Lẳng Lơ Tao Nhã

Chương 422: Hoa nguyệt mỹ nhân




Nguồn: MT

Vượt qua Tam Doanh môn đường, rẽ qua hòn non bộ, bước qua một hành lang dài. Đi đến hoa đình trong nội viện, lại chỉ nhìn thấy Tố Chi ngồi ở đó, còn có hai tỳ nữ hầu hạ. Rượu và thức ăn trên bàn không hề suy chuyển, không nhìn thấy bóng dáng Vương Vi và Lý Khấu Nhi đâu. Tố Chi đã có thai hơn năm tháng, bụng nhô lên thấy rõ, đứng lên thi lễ, nói:

  • Tu Vi và Khấu Nhi không dùng bữa, đi tắm giặt trước rồi.

Trương Đại cười hi hi nói:

  • Giới Tử, chúng ta đi xem mỹ nhân tắm?

Bổ sung một câu:

  • Ai có nấy xem.

Trương Nguyên lắc đầu cười, theo đại huynh Trương Đại đi qua một đám cây trúc mảnh khảnh và cây bách cổ, vẫn chưa tới phòng tắm. Chợt nghe thấy Lý Khấu Nhi ở bên kia nói:

  • Hoa quế này vẫn chưa rụng hết, ngửi thơm quá, lúc nãy tắm ngắt một ít hoa quế thả trong trước thì tốt rồi.

Tiếng Vương Vi nói:

  • Trong ngôi nhà này hoa và cây cối thật không ít, Khấu Nhi sau này ở đây rất thỏa mái.

Lý Khấu Nhi nói:

  • Vi Cô không ở đây sao?

Vương Vi nói:

  • Ta làm sao ở đây được, ta phải đi với Giới Tử tướng công.

Lý Khấu Nhi nói:

  • Vậy ta một mình ở đây sao có thể ở quen được. Vi Cô, muội muốn ở cùng với tỷ.

Vương Vi khẽ cười nói:

  • Điều này không được, Lý Khấu Nhi là tiểu yêu tinh, ta lo lắng.

Lý Khấu Nhi hờn dỗi nói:

  • Tỷ mới là yêu tinh, Vương Vi cô là yêu tinh...

Ngoài hành lang nhà tắm trúc bách tươi tốt, dưới bậc thềm trồng Cúc thúy và lan Hồ Điệp, còn có mấy cây hoa phù dung mọc cao quá nóc nhà. Vương Vi và Lý Khấu Nhi hai người tắm xong, dựa vào một bên hành lang vừa chải đầu vừa nói chuyện phiếm. Ánh nến lờ mờ trong phòng tắm chiếu xuyên qua, trăng khuyết mùng 6 từ hướng tây rọi đến đây. Mái tóc dài của hai người vẫn chưa khô dưới ánh nến và trăng giống như hai tấm vải sa tanh mềm mại và sáng bóng.

Trương Đại, Trương Nguyên không lập tức bước tới, cách mấy cây trúc xanh nhìn Vương Vi và Lý Khấu Nhi bên đó. Trương Đại tính tình tài tử điển hình, cảm nhận sâu sắc được một loại mỹ cảnh, thở dài nói:

  • Nếu như không có hoa, nguyệt và mỹ nhân, vậy ta không muốn sinh ra ở thế giới này.

Trương Nguyên cười nói:

  • Đại huynh trời sinh chính là để hưởng thụ. Hoa, nguyệt, mỹ nhân, thế gian vật tốt đều có rồi.

Trương Đại nói:

  • Chẳng lẽ ngươi không có, Vương Vi chỉ cách xa vài bước.

Trương Nguyên gật đầu nói:

  • Đúng vậy a! Nhìn thấy đều vui lòng đẹp dạ.

Bóng trúc dưới trăng, hương hoa nhàn nhạt, cổ tay trắng nõn của Vương Vi và Lý Khấu Nhi lộ ra, bộ dạng chải tóc đẹp không thể nói.

Trương Đại nói:

-Trần Mi Công trong tác phẩm《 Tiểu song u ký 》có nói: “Trong sơn thủy hoa nguyệt, ngắm mỹ nhân càng thấy đa âm”. Lời này rất hay, Trần Mi Công lúc còn trẻ cũng rất phong lưu, không trải qua thì không thể viết ra loại văn tự đó được.

Trương Nguyên nhớ tới mấy câu thanh ngôn trong《 U mộng ảnh 》, liền nói:

  • Dưới trăng nghe tiếng tụng kinh thì cái thú càng sâu xa; Dưới trăng mà bàn về kiếm thuật thì can đảm càng tăng; Dưới trăng mà bàn về thi thơ thì phong thái càng tĩnh; Dưới trăng mà đối diện mỹ nhân thì tình ý càng nồng.

Trương Đại vỗ tay khen:

-Tuyệt vời, tuyệt vời!

Tiếng “ Tuyệt vời” của Trương Đại hơi lớn, Vương Vi bên đó nghe được, đứng dậy hướng về phía Trương Đại, Trương Nguyên hỏi:

  • Tông Tử tướng công sao?

Trương Đại cười nói với Trương Nguyên:

  • Chúng ta dưới ánh trăng đối với mỹ nhân tình ý càng nồng.

Hai người cùng bước ra khỏi rừng trúc thưa thớt. Vương Vi, Lý Khấu Nhi tiến lên thi lễ, trong phòng tắm lại đi ra thị tỳ Huệ Tương của Vương Vi và tiểu tỳ Mai Hương của Lý Khấu Nhi, đều hướng về phía Trương Đại, Trương Nguyên hành lễ.

Trương Đại để Vương Vi các nàng đi dùng bữa trước, y và Trương Nguyên vội vàng tắm rửa sau đó quay lại phòng khách. Lại nhìn Vương Vi, Lý Khấu Nhi ngồi nói chuyện một bên với Tố Chi, rượu và thức ăn trên bàn vẫn chưa động đến, chính là đợi hai người bọn họ tới cùng dùng bữa.

Trương Đại nói:

  • Ta và Giới Tử ở tiền viện đã dùng bữa rồi, các nàng tự dùng đi.

Dặn dò nhà bếp đem rượu và đồ ăn hâm nóng lại, có một vài món hâm lại thì không ngon thì bỏ đi làm món khác.

Vương Vi nói:

  • Thiếp lúc trước ăn hai miếng điểm tâm, bây giờ ăn không vào.

Lý Khấu Nhi cũng nói:

  • Thiếp cũng ăn không vào.

Trương Đại lúc nãy dùng bữa cũng cảm thấy không có khẩu vị. Trong lòng cao hứng a! Không an tĩnh được để ăn đồ ăn, bèn sai đầu bếp nữ đem mấy món ăn Tố Chi thích đền phòng Tố Chi, Tố Chi liền đứng dậy đi.

Trương Nguyên cũng đứng dậy nói:

  • Đại huynh, vậy đệ cũng không phụng bồi huynh, đệ và Tu Vi đến sân vườn tản bộ.

Vương Vi hướng về phía Trương Đại vén áo thi lễ, đi theo phía sau Trương Nguyên. Lý Khấu Nhi vội vàng đứng lên, gọi:

  • Vi Cô, muội cũng đi tản bộ.

Vương Vi mỉm cười nói:

  • Khấu Nhi, muội nói cho Tông Tử tướng công chuyện trên đường từ Kim Lăng đến đây. Nhiều chuyện như vậy, phải nói hết nhé.

Trương Đại biết Lý Khấu Nhi thẹn thùng, tuy nhiên nữ tử mười lăm tuổi đã là tuổi xuất giá, nếu không phải Lý Khấu Nhi đến đây, ở lại Nam Kinh cũng bị mẹ nàng dùng giá cao để cho nàng tiếp khách rồi. Nói:

  • Giới Tử, mùng 10 là ngày nghỉ. Ta chuẩn bị mời chư hữu Hàn Xã đến đây tụ tập, cũng là vì Khấu Nhi mà tẩy trần. Khấu Nhi là người của ta. Ta không thể ủy khuất nàng.

Lý Khấu Nhi nghe Trương Đại nói như vậy, trong lòng vui mừng, đứng im không động.

Trương Nguyên nói:

  • Đại huynh nói như vậy. Đệ thực sự xấu hổ vô cùng, đệ thật làm Vương Vi ủy khuất rồi.

Trương Đại cười nói:

  • Ngươi và Vương Vi có sở thích khác, người ngoài không biết được. Trương Tông Tử ta chính là thích náo nhiệt.

Trương Nguyên dắt tay Vương Vi ra phòng khách, men theo con đường nhỏ lát đá vụn chầm chậm đi. Hai bên là mai già bách cổ, ánh trăng yếu ớt, gió đêm khẽ lạnh, Trương Nguyên nói:

  • Đại huynh biết quan tâm chăm sóc người khác hơn ta.

Vương Vi khẽ nói:

  • Đây là chuyện của hai chúng ta, thiếp chỉ muốn tướng công có thể ở bên thiếp là tốt rồi. Cái tư vị nhớ mong thật không dễ chịu. May mà có hiệu buôn Thịnh Mỹ, có lúc bận tới nỗi không có thời gian rảnh để nghĩ tới tướng công. Nữ tử si mê cũng là vì thế, nam tử ở bên ngoài kết giao bằng hữu lập nghiệp, không giống như nữ tử đơn độc. Nữ tử trong khuê phòng thì chỉ có tương tư, làm thơ, vẽ tranh, cái đó đều là một lòng si mê.

Trương Nguyên cầm lấy tay nữ lang lên hôn một chút, hỏi:

  • Sổ sách Long Môn tinh thông chưa?

Vương Vi có chút đắc ý nói:

  • Đó là đương nhiên, thiếp còn làm lão sư rồi. Để Lý Khấu Nhi cũng cùng thiếp học sổ sách Long Môn nữa.

Hai người dắt tay ra cửa nhỏ hậu viện, tản bộ bên bờ sông Bào Tử, thấp giọng nói chuyện. Trăng khuyết chếch về hướng tây, Bắc Kinh tháng chín, ban đêm hàn khí dần dần nhiều, Vương Vi sợ lạnh áp lại gần người Trương Nguyên một chút, nói:

  • Kinh sư quả nhiên lạnh hơn rất nhiều so với Kim Lăng, 12 tháng 8 lúc khởi hành từ Kim Lăng thiếp chỉ mặc một cái áo váy mỏng, đến đây phải mặc mấy lớp quần áo.

  • Vậy chúng ta quay trở về phòng nghỉ ngơi đi. Trương Nguyên ôm cái eo thon của Vương Vi quay trở lại, nhìn thấy Vương Vi liếc nhìn phía dưới của hắn, không khỏi cười nói:

  • Xem cái gì, có lẽ cho rằng ta vẫn còn dựng đứng chứ gì, đó chính là dương khang có bệnh rồi.

Vương Vi cúi đầu cười, đi theo Trương Nguyên tới phòng khách Tây đường. Ánh nến sáng tỏ, vú già sớm đã thu xếp xong chăn đệm, sau khi hỏi rõ Giới Tử thiếu gia còn có dặn dò gì khác không liền đóng cửa lui ra.

Lúc này mới chân chính là ở một mình. Trương Nguyên cũng muốn sàm sỡ một hồi, một tay ôm lấy Vương Vi, hướng lên trên eo nhỏ, ngực mềm dựng đứng lên, đã cùng nhau hôn hít, một tay xoa ngực Vương Vi. Vương Vi cũng động tình đáp ứng. Lúc trước trên xe ngựa bị vật cứng của Trương Nguyên chọc mấy lần, làm hại quần lót của nàng đều có chút ướt át, lúc này không còn gò bó nữa, tận tình đòi lấy, phối hợp nhịp nhàng, đợi đến lúc hai người nằm lăn trên giường, quần áo trên người đã không còn nhiều. Trương Nguyên gấp không thể đợi, tách đôi chân trắng nõn nà của Vương Vi ra. Vừa mới giữ lại, liền chui vào trong, có thể thấy Vương Vi khoan khoái bao nhiêu và nước ra ướt đẫm.

Trương Nguyên cố gắng giữ vững trước, nhìn dưới thân Vương Vi hơi hơi vặn vẹo, giống như một con cá trắng bị đóng trên thớt vậy. Thân thể mềm mại run rẩy, tiếng thở gấp, bộ dạng ấy vô cùng mê người. Trương Nguyên lúc này mới đưa tay cởi cái áo ngực của Vương Vi, bóp chặt cặp vú mềm mại như hai trái tuyết lê. Không mạnh nhưng cũng không nhẹ xoa xoa nắn nắn, lại cúi người xuống ngậm chặt, đồng thời bắt đầu day day từng chút từng chút.