Lẳng Lơ Tao Nhã

Chương 423: Biết sai không sửa (2)




Nguồn: MT

Xe ngựa chạy qua Bắc An môn ngoại, Vương Vi khẽ hỏi:

  • Tướng công, người phụ nhân xinh đẹp lúc nãy là ai?

Trương Nguyên nói:

  • Vú nuôi Khách thị của Hoàng trưởng tôn.

Vương Vi mỉm cười nói:

  • Khách thị này thật ra là một mỹ nhân, thân hình cao lớn như vậy lại không lộ vẻ thô kệch, cô ta dường như phát hiện hình dáng khác thường của tướng công.

Trương Nguyên nói:

  • Khách thị là phụ nữ, không phải là khuê nữ, càng không phải là thái giám, có thể nhìn ra cũng không ngạc nhiên.

Vương Vi vùi mặt vào ngực Trương Nguyên cười ha ha:

  • Mắc cỡ chết đi được, tướng công thật là mặt dày, tuy nhiên vú nuôi của Hoàng trưởng tôn kia da mặt cũng không mỏng, đã nhìn qua rồi lại nhìn lần nữa, ánh mắt rất quyến rũ.

Trương Nguyên cười nói:

  • Đừng nói bậy bạ những chuyện đó, ngồi nghiêm chỉnh, chỉ cho nàng xem phong cảnh.

Vương Vi liền dựa vào lòng Trương Nguyên, nghe Trương Nguyên chỉ phong cảnh ở Hậu Hải, mặt trời chiều đã lặn, những vạt nắng chiều ở chân trời phía Tây đã trở nên đỏ thẫm, giống như một lò than sắp tàn, ráng mây đỏ đốt thành ám vân. Một vùng nước lớn ở Tiền Hải và Hậu Hải gặp ánh sáng trở nên lóng lánh, tiếng chuông chiều ngân nga ở nơi Phật tự ngoài xa, lòng Vương Vi ngập tràn niềm vui, nói:

  • Đây giống như tiếng chuông chiều Nam Bình bên Tây Hồ, tướng công có từng mơ thấy Tây Hồ chưa?

Trương Nguyên nói:

  • Sông nước Giang Nam không ngày nào không nhập mộng, cũng giống như Tu Vi chưa từng rời xa ta vậy.

Vương Vi bĩu môi nói:

  • A, tướng công nghĩ như vậy à, nhưng thiếp cảm thấy rời xa tướng công đã một khoảng thời gian rất lâu rồi, không chỉ xa một năm.

Trương Nguyên mỉm cười nói:

  • Không ngày nào không nhập mộng a, chả lẽ Tu Vi không mơ thấy ta?

Vương Vi thở dài một tiếng, dịu dàng nói:

  • Ngược lại thật sự mơ không nhiều, đều nói ngày nghĩ gì đêm mơ ấy, thiếp lại rất ít mơ đến tướng công, nhưng ban ngày thật sự là nhớ không thôi.

Trương Nguyên ôm lấy cái eo nhỏ của nữ lang, nói:

  • Tu Vi ở lại trong kinh đi, để tỷ tỷ lập tức gửi ngân lượng, gửi hàng hóa đến, mở hiệu buôn Thịnh Mỹ.

Vương Vi vui mừng nói:

  • Thiếp trước khi rời Kim Lăng có viết cho Nhược Hi tỷ tỷ một bức thư, thiếp nói là rất nhớ tướng công, nhân tiện có thuyền tới, hỏi Nhược Hi tỷ tỷ có thể sớm thực hiện việc mở hiệu buôn Thịnh Mỹ trong kinh thành được không? Không biết tỷ tỷ có trách cứ thiếp hay không?

Trương Nguyên nói:

  • Không có gì đáng trách cứ, nàng đã đến rồi ta rất cao hứng.

Vương Vi nói:

  • Thương tiểu thư bọn họ ước chừng trước cuối tháng cũng sẽ đến kinh thành, tướng công, Thương tiểu thư có trách thiếp nhanh chân đến trước không?

Trương Nguyên cười nói:

  • Tu Vi cũng suy hơn tính thiệt như vậy.

Vương Vi dán mặt vào ngực Trương Nguyên, nói:

  • Đã vào cửa Trương gia, phải làm người Trương gia, vẫn nên suy xét nhiều một chút.

Trương Nguyên hỏi:

  • Tu Vi cảm thấy ủy khuất sao?

Vương Vi chần chờ một chút, đáp:

  • Có lúc cảm thấy ủy khuất một chút, sẽ nghĩ, nếu tướng công là người của một mình thiếp thì tốt biết bao ——

Nói đến đây cười “ Ách” một tiếng, trách cứ bản thân nói:

  • Vương Tu Vi thật là tham lam a! Gặp được đại phụ hiền lành như Thương tiểu thư còn muốn thế nào nữa.

Trương Nguyên nói:

  • Là Trương Giới Tử quá tham lam, đến nay vẫn tự trách thật nhiều.

Vương Vi ngẩng đầu, nhìn kỹ Trương Nguyên, hỏi:

  • Thật hay giả?

Trương Nguyên mỉm cười hai tay dùng sức siết chặt Vương Vi một cái, ôm chặt nói:

  • Biết sai không sửa, nếu như thời gian quay ngược trở lại, ta vẫn sẽ vì thu hút nữ lang mà áo vải gậy trúc lên thuyền.

Vương Vi khẽ “A” một tiếng, dịu dàng nói:

  • Tướng công lúc đó bị thiếp hấp dẫn ư, thiếp ngược lại một chút cũng không nhìn ra.

Trương Nguyên nói:

  • Sao có thể để nàng nhìn ra, vậy không phải là dọa nàng chạy rồi ư, khi đó nàng đối với ta ấn tượng không tốt thì phải.

Vương Vi nói thật:

  • Lúc đó cảm thấy tướng công là một cuồng sinh, sau mới phát giác không phải.

Trương Nguyên nói:

  • Về sau mới biết được lời người không thể tin, Trương Giới Tử lại là quân tử khiêm tốn.

Vương Vi mỉm cười nói:

  • Quân tử khiêm tốn ư, thiếp nhìn không thấy.

Lại thò tay xuống dưới ấn ấn, thấp giọng nói:

  • Sao vẫn còn không thu binh, thiếp cũng không đè ép nó nữa mà.

Ôm mỹ nữ Vương Vi mềm mại như vậy, tai áp má kề nói lời ân ái, muốn hành quân lặng lẽ rất khó, Trương Nguyên nói:

  • Vẫn còn chưa chiến ba trăm hiệp, sao có thể thu binh, sỹ khí dâng cao đang hiếu chiến đây.

Vương Vi cúi gập người xuống cười không ngừng, Trương Nguyên nhìn Vương Vi dịu dàng thùy mị, so với ngày đó ăn bánh cam lộ ở cung Trường Xuân còn kìm nén không được. Chỉ là cách bức màn thì có ba người Diêu thúc, Tiểu Vũ và Tiết Đồng, không thể dục động như vậy.

Xe ngựa từ phía Tây Hoàng thành vòng tới ngõ Lý Các Lão, Vũ Lăng chỉ cái tòa tứ hợp viện ở trong ngõ nói:

  • Đây là tứ hợp viện quan phủ phân cho thiếu gia ở, chỉ đợi thiếu nãi nãi và tiểu thiếu gia Hồng Tiệm đến kinh thành thì sẽ dọn đến nơi này.

Vương Vi thò đầu nhìn thoáng qua đại môn của tòa tứ hợp viện đó, nói với Trương Nguyên:

  • Tướng công, thiếp cũng ở đây sao?

Trương Nguyên nói:

  • Trước ở bên này đi, sau này hiệu buôn Thịnh Mỹ khai trương nàng sẽ ở trong hiệu buôn, như vậy rất tốt, đúng không?

Vương Vi gật đầu, nàng không thích gò bó, tuy nói Thương Đạm Nhiên tính tình rất tốt, lần trước sau chuyện Tiểu thủ bà bà, Thương Đạm Nhiên và nàng thân mật rất nhiều. Nhưng Vương Vi vẫn muốn ở một mình, chỉ cần Trương Nguyên thường xuyên có thể tới thăm nàng, là lòng nàng mãn nguyện lắm rồi.

Hoàng thành chu vi mười tám dặm, lúc hai cỗ xe ngựa của Trương Đại, Trương Nguyên vòng quanh một vòng Hoàng thành quay về bờ sông Bào Tử thì trời đã bắt đầu tối. Xuống xe ở trước đại môn hào trạch của Trương Liên Phương, lại thấy Lý hình Bách Hộ Liễu Cao Nhai và hai nha dịch của Đông xưởng Nam Kinh đã đợi sẵn ở môn đình. Trương Đại sai hai vú già dẫn Vương Vi và Lý Khấu Nhi tiến vào nội viện dùng bữa, y và Trương Nguyên mời Liễu Cao Nhai uống rượu, tửu yến đã sớm chuẩn bị xong rồi. Liễu Cao Nhai nói y đã ăn cơm rồi, không dám quấy rầy, chỉ muốn bái kiến Trạng Nguyên công một lát.

Trương Nguyên nói:

  • Trương Nguyên chịu nhiều ân huệ của Liễu Bách Hộ, không biết dùng gì báo đáp, nhất định phải mời Liễu Bách Hộ vài chén để tỏ lòng biết ơn.

Kiên quyết kéo Liễu Cao Nhai nhập tọa.

Liễu Cao Nhai cảm thấy rất vinh hạnh, huynh đệ Trương Đại, Trương Nguyên thân phận địa vị bấy giờ vượt xa so với cái hồi đi học ở Nam Kinh năm trước. Lúc đó Liễu Cao Nhai kính trọng Trương Nguyên là vì Hình công công coi trọng Trương Nguyên, mà bây giờ, Trương Nguyên là Tu Soạn Hàn Lâm viện lục phẩm. Y chỉ là một Lý hình Bách Hộ nho nhỏ của Đông xưởng, có thể cùng Trạng Nguyên công uống rượu cùng bàn, nói là tam sinh hữu hạnh cũng không quá...

Biết huynh đệ Trương thị rất nóng ruột muốn gần gũi mỹ thiếp từ nơi xa tới, Liễu Cao Nhai rất thức thời, cũng không nán lại ở bờ sông Bào Tử quá lâu. Sau khi uống xong ba chén rượu thì khẩn thiết xin Trương Nguyên tặng cho y một bức thư họa đẹp. Trương Nguyên cười nói:

  • Liễu Bách Hộ đây là làm khó ta, chữ của ta chỉ có thể ứng phó với kỳ thi, sao có thể làm thư pháp tặng người.

-Đại huynh, chữ của huynh đẹp hơn đệ, Thứ Cát sỹ cả ngày chính là luyện chữ, huynh viết một bức cho Liễu Bách Hộ.

Trương Đại nói:

  • Chữ của ta cũng kém, khoa Thứ Cát Sỹ chúng ta chỉ có chữ Nghê Nhữ Ngọc là đẹp nhất. Để ta đến thư phòng Bảo Sinh thúc tìm một bức thư họa tặng Liễu Bách Hộ nhé.

Trương Liên Phương đi Dương Châu nhậm chức, chỉ mang theo một vài đồ quý báu và bức thư họa mình tâm đắc, tất cả những thứ khác đều lưu lại nơi này. Trương Đại rất nhanh liền đi lấy một bức 《 Đào diệp độ thu cảnh đồ 》của Trương Liên Phương vẽ, là một bức hoành phi vẽ trên giấy Tuyên Thành rộng hơn bốn thước. Trương Liên Phương ở Giang Nam danh khí không nhỏ, là nhà thư pháp chỉ đứng sau Đổng Kỳ Xương, Trần Kế Nho. Liễu Cao Nhai cũng biết tên tuổi của Bảo Sinh tiên sinh, được bức tranh tất nhiên là vui sướng, lại nói mấy câu, bèn đứng dậy cáo từ.

Trương Đại, Trương Nguyên tiễn Liễu Cao Nhai và hai nha dịch ra cửa, Trương Nguyên hỏi:

  • Liễu Bách Hộ tới kinh giải quyết công cán, lúc nào quay về Kim Lăng?

Liễu Cao Nhai nói:

  • Ước chừng mùng 10 thì sẽ quay về, Trương đại nhân có gì cần chỉ bảo hay sao?

Trương Nguyên nói:

  • Liễu Bách Hộ trước khi rời kinh có thể tới Đông Tứ Bài lâu chỗ Thương Ngự Sử phủ của anh vợ ta gặp ta. Ta viết phong thư hồi âm cho Hình công công, cũng chuẩn bị hai phần lễ mọn để Liễu Bách Hộ mang về, một phần đưa cho Hình công công, một phần tặng cho Liễu Bách Hộ.

Liễu Cao Nhai vội nói:

  • Ti chức sao dám phiền Trương đại nhân ban thưởng?

Nghe thấy trên đường phố truyền tới tiếng mõ cấm đi lại ban đêm, Trương Đại hỏi:

  • Liễu Bách Hộ, lệnh cấm đi lại ban đêm này không ảnh hưởng tới ba người các ngươi chứ?

Liễu Cao Nhai nói:

  • Không sao không sao, bọn ta đều đem theo thẻ bài.

Tiễn xong ba người Liễu Cao Nhai, đóng cửa khép phòng, Trương Đại, Trương Nguyên nhìn nhau cười. Trương Đại nói:

  • Giới Tử, chúng ta tới nội viện tiếp tục uống rượu đi, lúc này là hưởng thụ rượu ngon và mỹ nhân thật sự.

Trương Nguyên cười nói:

  • Đại huynh lúc trước ở trên xe ngựa tại sao không dám xuống dưới gặp người?

Trương Đại cười ha ha nói:

  • Điều này chỉ có thể nói với trí giả. Khó nói với kẻ tục nhân.