Nguồn: MT
Xe ngựa chạy qua Bắc An môn ngoại, Vương Vi khẽ hỏi:
Trương Nguyên nói:
Vương Vi mỉm cười nói:
Trương Nguyên nói:
Vương Vi vùi mặt vào ngực Trương Nguyên cười ha ha:
Trương Nguyên cười nói:
Vương Vi liền dựa vào lòng Trương Nguyên, nghe Trương Nguyên chỉ phong cảnh ở Hậu Hải, mặt trời chiều đã lặn, những vạt nắng chiều ở chân trời phía Tây đã trở nên đỏ thẫm, giống như một lò than sắp tàn, ráng mây đỏ đốt thành ám vân. Một vùng nước lớn ở Tiền Hải và Hậu Hải gặp ánh sáng trở nên lóng lánh, tiếng chuông chiều ngân nga ở nơi Phật tự ngoài xa, lòng Vương Vi ngập tràn niềm vui, nói:
Trương Nguyên nói:
Vương Vi bĩu môi nói:
Trương Nguyên mỉm cười nói:
Vương Vi thở dài một tiếng, dịu dàng nói:
Trương Nguyên ôm lấy cái eo nhỏ của nữ lang, nói:
Vương Vi vui mừng nói:
Trương Nguyên nói:
Vương Vi nói:
Trương Nguyên cười nói:
Vương Vi dán mặt vào ngực Trương Nguyên, nói:
Trương Nguyên hỏi:
Vương Vi chần chờ một chút, đáp:
Nói đến đây cười “ Ách” một tiếng, trách cứ bản thân nói:
Trương Nguyên nói:
Vương Vi ngẩng đầu, nhìn kỹ Trương Nguyên, hỏi:
Trương Nguyên mỉm cười hai tay dùng sức siết chặt Vương Vi một cái, ôm chặt nói:
Vương Vi khẽ “A” một tiếng, dịu dàng nói:
Trương Nguyên nói:
Vương Vi nói thật:
Trương Nguyên nói:
Vương Vi mỉm cười nói:
Lại thò tay xuống dưới ấn ấn, thấp giọng nói:
Ôm mỹ nữ Vương Vi mềm mại như vậy, tai áp má kề nói lời ân ái, muốn hành quân lặng lẽ rất khó, Trương Nguyên nói:
Vương Vi cúi gập người xuống cười không ngừng, Trương Nguyên nhìn Vương Vi dịu dàng thùy mị, so với ngày đó ăn bánh cam lộ ở cung Trường Xuân còn kìm nén không được. Chỉ là cách bức màn thì có ba người Diêu thúc, Tiểu Vũ và Tiết Đồng, không thể dục động như vậy.
Xe ngựa từ phía Tây Hoàng thành vòng tới ngõ Lý Các Lão, Vũ Lăng chỉ cái tòa tứ hợp viện ở trong ngõ nói:
Vương Vi thò đầu nhìn thoáng qua đại môn của tòa tứ hợp viện đó, nói với Trương Nguyên:
Trương Nguyên nói:
Vương Vi gật đầu, nàng không thích gò bó, tuy nói Thương Đạm Nhiên tính tình rất tốt, lần trước sau chuyện Tiểu thủ bà bà, Thương Đạm Nhiên và nàng thân mật rất nhiều. Nhưng Vương Vi vẫn muốn ở một mình, chỉ cần Trương Nguyên thường xuyên có thể tới thăm nàng, là lòng nàng mãn nguyện lắm rồi.
Hoàng thành chu vi mười tám dặm, lúc hai cỗ xe ngựa của Trương Đại, Trương Nguyên vòng quanh một vòng Hoàng thành quay về bờ sông Bào Tử thì trời đã bắt đầu tối. Xuống xe ở trước đại môn hào trạch của Trương Liên Phương, lại thấy Lý hình Bách Hộ Liễu Cao Nhai và hai nha dịch của Đông xưởng Nam Kinh đã đợi sẵn ở môn đình. Trương Đại sai hai vú già dẫn Vương Vi và Lý Khấu Nhi tiến vào nội viện dùng bữa, y và Trương Nguyên mời Liễu Cao Nhai uống rượu, tửu yến đã sớm chuẩn bị xong rồi. Liễu Cao Nhai nói y đã ăn cơm rồi, không dám quấy rầy, chỉ muốn bái kiến Trạng Nguyên công một lát.
Trương Nguyên nói:
Kiên quyết kéo Liễu Cao Nhai nhập tọa.
Liễu Cao Nhai cảm thấy rất vinh hạnh, huynh đệ Trương Đại, Trương Nguyên thân phận địa vị bấy giờ vượt xa so với cái hồi đi học ở Nam Kinh năm trước. Lúc đó Liễu Cao Nhai kính trọng Trương Nguyên là vì Hình công công coi trọng Trương Nguyên, mà bây giờ, Trương Nguyên là Tu Soạn Hàn Lâm viện lục phẩm. Y chỉ là một Lý hình Bách Hộ nho nhỏ của Đông xưởng, có thể cùng Trạng Nguyên công uống rượu cùng bàn, nói là tam sinh hữu hạnh cũng không quá...
Biết huynh đệ Trương thị rất nóng ruột muốn gần gũi mỹ thiếp từ nơi xa tới, Liễu Cao Nhai rất thức thời, cũng không nán lại ở bờ sông Bào Tử quá lâu. Sau khi uống xong ba chén rượu thì khẩn thiết xin Trương Nguyên tặng cho y một bức thư họa đẹp. Trương Nguyên cười nói:
-Đại huynh, chữ của huynh đẹp hơn đệ, Thứ Cát sỹ cả ngày chính là luyện chữ, huynh viết một bức cho Liễu Bách Hộ.
Trương Đại nói:
Trương Liên Phương đi Dương Châu nhậm chức, chỉ mang theo một vài đồ quý báu và bức thư họa mình tâm đắc, tất cả những thứ khác đều lưu lại nơi này. Trương Đại rất nhanh liền đi lấy một bức 《 Đào diệp độ thu cảnh đồ 》của Trương Liên Phương vẽ, là một bức hoành phi vẽ trên giấy Tuyên Thành rộng hơn bốn thước. Trương Liên Phương ở Giang Nam danh khí không nhỏ, là nhà thư pháp chỉ đứng sau Đổng Kỳ Xương, Trần Kế Nho. Liễu Cao Nhai cũng biết tên tuổi của Bảo Sinh tiên sinh, được bức tranh tất nhiên là vui sướng, lại nói mấy câu, bèn đứng dậy cáo từ.
Trương Đại, Trương Nguyên tiễn Liễu Cao Nhai và hai nha dịch ra cửa, Trương Nguyên hỏi:
Liễu Cao Nhai nói:
Trương Nguyên nói:
Liễu Cao Nhai vội nói:
Nghe thấy trên đường phố truyền tới tiếng mõ cấm đi lại ban đêm, Trương Đại hỏi:
Liễu Cao Nhai nói:
Tiễn xong ba người Liễu Cao Nhai, đóng cửa khép phòng, Trương Đại, Trương Nguyên nhìn nhau cười. Trương Đại nói:
Trương Nguyên cười nói:
Trương Đại cười ha ha nói: