Nguồn: MT
Trương Nguyên bật cười:
Vương Vi kiều mị liếc Trương Nguyên, khẽ sẵng giọng:
Trương Nguyên tự cảm thấy lời nói của mình có phần khinh bạc, vội vàng tạ lỗi:
Vương Vi tự nhiên cười lên, sấn lại hôn một cái bộ ria ngắn ở môi trên của Trương Nguyên, dịu dàng nói:
Trương Nguyên ngậm chặt bờ môi mềm của Vương Vi không buông, hôn mút một hồi. Lại ôm Vương Vi để trên đùi hắn, nói bên tai Vương Vi:
Hai người vành tai tóc mai chạm nhau, tình ý dào dạt, đột nhiên nghe thấy Vũ Lăng ngồi trên càng xe nói:
Đông xưởng ngay tại bên ngoài Đông An môn chếch một chút về phía bắc, ở giữa Lễ Nghi phòng và Diên Hi tự, Trương Nguyên thường đi qua nơi đó. Đông xưởng lúc này hãy còn chưa phải là cái quyền thế ngút trời lúc Ngụy Trung Hiền cầm quyền, vẫn là một nha môn vắng vẻ tiêu điều.
Vũ Lăng trên đường giới thiệu một vài lý phường, ngõ và Quân chính nha môn, cái gì Bảo Đại phường, ngõ Cung Huyền, Thảo xưởng, Trung Thành Binh Mã ti...
Vương Vi nghe thấy Vũ Lăng nhắc tới “ Đông xưởng” bèn hai tay kéo lấy vai Trương Nguyên ngồi thẳng một chút, nói:
Trương Nguyên vuốt ve cái cổ thanh tú của Vương Vi, nói:
Vương Vi nói:
Vặn thân mình một chút, khuôn mặt đỏ thẫm nói:
Cặp mông nảy nở của Vương Vi ép vào phần hông của Trương Nguyên, Trương Nguyên huyết khí đang vượng, sao có thể thờ ơ, tất nhiền là lửa dục bừng bừng, cười nói:
Vương Vi đỏ mặt nóng tai, ngồi trên đùi Trương Nguyên, nghe Trương Nguyên chỉ điểm bên kia là Thuận Thiên phủ học, đây là Phúc Tường tự, đầu của nàng xoay mòng, phân biệt không rõ Đông Nam Tây Bắc. Chỉ cảm thấy thân thể càng ngày càng nóng, lúc xe ngựa chạy qua cầu Bố Lương ở Bắc An Môn Đông, đường tương đối xóc. Vương Vi bị vật cứng của Trương Nguyên chọc mấy lần, liền cảm thấy ở dưới có chút ẩm ướt, vội vàng khép chặt đùi, cái cổ trắng như tuyết lúc này đều biến thành màu đỏ như hoa hồng, e thẹn nói:
Chính lúc này, đột nhiên nghe Vũ Lăng đang chào hỏi với người khác:
Xe ngựa chậm rãi dừng lại...
Vương Vi vội vàng từ trên đùi Trương Nguyên ngồi dịch sang một bên, khẽ hỏi:
Trương Nguyên “Ừ” một tiếng, nhìn ra bên ngoài cửa xe, chỉ nhìn thấy hai chiếc kiệu có mái che dừng ở vệ đường, đứng phía trước cái kiệu có mái che bên đường là tiểu Nội thị Cao Khởi Tiềm. Cao Khởi Tiềm đang đưa tay đỡ Chung thái giám xuống kiệu, phía sau cái kiệu màn nhung có một lão cung nữ đi theo, người ngồi bên trong kiệu chắc là Khách Ấn Nguyệt. Từ tháng 8 Trung thu sau cái hồi Khách Ấn Nguyệt và Ngụy Triều cãi nhau trở mặt, Khách Ấn Nguyệt dường như đối thực với Chung thái giám rồi.
Trương Nguyên giơ tay khẽ vuốt vành tai mềm mại của Vương Vi một chút, thấp giọng kêu khổ:
Bị cặp mông nảy nở ép và cọ sát đến mức dục hỏa tăng vọt, nhất thời không chịu hạ xuống.
Đôi mắt đẹp của Vương Vi liếc xéo, cười ha ha, đưa ngón tay cái trắng nõn như hành tây mới lột, ở cái lều trại đang lồi lên của Trương Nguyên ấn một cái, cái lều sụp xuống rồi lại bật ngược trở lại, rất là quật cường, cái lều ngược lại càng cao hơn. Vương Vi quay mặt qua chỗ khác hướng về phía góc thùng xe, lấy bàn tay trắng nõn nà che cái miệng xinh, cười đến mềm cả người.
Trương Nguyên nhìn Chung thái giám đã đi về phía bên này, bất đắc dĩ, đành phải xuống xe, quay đầu nói với Vương Vi:
Vương Vi ngẩng đầu, hai mắt long lanh, hàm răng cắn chặt môi dưới, nín cười.
Chung công công bước tới chắp tay vái chào, cho rằng Trương Nguyên muốn đến ngoại trạch Thập Sát Hải của y.
Trương Nguyên tỏ ra rất lễ phép, cúi rạp người, nói:
Quay người hướng về phía cỗ xe ngựa đằng sau hô:
Trương Đại cũng không xuống xe, chỉ lộ hai tay và đầu ra ngoài cửa sổ xe, chắp tay nói:
Trương Nguyên cười thầm trong lòng, xem ra đại huynh và hắn có sự lúng túng giống nhau. Đại huynh đủ cầm thú, Lý Khấu Nhi mới mười lăm tuổi, liền gấp không thể chờ như vậy Tháng mười một năm ngoái đêm đó còn nói chăn lớn cùng ngủ, ôm người con gái vào lòng nhưng không có ý dâm loạn với tỷ muội Lý Tuyết Nhi, Lý Khấu Nhi nữa.
Chung thái giám hướng về phía Trương Đại cười nói:
Khách Ấn Nguyệt chân dài đã bước tới. Cô ta không trì độn giống như Chung thái giám vào cung từ nhỏ như vậy, cô ta vừa nhìn thì thấy Trương Nguyên có chút kỳ quặc. Trương Nguyên ngày đó ăn bánh cam lộ ở Chủ Kính điện cũng không phải là bộ dạng này ư, ngày hôm nay lại xảy ra chuyện gì, lại ăn bánh rồi hả?
Khách Ấn Nguyệt nhìn về phía xe ngựa, trong cửa sổ xe hình như có bóng người, mỉm cười nói:
Ánh mắt lại quét qua nửa phía dưới của Trương Nguyên hai lần. Đi thẳng lại gần chiếc xe ngựa, vừa nói:
Trương Nguyên đứng chặn trước Khách Ấn Nguyệt nói:
Lại hướng về phía Chung thái giám chắp chắp tay:
Chung thái giám nghe nói tiểu thiếp của Trương Nguyên trong xe ngựa. Cười nói:
Chung thái giám và Khách Ấn Nguyệt nhìn hai cỗ xe xựa của Trương Nguyên, Trương Đại chạy qua, Khách Ấn Nguyệt nhếch mép cười, nói:
Chung thái giám nói:
Ngẫm nghĩ một lúc, lại nói:
Khách Ấn Nguyệt không biết Trần Mi Công là ai, đoán rằng là một văn nhân nổi tiếng, đôi mắt to của cô ta trợn lên:
Chung thái giám cười nói:
Khách Ấn Nguyệt nghe xong trong lòng có chút khó chịu, thầm nghĩ: “ Ta tưởng rằng Trương Nguyên là quân tử đoan chính thận trọng, hóa ra lại là lãng tử phong lưu, ngày đó ở Chủ Kính điện lại giả vờ ra vẻ đứng đắn, bộ dạng không chịu cúi đầu. Chẳng lẽ Khách Ấn Nguyệt ta không bằng đám nữ tử thanh lâu đó, thật tức chết đi được”.