Lẳng Lơ Tao Nhã

Chương 423: Biết sai không sửa (1)




Nguồn: MT

Trương Nguyên bật cười:

  • Tính như vậy Khấu Nhi há chẳng phải là giống như tặng không rồi?

Vương Vi kiều mị liếc Trương Nguyên, khẽ sẵng giọng:

  • Vậy thiếp đây há không phải là tặng không?

Trương Nguyên tự cảm thấy lời nói của mình có phần khinh bạc, vội vàng tạ lỗi:

  • Ta lỡ lời, đều là nhân gian hảo nhân duyên, là phúc phận của huynh đệ Trương thị ta.

Vương Vi tự nhiên cười lên, sấn lại hôn một cái bộ ria ngắn ở môi trên của Trương Nguyên, dịu dàng nói:

  • Vương Vi không những tặng không, ngược lại còn dính nữa, từ Nam Kinh đuổi tới Sơn Âm, bây giờ lại đuổi tới Bắc Kinh, chỉ mong tướng công đừng xem thường Vương Vi.

Trương Nguyên ngậm chặt bờ môi mềm của Vương Vi không buông, hôn mút một hồi. Lại ôm Vương Vi để trên đùi hắn, nói bên tai Vương Vi:

  • Ta nợ nàng tình cảm một đời, cũng không trả hết được.

Hai người vành tai tóc mai chạm nhau, tình ý dào dạt, đột nhiên nghe thấy Vũ Lăng ngồi trên càng xe nói:

  • Diêu thúc, Tiết Đồng, các người xem. Nơi đó chính là Đông xưởng đại danh đỉnh đỉnh.

Đông xưởng ngay tại bên ngoài Đông An môn chếch một chút về phía bắc, ở giữa Lễ Nghi phòng và Diên Hi tự, Trương Nguyên thường đi qua nơi đó. Đông xưởng lúc này hãy còn chưa phải là cái quyền thế ngút trời lúc Ngụy Trung Hiền cầm quyền, vẫn là một nha môn vắng vẻ tiêu điều.

Vũ Lăng trên đường giới thiệu một vài lý phường, ngõ và Quân chính nha môn, cái gì Bảo Đại phường, ngõ Cung Huyền, Thảo xưởng, Trung Thành Binh Mã ti...

Vương Vi nghe thấy Vũ Lăng nhắc tới “ Đông xưởng” bèn hai tay kéo lấy vai Trương Nguyên ngồi thẳng một chút, nói:

  • Vẫn còn chưa nói thiếp và Khấu Nhi làm sao tới, Khấu Nhi sau khi từ bỏ môn tịch, thiếp liền muốn đem Khấu Nhi đưa đến kinh thành. Nhược Hi tỷ tỷ vốn nói rõ là năm sau mở hiệu buôn Thịnh Mỹ ở kinh thành, nhưng thiếp thật sự rất nhớ tướng công. Có lý do đưa Khấu Nhi đến kinh thành, thiếp liền thế nào cũng ngồi không yên. Ngày mùng 8 tháng 8, Hình công công Thủ Bị phủ sai người truyền thiếp đi gặp ông ấy, giao cho thiếp một phong thư, là Hình công công viết cho chàng. Hình công công lại nói ông ấy muốn phái Liễu Bách Hộ vào kinh giải quyết công việc, hỏi thiếp và Lý Khấu Nhi có muốn ngồi thuyền đi thẳng đến Đông xưởng trong kinh thành không? Thiếp liền đồng ý. Ngày 12 tháng 8 lúc từ Nam Kinh khởi hành, Liễu Bách Hộ đặc biệt chuẩn bị cho thiếp và Khấu Nhi một chiếc thuyền, trên đường thuận lợi, không cần một tháng liền có thể tới kinh thành, chiều ngày hôm nay mới tới. Thiếp không đi Đông Tứ Bài lâu, đi thẳng đến bờ sông Bào Tử, Tông Tử tướng công kinh ngạc mừng rỡ đến cực điểm, luôn miệng nói tạ ơn, liền cùng thiếp và Khấu Nhi cùng đến Hàn Lâm viện đợi chàng tán nha. Đúng rồi, Liễu Bách Hộ nói giờ Tuất ban đêm sẽ đến bái phỏng chàng, Tông Tử tướng công mời y dùng bữa tối, y luôn miệng kêu không dám, nói muốn đi Đông xưởng giải quyết công việc.

Trương Nguyên vuốt ve cái cổ thanh tú của Vương Vi, nói:

  • Vương Vi, thật là vất vả cho nàng quá.

Vương Vi nói:

  • Nghĩ đến việc có thể gặp được tướng công, thiếp liền không cảm thấy vất vả, cũng đích xác không vất vả, trên đường đều có người chuẩn bị ổn thỏa.

Vặn thân mình một chút, khuôn mặt đỏ thẫm nói:

  • Tướng công, để thiếp xuống nha, đây đang ở trong xe mà.

Cặp mông nảy nở của Vương Vi ép vào phần hông của Trương Nguyên, Trương Nguyên huyết khí đang vượng, sao có thể thờ ơ, tất nhiền là lửa dục bừng bừng, cười nói:

  • Giúp ta ngăn chặn nó, tới đây, chúng ta dựa vào cửa xe ngắm kiến trúc Hoàng thành.

Vương Vi đỏ mặt nóng tai, ngồi trên đùi Trương Nguyên, nghe Trương Nguyên chỉ điểm bên kia là Thuận Thiên phủ học, đây là Phúc Tường tự, đầu của nàng xoay mòng, phân biệt không rõ Đông Nam Tây Bắc. Chỉ cảm thấy thân thể càng ngày càng nóng, lúc xe ngựa chạy qua cầu Bố Lương ở Bắc An Môn Đông, đường tương đối xóc. Vương Vi bị vật cứng của Trương Nguyên chọc mấy lần, liền cảm thấy ở dưới có chút ẩm ướt, vội vàng khép chặt đùi, cái cổ trắng như tuyết lúc này đều biến thành màu đỏ như hoa hồng, e thẹn nói:

  • Tướng công, để thiếp ngồi xuống đi.

Chính lúc này, đột nhiên nghe Vũ Lăng đang chào hỏi với người khác:

  • Chung công công, thiếu gia nhà tôi ở trong xe.

Xe ngựa chậm rãi dừng lại...

Vương Vi vội vàng từ trên đùi Trương Nguyên ngồi dịch sang một bên, khẽ hỏi:

  • Chung công công nào đó, là cái vị Chung công công trước kia ở Hàng Châu sao?

Trương Nguyên “Ừ” một tiếng, nhìn ra bên ngoài cửa xe, chỉ nhìn thấy hai chiếc kiệu có mái che dừng ở vệ đường, đứng phía trước cái kiệu có mái che bên đường là tiểu Nội thị Cao Khởi Tiềm. Cao Khởi Tiềm đang đưa tay đỡ Chung thái giám xuống kiệu, phía sau cái kiệu màn nhung có một lão cung nữ đi theo, người ngồi bên trong kiệu chắc là Khách Ấn Nguyệt. Từ tháng 8 Trung thu sau cái hồi Khách Ấn Nguyệt và Ngụy Triều cãi nhau trở mặt, Khách Ấn Nguyệt dường như đối thực với Chung thái giám rồi.

Trương Nguyên giơ tay khẽ vuốt vành tai mềm mại của Vương Vi một chút, thấp giọng kêu khổ:

  • Cái này không xong rồi, bộ dạng ta như thế này làm sao xuống xe được!

Bị cặp mông nảy nở ép và cọ sát đến mức dục hỏa tăng vọt, nhất thời không chịu hạ xuống.

Đôi mắt đẹp của Vương Vi liếc xéo, cười ha ha, đưa ngón tay cái trắng nõn như hành tây mới lột, ở cái lều trại đang lồi lên của Trương Nguyên ấn một cái, cái lều sụp xuống rồi lại bật ngược trở lại, rất là quật cường, cái lều ngược lại càng cao hơn. Vương Vi quay mặt qua chỗ khác hướng về phía góc thùng xe, lấy bàn tay trắng nõn nà che cái miệng xinh, cười đến mềm cả người.

Trương Nguyên nhìn Chung thái giám đã đi về phía bên này, bất đắc dĩ, đành phải xuống xe, quay đầu nói với Vương Vi:

  • Hại ta không ít, ban đêm gia pháp hầu hạ.

Vương Vi ngẩng đầu, hai mắt long lanh, hàm răng cắn chặt môi dưới, nín cười.

  • Trương Tu Soạn đây là muốn đến phủ Tạp Gia sao?

Chung công công bước tới chắp tay vái chào, cho rằng Trương Nguyên muốn đến ngoại trạch Thập Sát Hải của y.

Trương Nguyên tỏ ra rất lễ phép, cúi rạp người, nói:

  • Hôm nay thời tiết quang đãng, ta và tộc huynh liền muốn ngồi xe đi dạo một vòng Hoàng thành, coi như là du ngoạn.

Quay người hướng về phía cỗ xe ngựa đằng sau hô:

  • Đại huynh, Chung công công ở đây.

Trương Đại cũng không xuống xe, chỉ lộ hai tay và đầu ra ngoài cửa sổ xe, chắp tay nói:

  • Chung công công, thật có lỗi thật có lỗi, tại hạ vừa mới không cẩn thận bị trẹo chân, không tiện xuống xe tương kiến.

Trương Nguyên cười thầm trong lòng, xem ra đại huynh và hắn có sự lúng túng giống nhau. Đại huynh đủ cầm thú, Lý Khấu Nhi mới mười lăm tuổi, liền gấp không thể chờ như vậy Tháng mười một năm ngoái đêm đó còn nói chăn lớn cùng ngủ, ôm người con gái vào lòng nhưng không có ý dâm loạn với tỷ muội Lý Tuyết Nhi, Lý Khấu Nhi nữa.

Chung thái giám hướng về phía Trương Đại cười nói:

  • Không sao không sao, hiền huynh đệ thật hăng hái.

Khách Ấn Nguyệt chân dài đã bước tới. Cô ta không trì độn giống như Chung thái giám vào cung từ nhỏ như vậy, cô ta vừa nhìn thì thấy Trương Nguyên có chút kỳ quặc. Trương Nguyên ngày đó ăn bánh cam lộ ở Chủ Kính điện cũng không phải là bộ dạng này ư, ngày hôm nay lại xảy ra chuyện gì, lại ăn bánh rồi hả?

Khách Ấn Nguyệt nhìn về phía xe ngựa, trong cửa sổ xe hình như có bóng người, mỉm cười nói:

  • Trương tiên sinh quả thật rất hăng hái.

Ánh mắt lại quét qua nửa phía dưới của Trương Nguyên hai lần. Đi thẳng lại gần chiếc xe ngựa, vừa nói:

  • Phu nhân của Trương tiên sinh vào cung rồi sao, tiểu phụ nhân cũng muốn bái kiến.

Trương Nguyên đứng chặn trước Khách Ấn Nguyệt nói:

  • Là một thị thiếp của ta từ Nam Kinh tới, ta mang nàng dọc theo Hoàng thành du lãm một phen.

Lại hướng về phía Chung thái giám chắp chắp tay:

  • Chung công công, Khách ma ma, trời đã hoàng hôn rồi, tại hạ không thể đợi lâu, ngày mai tái kiến ở Văn Hoa điện.

Chung thái giám nghe nói tiểu thiếp của Trương Nguyên trong xe ngựa. Cười nói:

  • Chả trách hôm nay thấy ngươi hăng hái như vậy, ha ha, Trương Tu Soạn mau lên xe đi. Tạp Gia cũng phải hồi cung rồi.

Chung thái giám và Khách Ấn Nguyệt nhìn hai cỗ xe xựa của Trương Nguyên, Trương Đại chạy qua, Khách Ấn Nguyệt nhếch mép cười, nói:

  • Chung công công, Trương tiên sinh này nhìn như ông cụ non, lại không ngờ cũng phong lưu như vậy, Trương tiên sinh có mấy tiểu thiếp?

Chung thái giám nói:

  • Cái này Tạp Gia cũng không biết.

Ngẫm nghĩ một lúc, lại nói:

  • Chẳng lẽ là cái cô danh kỹ họ Vương kia ở Cựu Viện Nam Kinh, ngày đó Tạp Gia còn để lại năm trăm lượng bạc ở chỗ Hình công công bên Nam Kinh, để Hình công công thúc đẩy chuyện tốt của Trương Nguyên và danh kỹ kia. Nghe nói danh kỹ họ Vương đó còn là nữ đệ tử của Tùng Giang Trần Mi Công. Đa tài đa nghệ, là hoa khôi của Cựu Viện.

Khách Ấn Nguyệt không biết Trần Mi Công là ai, đoán rằng là một văn nhân nổi tiếng, đôi mắt to của cô ta trợn lên:

  • Thì ra là thế, ta còn cho rằng Trương tiên sinh có bệnh thích sạch sẽ, vậy mà lại cũng thích lưu luyến thanh lâu, tìm hoa hỏi liễu a!

Chung thái giám cười nói:

  • Tài tử phong lưu mà. Ở Giang Nam, danh kỹ cũng rất phong nhã, rất thích kết giao với văn nhân, Trương công tử còn trẻ đa tài, lúc ở Quốc Tử Giám Nam Kinh, tự nhiên là cưỡi ngựa dựa cầu nghiêng, mãn lâu hồng tụ chiêu.

Khách Ấn Nguyệt nghe xong trong lòng có chút khó chịu, thầm nghĩ: “ Ta tưởng rằng Trương Nguyên là quân tử đoan chính thận trọng, hóa ra lại là lãng tử phong lưu, ngày đó ở Chủ Kính điện lại giả vờ ra vẻ đứng đắn, bộ dạng không chịu cúi đầu. Chẳng lẽ Khách Ấn Nguyệt ta không bằng đám nữ tử thanh lâu đó, thật tức chết đi được”.