Nguồn: MT
Người này nghe nhiều viết nhiều, đến Đại Minh đã 10 năm, có thể nói tiếng quan thoại Nam Kinh một cách lưu loát, có thể đọc cổ tịch không có ngắt câu ngắt đoạn của Trung Quốc, đã xem qua học vấn của các vị chư tử giai đoạn Tiên Tần, lần biện luận này có liên quan đến sự tồn vong của Thiên chúa giáo tại Đại Minh, các hội sĩ Jesus ở Đại Minh không dám chậm trễ, tự nhiên sẽ cử ra nhân tài xuất sắc nhất tham gia biện luận.
Lý Chi Tảo, Hùng Tam Bạt hơn nữa còn có Từ Quang Khải và Trương Nguyên, có thể nói là đội hình biện luận ủng hộ tây phương học mạnh nhất rồi, hiện giờ chỉ xem Thẩm Các sẽ cử ai vào kinh thành tham gia biện luận nữa thôi, chuyện tổ chức biện luận đã được tuyên truyền rộng rãi, Thầm Các không thể không tham gia, nếu không mục đích đuổi giáo sĩ truyền giáo tây phương học đi của họ sẽ tan thành mây khói, ai mà muốn gánh cái danh không dám tham biện cơ chứ?
Ngày mùng 6 đầu tháng 9 là ngày nghỉ của Thứ Cát Sĩ, Trương Đại không học ở Hàn Lâm Viện nhưng đêm đó khi Trương Nguyên từ cổng chính Hàn Lâm viện đi ra, lại nhìn thấy đại huynh Trương Đại đang đứng ở đầu phía bắc cầu Ngọc Hà đợi mình.
Trương Đại mặt tươi cười nói:
Trương Nguyên hỏi:
Trương Đại nói:
-Ngày 25 tháng 8 là sinh nhật ta, ta hồ đồ quên cả mừng sinh nhật, hôm nay bù vậy.
Trương Nguyên thấy bộ dạng không nén được vui mừng kia của đại huynh không giống như bù sinh nhật, đột nhiên nghĩ đến một chuyện, vỗ trán nói:
Trương Đại nghe Trương Nguyên hỏi như vậy, lập tức cười lớn, kéo lấy cánh tay Trương Nguyên đi về phía Đông cầu Ngọc Hà Bắc, có mấy chiếc xe ngựa dừng lại ở bên kia.
Trương Nguyên hỏi:
Trương Đại chỉ cười, không nói.
Trương Nguyên vừa qua cầu vừa quay đầu nhìn Vũ Lăng theo bên cạnh mình, hỏi:
Vũ Lăng nói:
Trong lúc nói chuyện Trương Nguyên và đại huynh Trương Đại đã qua cầu Ngọc Hà Bắc, lại nhìn thấy trên càng xe của một chiếc xe ngựa có hai người nhảy xuống, bước gấp vài bước về phía trước. Cách đó mấy trượng liền chắp tay trước ngực cung kính vái chào:
Trương Nguyên nhìn kỹ, vui vẻ nói:
Tiết Đồng năm nay mười ba tuổi vẫn còn chưa bắt đầu dậy thì, bộ dạng trẻ con lanh lợi như cũ, mừng khấp khởi chỉ về hướng xe ngựa:
Diêu thúc giải thích:
Trương Nguyên đã bước nhanh tới, gọi một tiếng “Tu Vi”, từ bên ngoài vén cái rèm xe lên, liền nhìn thấy một thiếu nữ tóc trái đào ngượng ngùng trốn về phía sau. Thiếu nữ này mái tóc cắt ngang trán chỉnh tề ở trên lông mày, hai mắt trong veo, thanh âm hơi có chút lúng túng:
Nói xong, liền ngồi rụt lại sau lưng một nữ lang khác ngồi cùng xe, nữ lang đó là Vương Vi.
Từ thượng tuần tháng 11 năm ngoái sau khi từ biệt ở cầu Võ Định Nam Kinh, đã gần một năm không gặp, cằm Vương Vi dường như nhọn đi một ít, nhưng hai má không thấy gầy đi. Nước da trắng nõn mềm mại vẫn như cũ, mái tóc chải theo kiểu búi dẹt đâm châm vẫn lưu hành ở vùng Tùng Giang, rất là xinh đẹp. Hai hàng lông mày như vẽ, hai mắt trong veo, đôi môi khẽ run, ánh mắt đưa tình nhìn Trương Nguyên, thấp giọng nói:
Hai tay Trương Nguyên nâng cửa xe lên. Vuốt cằm, nhìn nữ lang xinh đẹp đi theo hắn đến nay mà vẫn không danh không phận, nói:
Trương Đại đi vòng đến bên kia xe ngựa, cũng cách cửa xe nói chuyện với Lý Khấu Nhi. Lý Khấu Nhi vừa mới tới, có chút mất tự nhiên, nghe thấy Vi Cô bên cạnh nói chuyện tình ý dào dạt với Giới Tử tướng công, xấu hổ đến nỗi mặt đỏ bừng, Trương Đại liền gõ vào cánh cửa xe nói:
Lý Khấu Nhi hờn dỗi nói:
Trương Nguyên, Vương Vi bốn mắt nhìn nhau, cùng nhau mỉm cười.
Vũ Lăng lúc trước chỉ nhìn thấy Trương Đại mang theo Năng Lương và Mính Yên qua đây, không nhìn thấy được Diêu thúc và Tiết Đồng ở trên xe ngựa bên này, lúc này cũng vừa mừng vừa sợ. Vội vàng qua chào.
Tiết Đồng nhìn bức tường Hoàng thành màu đỏ cao cao, rất kính nể nói với Vũ Lăng:
Vũ Lăng thận trọng gật đầu một cái:
Vũ Lăng từng theo Trương Nguyên vào Đông An môn, đến ngoài Đông Hoa môn.
Tiết Đồng lại hỏi:
Vũ Lăng mỉm cười:
Quan viên từ cầu Ngọc Hà Bắc đi qua đông như mắc cửi, liên tục có người chắp tay vấn an Trương Nguyên. Trương Nguyên và Vương Vi chưa nói được hai câu liền phải quay lại thi lễ hàn huyên với người khác, người quen biết Thứ Cát Sỹ Trương Đại cũng không nhiều. Trương Đại nói:
Trương Đại mang theo hai cỗ xe ngựa tới, lúc trước muốn để Khấu Nhi và y ngồi cùng xe, Lý Khấu Nhi xấu hổ không chịu, muốn cùng một chỗ với Vương Vi.
Trương Nguyên tâm tình rất tốt, nhìn ánh sáng trải ra trên bầu trời Hoàng thành, nói:
Tiết Đồng vui mừng khôn xiết:
Vương Vi học theo giọng điệu của Tiết Đồng nói:
Trương Đại liền kéo Lý Khấu Nhi đến xe ngựa của y, Lý Khấu Nhi lúc xuống xe còn quay đầu gọi một tiếng:
Có bộ dạng ngượng ngùng mất tự nhiên.
Vương Vi khẽ cười nói:
Trương Nguyên cười nói:
Trương Đại cười mắng:
Kéo lấy tay Lý Khấu Nhi, nói nhỏ dịu dàng, dụ dỗ Lý Khấu Nhi lên xe ngựa của y.
Trương Nguyên ngồi lên xe ngựa, Vũ Lăng và Tiết Đồng một trái một phải ngồi hai bên Diêu thúc lái xe. Xe ngựa đi theo sự chỉ đường của Vũ Lăng, hai cỗ xe ngựa lấy phương hướng ngược kim đồng hồ bắt đầu chạy vòng quanh Hoàng thành.
Xe ngựa vừa mới chạy, Trương Nguyên liền một tay kéo lấy Vương Vi ôm vào lòng, Vương Vi “ầm” một tiếng, mặt đã dính vào ngực Trương Nguyên. Nghe tiếng tim đập của Trương Nguyên, nghe xong một hồi, ngẩng đầu lên, giơ tay khẽ vuốt những sợi ria ngắn trên môi Trương Nguyên, hạ giọng nói:
Trương Nguyên một tay đặt ở trên bờ eo thon mềm mại của Vương Vi vuốt ve, một tay nắm lấy bàn tay của Vương Vi đang sờ cái ria ngắn của hắn, trên mu bàn tay trắng nõn mịn màng đó hôn một lúc, đáp:
Vương Vi tựa vào người Trương Nguyên, nũng nịu nói:
Thanh âm mềm mại của nữ lang này vang lên quả thật quyến rũ đến tận xương tủy, Trương Nguyên thấp giọng nói:
Cánh tay đặt bên hông Vương Vi di chuyển lên trên, từ dưới nách Vương Vi xuyên qua, xoa xoa bộ ngực nữ lang, cách mấy lớp áo cũng có thể cảm giác được cái mềm mại và sừng sững kia, bóp bóp nhẹ, linh hồn li tán, xương cốt cũng nát vụn.
Vương Vi thủ thỉ nói, hàm răng khẽ cắn vào đôi môi đỏ mọng, hai mắt như nước, thân thể nhè nhẹ run.
Trương Nguyên cũng cảm thấy không nên quá vọng động, ngồi đoan chính lại một chút, ôm lấy eo Vương Vi, hỏi:
Vương Vi nói: