Nguồn: MT
Phương Tòng Triết đem chuyện Ngô Đạo Nam không thèm để ý lời can ngăn của y mà ngang nhiên phê duyệt tấu trình gửi lên trên kể cho Kỷ Thi Giáo rồi nói:
Kỳ Thi Giáo và Trương Nguyên từng nói chuyện với nhau vài lần nên có hiểu chút ít về tâm tính và quan niệm của hắn, nói chung là Kỳ Thi Giáo cũng khá thích tên Trương Nguyên đó, giờ lại nghe Phương Tòng Triết đánh giá hắn kém như vậy liền nói đỡ cho hắn mấy câu, Phương Tòng Triết nhất thời không nói câu nào, hai hàng lông mày dựng lên, nhìn chằm chằm Kỳ Thi Giáo không hề chớp mắt, Kỳ Thi giáo chịu không nổi ánh mắt bức người của thầy, liền nói:
Phương Tòng Triết nhàn nhạt nói:
Kỳ Thi Giáo thở nhẹ một hơi, nói:
Phương Tòng Triết gật gật đầu, sắc mặt hòa hoãn trở lại, nói:
Hơn nữa, ta biết ngươi cùng Trương Nguyên từng nói chuyện với nhau, đó chẳng qua là âm mưu của hắn mà thôi, chính là sợ ngươi cùng Diêu Tông Văn, Lưu Đình Nguyên liên thủ tố cáo hắn mà thôi, ngươi hãy cẩn thận mà suy nghĩ đi.
Kỳ Thi Giáo vâng vâng dạ dạ, từ Đại Thời Ung phường đi ra, đón xe về nhà ở ngoại thành cổng Triều Dương, bên ngoài cổng Triều Dương thuộc ngoại thành, không cấm đi lại vào ban đêm, ban đêm y phải đi gặp đồng hương Đô cấp sự trung Chu Vĩnh Xuân, tuy cho rằng lời Phương Tòng Triết có chút không đúng nhưng suy nghĩ cho đại cục, y vẫn là phải ủng hộ Phương Tòng Triết, nếu quyền lực của ông ta ở trong Các bị lung lay thì cũng là tổn thất cho tề đảng của y, đối với Trương Nguyên thưởng thức chỉ là thưởng thức, nguyên tắc không thể xao động, hơn nữa Kỳ Thi Giáo cho rằng loại biện luận này chẳng liên quan gì đến quốc kế dân sinh, dù thế nào y cũng cảm thấy có chút áy náy với Trương Nguyên
Đầu giờ Tị sáng ngày 23 tháng 8, lục khoa cấp sự trung trực ban đang tập trung tại Hội Cực môn để tiếp nhận các phê chuẩn phúc đáp của hoàng thượng cho các môn đề, tấu bản chương, qua xét duyệt nếu không có sai sót gì thì sao chép lại từng cái, trong vòng 5 ngày giao cho các nha môn thi hành. Ngày đó lễ khoa trực ban là đô cấp sự trung Chu Vĩnh Xuân, Chu Vĩnh Xuân nhìn thấy bản tấu chương của Từ Quang Khải, Trương Nguyên quả thật đã được phê chuẩn, thầm nghĩ: “Phương các lão đúng là liệu sự như thần a, nếu bản tấu chương này được đưa xuống dưới thực thi, sau này Phương các lão và Ngô Đạo Nam sẽ không phân lớn bé rồi, cái danh Thủ Phủ sẽ chỉ còn là danh nghĩa mà thôi.”
Chu Vĩnh Xuân về đến hành lang Lục khoa, cẩn thận xem tấu chương của hai người Từ Quang Khải, Trương Nguyên, bởi muốn giữ lại tấu chương đã được ấn dấu đỏ của hoàng thượng thì phải có lý có cớ, không phải muốn là có thể giữ lại, muốn lưu lại thì bắt buộc phải sửa lỗi sai, cũng chính là phải đưa ra lí do đầy đủ, nếu không chính là thất trách và mạo phạm hoàng thượng, nhưng đám ngôn quan đều là cao thủ bát cổ văn, bút pháp bao nhiêu năm tôi luyện khoa cử mà thành, muốn tìm chỗ hổng để bác bỏ hai tấu chương gần chục ngàn chữ này của Từ Quang Khải và Trương Nguyên không khó, nghiền ngẫm một lúc, viết xong ý kiến sửa chữa, y liền đem tấu chương của Từ Quang Khải và Trương Nguyên trả về Ti Lễ Giám
Thái giám giữ ấn của ti lễ giám Lý Ân có chút không vui, sau khi hoàng thượng nghe tấu chương liền lệnh giữ nguyên bản tấu như ban đầu rồi đưa xuống, lần này người trực ban lại là Chu Vĩnh Xuân, y lại sửa lại như lần trước rồi trả về, Lý Ân không có cách nào, trước khi đệ trình lên lần nữa đã kể lể với Vương An bên đông cung, Vương An thở dài nói:
Lý Ân cực kỳ đồng cảm, nói:
Vương An nói:
Lý Ân cười nói:
Trải qua bao nhiêu năm tranh đấu với ngoại thần, hỏa khí của Vạn Lịch hoàng đế cũng đã giảm bớt đi được phần nào, cho nên khi nghe thấy tấu chương mà mình ngự bút hồng ấn bị lễ khoa trả về hai lần, long nhan cũng chỉ tỏ ra không hài lòng mà thôi, không nổi trận lôi đình, nghe kiến nghị của Lý Ân liền gật đầu nói:
Bởi vậy mà tấu chương của Từ Quang Khải và Trương Nguyên bỏ qua Lục Khoa mà trực tiếp được đưa tới Chiêm Sĩ Phủ và Hàn Lâm Viện, Phương Tòng Triết cảm thấy mất mặt, sai Kỳ Thi Giáo, Chu Vĩnh Xuân dâng tấu nói chiếu chỉ không qua Lục khoa xét duyệt là vi phạm quy chế để buộc tội Ngô Đạo Nam, Từ Quang Khải và Trương Nguyên
Vạn Lịch hoàng đế lần này không nể nang mà trách tội Kỳ Thi Giáo và Chu Vĩnh Xuân không đưa ra được đầy đủ lí do sửa tấu chương, cố ý ngăn cản chiếu chỉ không cho đưa xuống, hai người bị tước lương bổng nửa năm, cũng chính là phạt mấy mươi lượng bạc.
Thông qua lần minh tranh ám đấu này, Ngô Đạo Nam và Trương Nguyên chỉ có thể coi là thắng nhỏ, chiếu chỉ biện luận chỉ khi thông qua được lục khoa thì mới coi là đại thắng, muốn đại thắng Thủ Phủ nội các đâu phải chuyện dễ, nhưng đối với kết quả này, Trương Nguyên vẫn rất hài lòng, chỉ cần biện luận có thể tổ chức thì đã là thắng lợi rồi.
Chiêm Sĩ Phủ Thiếu Chiêm sự sĩ Tiền Long Tích và Thi độc học của Hàn Lâm Viện Quách Xương thương nghị một hồi, chọn ngày 28 tháng 8 chuyển công văn đến lễ bộ Nam Kinh, yêu cầu lễ bộ thị lang Nam Kinh Thẩm Các và lang trung Từ Như Kha phái người về kinh tham gia biện luận trước cuối tháng 10, bất kể là quan viên trong triều, đại nho vô danh hay tăng lữ đức cao vọng trọng, mọi người từ khắp nơi đều được tham gia. Cuộc biện luận gồm ba trận, thời gian biện luận là mùng một, mùng ba và mùng năm tháng mười một. Lần này Hoàng Thái Tử sẽ đích thân đến nơi tổ chức biện luận là Quốc Tử Giám
Ngày tháng diễn ra biện luận và số người tham gia đã định, đám người Từ Quang Khải, Trương Nguyên cũng phải cấp tốc chuẩn bị, danh sách bốn người bên phía họ tham gia biện luận sắp xếp theo thứ tự là: Chiêm Sĩ Phủ tả xuân phường tả tán thiện Từ Quang Khải, nam kinh thái phó tự thiếu khanh Lý Chi Tảo, Hàn Lâm Viện tu soạn Trương Nguyên, tây dương bồi thần Hùng Tam Bạt.
Nam kinh thái phó tự thiếu khanh Lý Chi Tảo tinh thông binh pháp, tinh thông học thuyết phương tây, có mối thâm giao với Từ Quang Khải, cũng là thân sĩ khai sáng đầu tiên mà Matteo Ricci kết giao cùng sau khi đến Trung Quốc, từng khắc ấn “bản đồ vạn quốc”, cùng Ricci dịch “ thuyết hồn cái thông hiến đồ”, “ viên dung giác nghĩa” và “đồng văn toán chỉ”, đề cập đến thiên văn và số học, cùng với Từ Quang Khải mệnh danh là thân sĩ khai sáng trong lĩnh vực tây phương học;
Hùng Tam Bạt là người Germanic, năm Vạn Lịch thứ 34 đến Đại Minh làm trợ thủ cho Matteo Ricci, học vấn vượt qua cả Long Hoa Dân, Bàng Địch Nga, tinh thông thiên văn, số học, thủy lợi, có nghiên cứu chuyên sâu về triết học cổ Hy Lạp, mỹ thuật và âm nhạc, “thuyết giản bình nghĩa” và “thủy pháp phương tây” chính là những cuốn sách mà Hùng Tam Bạt và Từ Quang Khải cùng nhau phiên dịch mà thành.