Nguồn: MT
Trương Nguyên từ trong nhuyễn ngọc ôn hương mạnh mẽ rút tay ra, tránh khỏi sự bấu víu của Khách Ấn Nguyệt. Vài bước đi đến bên cạnh bàn sách của hắn, nâng chén trà của hắn lên, còn có nửa chén nước, từng cánh trà một lơ lửng, di động trong nền chén cung đình màu tím.
Trương Nguyên lại đặt chén trà xuống, sải bước chạy vội ra ngoài điện.
Hắn ngửa cổ uống một ngụm nước mưa chảy từ mái hiên xuống, rồi vớt lấy nước mưa rửa mặt.
Nước mưa mát mẻ khiến hắn dịu đi dục vọng đang nổi lên mãnh liệt, thoáng bình ổn được một chút, lại nghe Khách Ấn Nguyệt phía sau nói:
Trương Nguyên lại vốc thêm một vốc nước nữa uống xong, quay đầu lại đã thấy Khách Ấn Nguyệt một tay che áo ngực, dựa vào tấm bình phong lăng hoa cạnh cửa, thần thái có chút mờ mịt, đôi mắt mở lớn quyến rũ, con ngươi lúc này híp lại, liếc xéo hắn.
Trương Nguyên vội vàng quay người, kéo Khách Ấn Nguyệt vào trong điện, thấp giọng quát:
Cặp mắt đẹp của Khách Ấn Nguyệt thoáng nhìn đến, hỏi:
Trương Nguyên dục vọng vẫn mãnh liệt như cũ, nhưng đã có thể áp chế, thối lui vài bước, hơi hơi cong người xuống, để tránh lộ ra bất nhã dưới hạ thân, hỏi:
Khi hỏi câu này, Trương Nguyên cẩn thận quan sát thần thái biến hóa dù rất nhỏ của Khách Ấn Nguyệt.
Khách Ấn Nguyệt bất động thanh sắc, hỏi:
Trương Nguyên không nói lời nào, ánh mắt chằm chằm nhìn Khách Ấn Nguyệt.
Khách Ấn Nguyệt liền đáp:
Trường Xuân cung chính là cung điện của Trịnh quý phi ở. Trương Nguyên nói:
Khách Ấn Nguyệt cũng không có vẻ gì là giật mình, đôi mắt quyến rũ duyên dáng, lại nói:
Trương Nguyên không dám cùng Khách Ấn Nguyệt nói chuyện dông dài ở đây, bất kể là Trịnh quý phi đưa cho hoàng Thái Tử bánh cam lộ có xuân dược ở bên trong, hay là thuốc này là khách Ấn Nguyệt đưa tới, hắn cũng không có cách nào biện luận cho mình.
Đây là một hố bùn lầy, một khi đã rơi vào thì cũng không cách nào rửa sạch, nhất định phải mau chóng nghĩ cách thoát thân.
Trương Nguyên lập tức bước nhanh đi đến thiên điện đem hai khối bánh cam lộ còn dư lại, dùng một trang giấy bọc lại đặt ở tay áo cầm đi ra ngoài, Khách Ấn Nguyệt ngăn hắn lại, hỏi thẳng không ngần ngại:
Trương Nguyên chưa bao giờ có xấu hổ như vậy, phiền toái này thực là không nhỏ, chắp tay nói:
Khách Ấn Nguyệt cất cao giọng nói:
Nói xong, buông tay che ở trước ngực xuống, liền lộ ra hai khỏang trắng noãn, hạt đậu đỏ vẫn đang vểnh lên, hơi thở phập phồng lên xuống làm ánh lên bóng loáng như thoa mỡ.
Trương Nguyên có cảm giác hai khỏa đẫy đà kia có thể là từ sữa tươi sốt làm thành.
Cuối cùng nhũ nương của Chu Do Hiệu cũng lộ ra bộ mặt thật của ả, mang trong lòng vũ khí sắc bén nha. Trương nguyên nói:
Khách Ấn Nguyệt ngẩng đầu cười nhẹ, cũng không kéo áo ngực lên, dù sao cô ta lộ ngực cũng đã quen rồi. Cô ta dùng giọng điệu chán ngấy tới gần Trương Nguyên nói:
Khách Ấn Nguyệt đưa bộ ngực sữa cao ngất tiến sát, rất mạnh mẽ áp bách tới, Trương Nguyên ngăn cản không được, lui ra phía sau hai bước nói:
Khách Ấn Nguyệt không có bước tiếp, cách Trương Nguyên ba thước đứng lại nói:
Khách Ấn Nguyệt nói rất là hợp lý, hướng dẫn từng bước, quả thật đáng được xưng là khéo hiểu lòng người. Đánh ta đủ loại băn khoăn củaTrương Nguyên đi. Phụ nhân này thân mình trắng nõn hấp dẫn, để xem Trương Nguyên lần này có lý do gì cự tuyệt?
Người Này giống nông phụ của Bảo Định sao, này giống vú nuôi bình thường sao? Nghĩ đến thân phận thần bí của ả. Trương Nguyên áp chế dục vọng mãnh liệt liền hỏi:
Khách Ấn Nguyệt cười dài nói:
Trương Nguyên quả thật là thầy cãi cũng không nói rõ được, nếu đứng ra làm ầm lên, có lẽ có khả năng tra ra người hạ độc trong bánh cam lộ.
Nhưng sự tình liên quan tới cung điện, hắn cho dù không đến mức bị hỏi tội, nhưng danh dự nhất định là bị hủy. Có thể bị giáng chức, bị trục xuất khỏi kinh thành là điều có thể thấy.
Nếu đáp ứng thông đồng cùng khách Ấn Nguyệt, giống như có thể vượt qua cửa ải khó khăn trước mắt, hơn nữa phụ nhân này cũng rất hấp dẫn, dường như là hắn rất được hời thì phải.
Nhưng loại chuyện như thế này muốn người không biết, trừ phi mình đừng làm, một khi bị tiết lộ, chắc chắn hắn phải thân bại danh liệt, hơn nữa phụ nhân này thân phận không đơn giản, làm sao có thể bị ả nắm được nhược điểm chứ.
Còn nếu là ra vẻ đáp ứng cho có lệ, thì đây cũng là hạ sách.
Khách Ấn Nguyệt là người thân cận nhất của hoàng trưởng tôn. Nếu đắc tội Khách Ấn Nguyệt, vậy trước đây hắn trăm phương ngàn kế bố trí, cơ bản phí cũng công cốc rồi, đợi cho hoàng trưởng tôn lên ngôi, hắn và Dương Liên lão sư sẽ giống nhau, đều chết bên trong ngục Cẩm Y Vệ. Đông Lâm lục quân tử biến thành thất quân tử mà thôi.
Thật ra thì Khách Ấn Nguyệt cũng không cần đợi cho hoàng trưởng tôn lên ngôi mới trả thù hắn, hiện tại đến trước mặt Hoàng Thái Tử nói hắn lời nói và việc làm khinh bạc v…v. Hoàng Thái Tử mặc dù chưa chắc sẽ nghe lời nói của một bên mà giáng tội cho hắn, nhưng hắn là giảng quan Đông cung, vậy cũng có khả năng sẽ không làm được nữa.
Chẳng lẽ thực sự không có sách lược thích đáng nào để ứng phó rồi. Hắn Trương Nguyên Trương Giới Tử có kế hoạch lâu dài cứu nước, giờ phải hủy trong tay phụ nhân này sao?
Có một việc Trương Nguyên rất không muốn nói ra lúc này, nhưng hiện tại quả là không thể không nói, nhất định phải làm cho Khách Ấn Nguyệt có chỗ kiêng kị. Lập tức dò hỏi:
Thời điểm Trương Nguyên bất thình lình hỏi ra một câu như vậy, Khách Ấn Nguyệt đầu tiên ngạc nhiên, hai ánh mắt mở lớn càng quyến rũ, nhưng ánh mắt dần dần ngưng định, hỏi ngược lại:
Trương Nguyên mỉm cười nói:
Nghe được lời nói này, Khách Ấn Nguyệt chần chừ thầm nghĩ:
Trương Nguyên thăm dò ý tứ qua lời nói và sắc mặt, trong lòng nắm chắc rồi nói:
Khách ma ma hẳn không phải là người Bảo Định, cùng lệnh đệ là Khách Quan Tiên chạy nạn đến Bảo Định a, bằng không với sắc đẹp Khách ma ma, sao có thể làm nông phụ ở đó, Khách ma ma đừng vội, ta cùng với Khách ma ma ngày xưa không thù ngày nay không oán, không có ý định tìm tòi nghiên cứu xuất thân khách ma ma. Khách ma ma kiếm cớ tiến cung đơn giản là cầu vinh hoa phú quý mà thôi, Khách ma ma đối với hoàng trưởng tôn yêu thương quá rõ ràng, không ai có thể nghi ngờ điều gì.
Trương tiên sinh, ngươi rốt cuộc muốn nói chuyện gì?
Khách Ấn Nguyệt ban đầu khí thế mười phần quyến rũ, con ngươi lúc này đã rất lạnh lùng nghiêm nghị. Bắt đầu kéo yếm lụa lên và cột lại, làm cho Trương Nguyên kỳ quái nghĩ:
Trương Nguyên nói:
Khách Ấn Nguyệt hoàn toàn nhìn không thấu Trạng Nguyên lang trước mắt này rồi, ả mượn cơ hội này muốn câu dẫn Trương Nguyên, một là xuất phát từ tò mò và kích thích, cùng Trạng Nguyên lang yêu đương vụng trộm, ngẫm lại đều xuân tâm nhộn nhạo a. Thứ hai cũng là muốn làm trợ lực ở bên trong cung cho đại thần ở bên ngoài. Khách Ấn Nguyệt ả cũng là người có chí lớn đấy. Nhưng tại sao trong lòng Trương Nguyên lại nghi ngờ đến lai lịch của ả, tuy rằng ả tự tin người ngoài không có khả năng biết được lai lịch của mình, nhưng chuyện này luôn luôn không ổn.