Lẳng Lơ Tao Nhã

Chương 411: Gian dâm, hư hư thực thực




Nguồn: MT

Khách Ấn Nguyệt nói:

  • Trương tiên sinh cho rằng đã nắm được nhược điểm của tiểu phụ nhân?

Trương Nguyên nói:

  • Không dám ta chỉ là muốn nói con người luôn phạm những sai làm nhỏ, chuyện cũ bỏ qua là tốt rồi, nếu như chuyện hôm nay ồn ào lộ ra, mặc dù ta là bị dâm dược khống chế, nhưng thanh danh nhất định là hỏng hết, về sau tương lai có thể không tốt, cho dù là Khách ma ma chỉ cũng khó sống tiếp trung cung, ai bảo Khách ma ma xuất đầu lộ diện, chạy đến Văn Hoa điện lúc này chứ.

Khách Ấn Nguyệt hai đuôi mắt nghiêng nghiêng, nhìn chằm chằm Trương Nguyên, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị dần dần nhòa đi, giọng điệu nhão nhẹt:

  • Trương tiên sinh nói tiểu phụ nhân có thỉnh cầu gì Trương tiên sinh đều đồng ý hết sức ấy ư, hì hì.

Giọng điệu rõ ràng rất khiêu khích

Công hiệu của xuân dược trong bánh cam lộ vẫn còn, yêu thích và dục vọng thường thường là như bóng với hình, dù sao đối phương cũng không đến nỗi quá chán nghét. Không thể nghi ngờ Khách Ấn Nguyệt cũng là một phụ nữ rất có mị lực mê hoặc quyến rũ, dục vọng vẫn còn mạnh mẽ, Trương Nguyên cũng không cảm thấy chán ghét khách Ấn Nguyệt nhưng vẫn là thẳng thắn cự tuyệt nói:

  • Gian dâm, việc không nên nói ra, đây là tội mất đầu, ta đùa không nổi, Khách ma ma cũng không đùa nổi đâu.

Khách Ấn Nguyệt khẽ mỉm cười, nói:

  • Ồ, thì ra là thế.

Ánh mắt liếc xéo qua hạ thể Trương Nguyên, cột cờ của Trạng Nguyên lang vẫn giương cao, cười nói:

  • Trương tiên sinh, nếu việc này chỉ có trời biết đất biết ngươi biết ta biết, vậy cớ sao không tình nguyện mà làm cho ta và ngươi thỏa mãn, cũng tránh cho ta và ngươi nghi kỵ lẫn nhau. Ta ngày mai vẫn đợi ngươi ở ngoại trạch của Chung công công, được chứ?

Trương Nguyên lúc này không quản đạo lý gì mà chính nghĩa quân tử , dù sao mới vừa rồi còn sờ soạng người ta rồi, hắn liền nói:

  • Khách ma ma vậy chẳng phải là uy hiếp cưỡng bức ta sao? Hơn nữa Trương Nguyên ta cũng không phải người tùy tiện như vậy

Cũng may Khách Ấn Nguyệt không nói tiếp câu “Ngươi tùy tiện tới thì không phải là người”, chỉ nói:

  • Trương tiên sinh mới vừa rồi tại sao quấy rối tiểu phụ nhân như vậy, chẳng lẽ tiểu phụ nhân chính là người tùy tiện như thế sao?

Trương Nguyên cười khổ nói:

  • Như thế nào nói một hồi lại lượn quanh trở lại. Được rồi Khách ma ma, ta phải xuất cung rồi, mời Khách ma ma chăm sóc hoàng trưởng tôn cho tốt, hoàng trưởng tôn tuổi còn nhỏ, tuyệt đối không thể ăn được cái loại bánh này.

Khách Ấn Nguyệt nói:

  • Bánh là Trường Xuân cung đưa đến, chuyện không liên quan tiểu phụ nhân, tiểu phụ nhân chỉ là một vú nuôi nhỏ bé, chưa đến phiên tiểu phụ nhân nói chuyện, việc này còn phải nhờ Trương tiên sinh nói rõ với Vương công công, Chung công công. Trương tiên sinh là đại tài, tự có thể nói một cách khéo léo không lộ dấu tích.

Trương Nguyên nghĩ thầm rằng:

  • Đã là bánh Trường Xuân cung đưa cho hoàng trưởng tôn, ngươi lại mang đến cho ta ăn, ngươi chắc là biết hoàng trưởng tôn không thích loại bánh cam lộ này, coi ta là thái giám nếm đồ ăn phòng độc đúng không? Ừm… loại hứng dược này e là thái giám nếm không ra, xuân dược ở trong bánh này rốt cuộc là Trịnh quý phi bên kia cho vào, hay là Khách ma ma cho vào, ta thật sự vẫn đoán không ra. Bơ ngâm cua lần trước Trịnh quý phi đưa tới cũng không có vấn đề gì.

Chợt nghe được tiếng bước chân vang lên, có người theo cửa sau của Văn Hoa điện tiến vào, bước dồn dập trên mặt đất đọng nước, Trương Nguyên nói:

  • Có người đến Khách ma ma nhanh chóng sửa sang váy lại một chút đi.

Nói xong, đi ra khỏi thiên điện, chỉ nghe Khách Ấn Nguyệt nói:

  • Áo yếm đều bị xé hỏng rồi, Trương tiên sinh ngươi nói phải làm sao bây giờ?

Lời nói này rất giống với đôi gian phu dâm phụ.

Trương Nguyên cũng không quay đầu lại mà nói:

  • Quần áo không xé hỏng là tốt rồi.

Hắn đi đến hành lang điện nhìn, là thư đồng Cao Khởi Tiềm của hoàng trưởng tôn, liền hỏi:

  • Tiểu Cao công công, chuyện gì mà vội vàng vậy?

Cao Khởi Tiềm chạy chậm tới chắp tay trước ngực nói:

  • Trương tiên sinh còn ở nơi này à. Khách ma ma đâu rồi, Khách ma ma không có tới chỗ Trương tiên sinh báo tin tức sao?

Trương Nguyên nói:

  • Khách ma ma ở thiên điện thu dọn lại hộp đồ ăn. Tam Hoàng tôn sức khỏe tốt hơn chút nào không?

Cao Khởi Tiềm thần sắc buồn bã, thấp giọng nói:

  • Tam ca nhi đo rồi. Ca nhi đang khóc lớn, cho nên bảo tiểu nhân vội vã tìm Khách ma ma trở về.

Khách Ấn Nguyệt đang cầm hộp đồ ăn đi ra, cô ta nghe được lời Cao Khởi Tiềm vừa nói, giật mình nói:

  • Đi rồi, mới vừa rồi không phải vẫn còn có thể nói chuyện đó sao?

Cao Khởi Tiềm nói:

  • Y quan nói là hồi quang phản chiếu thôi, Ca nhi khóc đến ngất đi rồi, Khách ma ma nhanh qua đó đi.

Cậu nhận chiếc lồng son từ tay Khách Ấn Nguyệt, kẹp vào nách, còn một tay thì cầm ô cho Khách Ấn Nguyệt.

Cao Khởi Tiềm mười sáu tuổi vẫn thấp hơn Khách Ấn Nguyệt một đoạn, kẻ thấp cầm ô cho kẻ cao, rất vất vả, Khách Ấn Nguyệt nói:

  • Ta có ô rồi, tiểu Cao cậu về trước đi, ta sẽ đi theo sao.

Cao Khởi Tiềm trả lời một tiếng, kẹp lấy chiếc hộp sơn và che ô rồi chạy về Từ Khánh cung.

Khách Ấn Nguyệt đi đến cạnh tấm bình phong, khom người nhặt chiếc ô trên mặt đất. Phần mông được trùm bởi chiếc váy màu tím mang đường nét mê người, quay đầu nhìn Trương Nguyên, nhẹ nhàng cười:

  • Suýt nữa thì bị bắt gian rồi.

Cô ta cầm ô đi xuống bậc thềm, lại xoay người lại nói:

  • Trương tiên sinh, tiên sinh chớ cho người đi điều tra lại lịch của ta, nếu có người đi Bảo Định tra chuyện của ta, ta sẽ biết. Cái khác thì không dám nói, riêng việc tiên sinh vào Đông cung tiến quan thì nhất định không thành.

Trương Nguyên nói:

  • Khách ma ma chớ uy hiếp ta, ta không có khả năng cũng không rảnh rỗi đi điều tra lai lịch của Khách ma ma, kết thù với Khách ma ma chẳng có lợi ích gì, ngược lại chúng ta có thể ăn ở hòa hảo với nhau.

  • Ăn ở?

Hai con mắt của Khách ấn nguyệt sáng lên.

Trương Nguyên vội nói:

  • Không phải ý đó, mà muốn nói có thể bình an vô sự, thậm chí là trợ lực lẫn nhau.

Khách Ấn Nguyệt mỉm cười, khiêm tốn nói:

  • Tiểu phụ nhân chỉ là một vú nuôi, có thể có trợ lực gì chứ, vậy tiểu phụ nhân xin cảm ơn Trương tiên sinh trước.

Dứt lời, cô ta liền bật ô lên rồi nhanh chóng rời đi. Bộ dáng bước đi đó hiện ra cặp chân dài rất có lực.

Trương Nguyên không khỏi nghĩ:

“Khách Ấn Nguyệt không biết có võ công hay không, nếu có một nửa thân thủ của Chân Chân, vậy thì đánh mình động tác cũng rất nhanh chóng mà mau lẹ.”

Rồi hắn lại nghĩ:

“Phụ nhân này quả nhiên có lai lịch, rốt cuộc là lai lịch gì vẫn khiến mình đoán không thấu, Minh sử cũng không có những ghi chép tương quan, cái này vẫn phải tự mình tìm kiếm rồi. Chỉ có điều phụ nhân này hiện giờ đã biết mình có những nghi ngờ mới thân phận của cô ta. Chuyện này đối với mình cũng đáng lo lắng, tuy nhiên cũng là chuyện không có cách giải quyết.

Trương Nguyên lắc lắc đầu, một mình đi Đông vu (nhà vu nhà nhỏ đối diện với nhà chính ở hai bên) ở Phụng Thiên môn dùng bữa. Trong cung vừa chết một hoàng tôn, vậy mà không có chút ảnh hưởng gì. Quang Lộc tự vẫn chuẩn bị bữa trưa để tiến cung, Trương Nguyên thầm nghĩ:

“Có lẽ chỉ có những thành viên hoàng thất có phong hiệu khi chết mới làm kinh động đến Lễ bộ và ngoại đình, còn không có phong hiệu thì chỉ do nội phủ tự mình xử trí.

Từ Quang Khải đã đi từ sớm, chỉ còn một mình Trương Nguyên ngồi ăn uống. Yến hội mà Quang Lộc tự chuẩn bị để tiến cung rất tinh xảo, nhưng hôm nay Trương Nguyên lại không thấy đói bụng, liền bảo nha dịch hầu hạ của Quang Lộc tự mang đến một cốc nước lạnh rồi uống, lúc đó tâm tình mới thấy mát mẻ một chút. Nhưng hạ thân vẫn bướng bỉnh, bất đắc dĩ, hắn tùy ý ăn một chút thức ăn rồi đứng dậy xuất cung. Hắn không tới Hàn Lâm viện, mà trực tiếp đánh xe đi đến tứ hợp viện của Thương Chu Tộ trong Đông Tứ Bài lầu, Vũ Lăng kinh ngạc nói:

  • Thiếu gia hôm nay sao về sớm thế?

Trương Nguyên nói:

  • Hoàng trưởng tôn tạm thời có chuyện, buổi chiều không lên lớp.

Hắn đi vào đến nội viện, thì bảo Chân Chân sai nhà bếp chuẩn bị nước tắm, Khi cởi quần áo có một bọc giấy nhỏ rơi xuống đất, chính là hai miếng bánh Cam Lộ hắn mang ra từ trong cung.

  • Đây là cái gì?

Mục Chân Chân nhặt bọc giấy đó lên đưa cho Trương Nguyên, Trương Nguyên chần chừ một chút, hắn cũng không đi kiểm nghiệm ngay trong bánh Cam Lộ này có bỏ xuân dược hay không, nếu ăn để thử thì thực là quá ngốc rồi, hắn nói:

  • Nghiền nát rồi vứt vào cây hoa lan trắng làm phân bón đi, đi luôn đi.

Mục Chân Chân hoàn thành tuyệt đối những phân phó của Trương Nguyên, sau khi quay về thấy Trương Nguyên ngân mình trong bồn tắm, nhíu mày nhỏ giọng hỏi:

  • Thiếu gia, tại sao lại không vui thế?

Trương Nguyên nói:

  • Một đệ đẹ của Hoàng trưởng tôn vừa qua đời. Đã bệnh một thời gian rồi.

Mục Chân Chân nói:

  • Ngay cả hoàng đế cũng không trị được bệnh cho tôn tử sao!

Trương Nguyên nói:

  • Con cháu hoàng thất chết trẻ rất nhiều.

Hắn lại nói tránh đi:

  • Hôm nay là ngày mùng hai tháng tám, mấy người Đạm Nhiên hẳn là đã khởi hành rồi, khoảng hạ tuần tháng chín là có thể đến. Kỳ thực bây giờ ta lại muốn bọn họ an an ổn ổn đợi ở quê nhà là tốt nhất.

Mục Chân Chân ngạc nhiên nói:

  • Tại sao?

Trương Nguyên nói:

  • Trong kinh chuyện thị phi nhiều.

Mục Chân Chân nói:

  • Nhưng thiếu gia sẽ nhớ thiếu phu nhân và Hồng Tiệm tiểu thiếu gia.