Nguồn: MT
Khách Ấn Nguyệt nói:
Trương Nguyên nói:
Khách Ấn Nguyệt hai đuôi mắt nghiêng nghiêng, nhìn chằm chằm Trương Nguyên, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị dần dần nhòa đi, giọng điệu nhão nhẹt:
Giọng điệu rõ ràng rất khiêu khích
Công hiệu của xuân dược trong bánh cam lộ vẫn còn, yêu thích và dục vọng thường thường là như bóng với hình, dù sao đối phương cũng không đến nỗi quá chán nghét. Không thể nghi ngờ Khách Ấn Nguyệt cũng là một phụ nữ rất có mị lực mê hoặc quyến rũ, dục vọng vẫn còn mạnh mẽ, Trương Nguyên cũng không cảm thấy chán ghét khách Ấn Nguyệt nhưng vẫn là thẳng thắn cự tuyệt nói:
Khách Ấn Nguyệt khẽ mỉm cười, nói:
Ánh mắt liếc xéo qua hạ thể Trương Nguyên, cột cờ của Trạng Nguyên lang vẫn giương cao, cười nói:
Trương Nguyên lúc này không quản đạo lý gì mà chính nghĩa quân tử , dù sao mới vừa rồi còn sờ soạng người ta rồi, hắn liền nói:
Cũng may Khách Ấn Nguyệt không nói tiếp câu “Ngươi tùy tiện tới thì không phải là người”, chỉ nói:
Trương Nguyên cười khổ nói:
Khách Ấn Nguyệt nói:
Trương Nguyên nghĩ thầm rằng:
Chợt nghe được tiếng bước chân vang lên, có người theo cửa sau của Văn Hoa điện tiến vào, bước dồn dập trên mặt đất đọng nước, Trương Nguyên nói:
Nói xong, đi ra khỏi thiên điện, chỉ nghe Khách Ấn Nguyệt nói:
Lời nói này rất giống với đôi gian phu dâm phụ.
Trương Nguyên cũng không quay đầu lại mà nói:
Hắn đi đến hành lang điện nhìn, là thư đồng Cao Khởi Tiềm của hoàng trưởng tôn, liền hỏi:
Cao Khởi Tiềm chạy chậm tới chắp tay trước ngực nói:
Trương Nguyên nói:
Cao Khởi Tiềm thần sắc buồn bã, thấp giọng nói:
Khách Ấn Nguyệt đang cầm hộp đồ ăn đi ra, cô ta nghe được lời Cao Khởi Tiềm vừa nói, giật mình nói:
Cao Khởi Tiềm nói:
Cậu nhận chiếc lồng son từ tay Khách Ấn Nguyệt, kẹp vào nách, còn một tay thì cầm ô cho Khách Ấn Nguyệt.
Cao Khởi Tiềm mười sáu tuổi vẫn thấp hơn Khách Ấn Nguyệt một đoạn, kẻ thấp cầm ô cho kẻ cao, rất vất vả, Khách Ấn Nguyệt nói:
Cao Khởi Tiềm trả lời một tiếng, kẹp lấy chiếc hộp sơn và che ô rồi chạy về Từ Khánh cung.
Khách Ấn Nguyệt đi đến cạnh tấm bình phong, khom người nhặt chiếc ô trên mặt đất. Phần mông được trùm bởi chiếc váy màu tím mang đường nét mê người, quay đầu nhìn Trương Nguyên, nhẹ nhàng cười:
Cô ta cầm ô đi xuống bậc thềm, lại xoay người lại nói:
Trương Nguyên nói:
Khách ma ma chớ uy hiếp ta, ta không có khả năng cũng không rảnh rỗi đi điều tra lai lịch của Khách ma ma, kết thù với Khách ma ma chẳng có lợi ích gì, ngược lại chúng ta có thể ăn ở hòa hảo với nhau.
Ăn ở?
Hai con mắt của Khách ấn nguyệt sáng lên.
Trương Nguyên vội nói:
Khách Ấn Nguyệt mỉm cười, khiêm tốn nói:
Dứt lời, cô ta liền bật ô lên rồi nhanh chóng rời đi. Bộ dáng bước đi đó hiện ra cặp chân dài rất có lực.
Trương Nguyên không khỏi nghĩ:
“Khách Ấn Nguyệt không biết có võ công hay không, nếu có một nửa thân thủ của Chân Chân, vậy thì đánh mình động tác cũng rất nhanh chóng mà mau lẹ.”
Rồi hắn lại nghĩ:
“Phụ nhân này quả nhiên có lai lịch, rốt cuộc là lai lịch gì vẫn khiến mình đoán không thấu, Minh sử cũng không có những ghi chép tương quan, cái này vẫn phải tự mình tìm kiếm rồi. Chỉ có điều phụ nhân này hiện giờ đã biết mình có những nghi ngờ mới thân phận của cô ta. Chuyện này đối với mình cũng đáng lo lắng, tuy nhiên cũng là chuyện không có cách giải quyết.
Trương Nguyên lắc lắc đầu, một mình đi Đông vu (nhà vu nhà nhỏ đối diện với nhà chính ở hai bên) ở Phụng Thiên môn dùng bữa. Trong cung vừa chết một hoàng tôn, vậy mà không có chút ảnh hưởng gì. Quang Lộc tự vẫn chuẩn bị bữa trưa để tiến cung, Trương Nguyên thầm nghĩ:
“Có lẽ chỉ có những thành viên hoàng thất có phong hiệu khi chết mới làm kinh động đến Lễ bộ và ngoại đình, còn không có phong hiệu thì chỉ do nội phủ tự mình xử trí.
Từ Quang Khải đã đi từ sớm, chỉ còn một mình Trương Nguyên ngồi ăn uống. Yến hội mà Quang Lộc tự chuẩn bị để tiến cung rất tinh xảo, nhưng hôm nay Trương Nguyên lại không thấy đói bụng, liền bảo nha dịch hầu hạ của Quang Lộc tự mang đến một cốc nước lạnh rồi uống, lúc đó tâm tình mới thấy mát mẻ một chút. Nhưng hạ thân vẫn bướng bỉnh, bất đắc dĩ, hắn tùy ý ăn một chút thức ăn rồi đứng dậy xuất cung. Hắn không tới Hàn Lâm viện, mà trực tiếp đánh xe đi đến tứ hợp viện của Thương Chu Tộ trong Đông Tứ Bài lầu, Vũ Lăng kinh ngạc nói:
Trương Nguyên nói:
Hắn đi vào đến nội viện, thì bảo Chân Chân sai nhà bếp chuẩn bị nước tắm, Khi cởi quần áo có một bọc giấy nhỏ rơi xuống đất, chính là hai miếng bánh Cam Lộ hắn mang ra từ trong cung.
Mục Chân Chân nhặt bọc giấy đó lên đưa cho Trương Nguyên, Trương Nguyên chần chừ một chút, hắn cũng không đi kiểm nghiệm ngay trong bánh Cam Lộ này có bỏ xuân dược hay không, nếu ăn để thử thì thực là quá ngốc rồi, hắn nói:
Mục Chân Chân hoàn thành tuyệt đối những phân phó của Trương Nguyên, sau khi quay về thấy Trương Nguyên ngân mình trong bồn tắm, nhíu mày nhỏ giọng hỏi:
Trương Nguyên nói:
Mục Chân Chân nói:
Trương Nguyên nói:
Hắn lại nói tránh đi:
Mục Chân Chân ngạc nhiên nói:
Trương Nguyên nói:
Mục Chân Chân nói: