Nguồn: MT
Trương Nguyên cảm thấy mình nói quá nhiều, Chu Do Hiệu mới mười hai tuổi thì có thể hiểu được bao nhiêu nên cười nói:
Lúc này Ngụy Tiến Trung đến cáo từ Chu Do Hiệu nói là phải đi coi Giáp Tự Khố. Những vật ở Giáp Tự Khố như ngân chu, ô mai điện, hoa hoàng, đơn lục phàn, tử thảo, hắc diên hàng ngày đều được đưa ra đưa vào nên y phải có mặt ở đó, chìa khóa nhà kho luôn được đeo bên hông y.
Lúc nghỉ giải lao của bài khóa thứ hai, Khách Ấn Nguyệt cầm dù mang điểm tâm đến. Người phụ nữ này mặc một chiếc váy cung nữ màu tím cổ tròn tay hẹp, trên váy có thêu một cành hoa hướng dương, trong cảnh trời mưa phùn người phụ nữ này trông cực kỳ xinh đẹp. Trương Nguyên không khỏi nghĩ: “Vẻ đẹp của Khách Ấn Nguyện ở hậu cung rất ít có, Hoàng thái tử Chu Thường Lạc rất háo sắc, bao nhiêu năm nay sao không thu nhận Khách Ấn Nguyệt?”. Lại nghĩ
“Chu Thường Lạc vẫn cứ sống dưới cái bóng ma của Trịnh quý phi, theo khuôn phép cũ, chỉ sợ gây ra lỗi lầm gì sẽ bị Trịnh quý phi bắt được nhược điểm. Nếu sủng hạnh vú nuôi của con trai thì đương nhiên trái với đạo đức nên Chu Thường Lạc không dám làm chuyện đó.
Chu Do Hiệu mời Trương Nguyên đến Thiên điện cùng ăn điểm tâm với cậu. Trương Nguyên cũng đã quen với việc này nên đi theo. Khách Ấn Nguyệt mở hộp thức ăn ra, bên trong có bánh cam lộ và kẹo đường mắt hổ. Chu Do Hiệu rất thích ăn loại kẹo đường mắt hổ này, Trương Nguyên không dám ăn nhiều đồ ngọt nên chỉ nếm thử một mẩu, bánh cam lộ thì hắn ăn nhiều hơn một chút, đang chuẩn bị quay lại chủ kính điện dạy Chu Do Hiệu viết chữ thì lại thấy thái giám Ngụy Triều chạy tới trong mưa nói với Chu Do Hiệu:
Nói rồi cõng Chu Do Hiệu lên lưng còn Khách Ấn Nguyệt thì che dù cho Chu Do Hiệu. Chung Bản Hoa mời Trương Nguyên đợi một chút rồi đưa tiểu Cao cùng về cung Từ Khánh với Chu Do Hiệu.
Trương Nguyên biết Ngụy Triều nói “Tam Ca Nhi” là chỉ đệ đệ Chu Do Tiếp của Chu Do Hiệu. Chu Do Tiếp năm nay chín tuổi, vẫn luôn bệnh tật. Giữa tháng năm Vạn Lịch hoàng đế triệu kiến các đại thần ở cung Từ Khánh, Chu Do Tiếp cùng với ca ca Chu Do Hiệu và đệ đệ Chu Do Kiểm, còn cả muội muội Chu Huy Xuân đứng thành một hàng. Trương Nguyên thấy dáng vẻ bệnh tật mảnh dẻ của Chu Do Tiếp. Thái tử Chu Thường Lạc hôm nay không ra nội các nghe giảng, bây giờ lại gọi Chu Do Hiệu đến không lẽ là Chu Do Tiếp bệnh nặng sắp chết?
Lúc này khoảng chừng cuối giờ Tỵ, sắc trời âm u, mây mưa kéo đến, trước tiên là mưa phùn bây giờ thì càng ngày càng to, hạt mưa rơi xuống ngói lưu ly vàng trên Văn Hoa điện phát ra tiếng vỡ dày đặc. Tiền điện Văn Hoa điện, hậu điện Chủ kính điện, hai bên điện là Tập Nghĩa điện và Bản Nhân điện, cung điện to như vậy dường như chỉ còn lại mỗi Trương Nguyên, cực kỳ yên lặng.
Vì không có được tin tức xác thật, không biết Hoàng trưởng tôn có còn đến nghe giảng nữa hay không, Trương Nguyên đành phải đợi ở đây. Hắn ở Thiên điện luyện thái cực quyền, rồi lại ăn hai miếng bánh cam lộ của Khách Ấn Nguyệt mang tới, thấy mưa vẫn chưa dứt nên bèn đến Đông Vũ ở Phụng Thiên Môn dùng cơm trưa sớm rồi quay về Chủ kính điện, cầm bút luyện chữ, viết được mấy dòng “Luận ngữ” thì không biết sao lại cảm thấy rất buồn ngủ, đây quả thật là chuyện hiếm có, hắn bèn dựa vào bàn sách lấy tay di di trán rồi nhắm mắt dưỡng thần nhưng lại cảm thấy bực bội khác thường, trong lòng có một cảm giác tức giận. Lúc này nghe thấy tiếng bước chân, ngước mắt nhìn lên thì thấy Khách Ấn Nguyệt đem dù đặt lên bậc thêm ở hành lang, vén áo váy bước đến nói:
Trương Nguyên đứng dậy nói:
Chủ Kính điện trống trải, ngoài điện mưa rơi dày đặc. Trương Nguyên cảm thấy giọng nói của mình hơi khác thường, có chút hơi khàn. Khách Ấn Nguyệt “A” một tiếng rồi chạy đến trước hỏi:
Trương Nguyên nói:
Nhưng ánh mắt lại rơi xuống bầu ngực đầy đặn của Khách Ấn Nguyệt, váy cung thêu hoa hướng dương màu tím bị mưa làm ướt một ít dính vào da hiện ra một hình dáng căng đầy. Khách Ấn Nguyệt vừa mới đi đường gấp, lúc này vẫn còn thở hổn hển càng lộ vẻ mong chờ mê người.
Mọi khi Trương Nguyên cũng hay liếc nhìn ngực của Khách Ấn Nguyệt. Ngực của Khách Ấn Nguyệt nhô cao rất bắt mắt, không thể nào không nhìn thấy được nhưng ánh mắt không dừng lại ở đó mà chỉ xem một chút thôi. Nhưng hôm nay hắn lại bị hấp dẫn, cái sự phập phồng, đẫy đà và sự co dãn tưởng tượng có thể có được đấy khiến hắn không thể dời mắt được, sự bực bội trong người phút chốc bị đốt cháy, bắt đầu đốt cháy đó là dục hỏa hừng hực, hô hấp cũng trở nên dồn dập, chỉ muốn nhào tới bầu ngực mê người ấy để bóp nén, phát tiết...
Khách Ấn Nguyệt rõ ràng phát hiện ra ánh mắt khác thường của Trương Nguyên nhưng lại không hề do dự hay xấu hổ, ngược lại nàng bước đến đối diện và nói:
Trương Nguyên trong đầu tràn đầy ý nghĩ dâm dục hoang đường, lúc này không phải là lúc có thể suy nghĩ, chỉ cảm thấy bản thân xác thực là có chút không đúng bèn nói:
Nói xong miễn cưỡng định thần bước đi nhưng Khách Ấn Nguyệt lại kéo tay hắn nói:
Khách Ấn Nguyệt kéo một cánh tay của Trương Nguyên khoác lên vai nàng còn nàng thì từ phía sau ôm lấy hông Trương Nguyên. Cánh tay của Trương Nguyên từ vai của Khách Ấn Nguyệt rủ xuống, bàn tay vừa hay để đúng ngay vị trí ngực của Khách Ấn Nguyệt, ngay lập tức không cần nghĩ ngợi liền nắm lấy liên tục co dãn. Khách Ấn Nguyệt “ừm” một tiếng nhỏ, quay đầu nhìn Trương Nguyên, con ngươi to tròn quyến rũ như sắp chảy nước....
Trương Nguyên đã bao nhiêu năm đọc sách thánh hiền, lại viết nhiều quyển sách văn bát cổ như vậy, nên rất rõ tầm quan trọng của thận độc (khi sống một mình cũng nghiêm túc không tùy tiện, là một phương pháp tu dưỡng của người xưa).
Lưu Tông Chu tiên sinh nói:
Trong thiên hạ, không có người vẹn toàn, cho nên thận độc là rất khó. Thế nào cũng phải ràng buộc song song giữa đạo đức và luật pháp mới được.
Trương Nguyên từ trước đến nay khả năng tự chủ rất mạnh, lúc bình thường hắn hoàn toàn có thể khống chế được tình dục của chính mình. Kỳ thật chỉ cần là hơi có chút ý nghĩ cũng không dám trong hoàng cung này thông đồng với vú nuôi của hoàng trưởng tôn. Dù triều đình Vãn Minh đối với quan viên có khoan dung tới mức nào, nhưng dâm loạn cung đình nhất định là tội mất đầu.
Trương Nguyên làm việc xưa nay rất cẩn thận, sao có thể tinh trùng lên óc phạm lỗi như vậy?
Nhưng mà tại thời điểm đó, Trương Nguyên dưới sự kích thích của thuốc, sức trói buộc bản thân bị giảm mạnh, lý trí không thể cưỡng lại dục vọng, đủ loại thiệt hại không them suy xét, chỉ có tình dục đang sôi sục trong huyết mạch và tâm lý may mắn đang mãnh liệt ngoi lên. Cảm thấy dù sao xung quanh đây cũng không người nào, hơn nữa phụ nhân Khách Ấn Nguyệt này bỏ phí đã lâu cũng sẽ không khước từ, cho nên vụng trộm một chút dường như cũng không sao cả. Lúc con người ta phạm sai lầm chính là không ngừng tìm lý do cho mình như thế.
Miệng đắng lưỡi khô, hơi thở dồn dập, dưới nách trái người phụ nhân đỡ lấy hắn, tản ra một mùi sữa kỳ diệu. Chỗ tay cầm, cách hai lớp áo mỏng cũng có thể cảm giác được một loại đẫy đà, rắn chắc của bộ ngực. Trương Nguyên tay không tự chủ được luồn vào cổ áo, loại bỏ những gì ràng buộc, ngón tay linh hoạt xuyên thẳng vào trong áo ngực. Hai trai núi màu mỡ luôn bị gò bó bởi chiếc áo ngực đó, khi được giải thoát gần như mang theo thanh âm của một bông hoa bung nở, đầy kiêu hãnh, ngạo nghễ, dù bị vuốt ve cũng không chịu khuất phục, lấy nhu thắng cương, mềm mại theo tay hắn, liên tục thay hình đổi dạng.
Khách Ấn Nguyệt một cánh tay ôm ngực, giữ luôn cả tay kia của Trương Nguyên ở bên trong. Bàn tay của Trương Nguyên nóng bỏng, dính vào thịt âu yếm trên ngực làm cho ả thân mình tê dại, gần như bước chân đều bất động.
Nếu Khách Ấn Nguyệt không nói lời nào, chỉ có nhiệt liệt đáp lại Trương Nguyên, thì Trương Nguyên có lẽ rất nhanh sẽ chìm vào lốc xoáy không thể tự thoát ra được, nhưng khi Khách Ấn Nguyệt nói:
Hắn đang ở trong Chủ Kính điện trống trải trang nghiêm, trên thư án giấy và bút mực có chút lộn xộn, ở góc điện đồng hạc không có đốt hương, dưới nền là những viên gạch lớn vuông vắn, mà ngoài điện thờ, trời đang mưa lớn.