Nguồn: MT
Vương Anh Tư mặc áo sáng màu, tay áo hẹp, mái tóc được chải theo kiểu tóc của người phụ nữ chưa có chồng, đội khăn trùm đầu thêu hoa. Trước đây khi Thương Đạm Nhiên còn làm khuê nữ cũng rất thích chải tóc kiểu đó. Thương Đạm Nhiên biết Vương Anh Tư cùng tuổi với Trương Nguyên, năm nay đã mười chín tuổi, ngoại trừ thân sĩ nữ lang vì giữ đạo hiếu mà chậm trễ việc hôn kỳ thì có rất ít người đến mười chín tuổi mà vẫn chưa lập gia đình. Theo lẽ thường mà nói Vương Anh Tư sẽ là một phụ nữ lớn tuổi cô độc khó gần và ôm hận trong lòng nhưng Thương Đạm Nhiên không hề nhìn thấy điều đó thông qua nét mặt và thái độ của Vương Anh Tư. Vương Anh Tư nhướn mắt cười nói:
-Đứa trẻ Thương tỷ tỷ sinh thật đáng yêu.
Đang lúc sắp chia tay Sơn Âm không biết ngày trở về đột nhiên lại gặp Vương Anh Tư, Thương Đạm Nhiên vô cùng bất ngờ, trong lòng bỗng cảm thấy áy náy, vì bản thân mình, vì Trương lang mà thấy có lỗi với Vương Anh Tư. Sơn Âm và Hội Kê sớm đã có lời đồn đại Vương Anh Tư vì Trương Nguyên mà không lấy chồng, lúc đầu Hầu huyện lệnh đã làm mối Vương Anh Tư cho Trương Nguyên chậm mất nửa ngày nên mối nhân duyên của sư huynh muội này đã bị bỏ lỡ. Việc này khởi điểm là ở hai huyện, sau đó khắp nơi đều có người nói, nhưng rồi cũng dần dần lắng xuống, đến nay đã không còn nhiều người nhắc đến nữa nhưng Vương Anh Tư vẫn chưa thành thân, có lúc Thương Đạm Nhiên thậm chí còn nghĩ nếu Trương Nguyên muốn nạp Vương Anh Tư làm thiếp thì nàng cũng sẽ chấp nhận, dù sao Trương Nguyên cũng đã có Vương Vi và Mục Chân Chân nhưng thân phận của Vương Anh Tư sao có thể làm thiếp, hơn nữa lấy nữ lang nhà sĩ hoạn làm thiếp sẽ vi phạm luật pháp Đại Minh.
-Thật tình cờ, Vương tiểu thư đang định đi đâu vậy?
Thương Đạm Nhiên hỏi.
Chiếc thuyền buồm đen lại gần một chút nữa, Vương Anh Tư đáp:
-Muội cố ý đợi ở đây để tiễn Thương tỷ tỷ đấy, chúc Thương tỷ tỷ thuận buồm xuôi gió, Thương tỷ tỷ đi lần này, sau này khó mà quay lại.
Vương Anh Tư thẳng thắn như thế, sẽ không phải là làm bộ tình cờ.
Thương Đạm Nhiên cũng không biết nói gì, chỉ nói:
-Đa tạ. Anh Tư tiểu thư vẫn khỏe chứ?
Vương Anh Tư đáp:
-Vẫn khỏe, hai ngày nữa sẽ đi Viên Châu đến chỗ của cha muội.
Thương Đạm Nhiên nói:
-Vậy hai mẹ con ta cũng chúc Anh Tư tiểu thư thuận buồm xuôi gió.
Nói xong, cầm bàn tay nhỏ xíu của con trai làm ra vẻ thở dài để cho bầu không khí được thoải mái một chút, tiểu Hồng Tiệm lại cười khanh khách.
Vương Anh Tư nói:
-Con trai Thương tỷ tỷ thích cười thật đấy, cười không ngừng luôn. Cái mũi nhỏ này, cái miệng bé tí rất giống Giới Tử sư huynh.
Thương Đạm Nhiên cúi đầu nhìn tiểu Hồng Tiệm trong lòng, cười nói:
-Người quen của cha nó đều nói như thế.
Đang lúc nói chuyện thì chiếc thuyền buồm ngói Tứ Minh đã chầm chậm lắc lư rời bến, chiếc thuyền ngói Tam Minh của Trương Diệu Phương bắt đầu rời khỏi cầu Bát Sĩ Kiều. Chiếc thuyền ngói Tứ Minh này đương nhiên phải đi theo sau, hai nữ tử ngóng nhìn theo, vẫy tay chào. Thương Đạm Nhiên chân thành nói:
-Anh Tư tiểu thư bảo trọng.
Vương Anh Tư gật đầu đáp:
-Vâng. Mọi người bảo trọng, Thương tỷ tỷ thuận buồm xuôi gió.
Hai chiếc thuyền đi xen kẽ nhau, chiếc thuyền ngói Tứ Minh lướt rất sâu, lúc chạy qua làm sóng nước dâng lên tràn ra bên ngoài thuyền.
Tỷ tỷ Vương Tĩnh Thục cùng ở trên thuyền lúc này mởi mở miệng hỏi.
Vương Anh Tư nhìn theo hai chiếc thuyền đã đi thật xa, quả thực không nỡ và đau lòng hơn cả việc nhìn Trương Nguyên vào kinh đi thi vào năm trước. Năm trước cảm thấy Trương Nguyên còn có thể quay về còn bây giờ Thương Đạm Nhiên cũng vào kinh nhưng lại giống như cái cây bị dời cả gốc và thân cây đi vậy. Nàng rất khó có thể gặp được Trương Nguyên rồi, nước mắt nàng cuối cùng cũng rơi xuống, không dám cầu cả đời được ở bên nhau nhưng ngay cả gặp mặt một lần cũng không được nữa rồi.
Vương Tĩnh Thục thấy muội tử rơi nước mắt liền cảm thấy hối hận vì những lời mình vừa nói, liền nói:
-Anh Tư, đừng khóc nữa, đừng khóc nữa. Là tỷ tỷ không tốt, tỷ tỷ không nên nói muội.
-Là muội không tốt.
Vương Anh Tư không cầm được nước mắt:
-Đã hại mẫu thân và tỷ tỷ phải lo lắng.
-Đừng nói những lời đó nữa.
Vương Tĩnh Thục dùng khăn lụa lau nước mắt cho Anh Tư rồi an ủi:
-Chuyện này không còn cách nào khác, thật ra đều phải trách Trương Giới Tử, cả cha chúng ta cũng hồ đồ, lúc đầu khi Trương Nguyên đính hôn rồi thì cha không nên cho hắn vào nhà.
Vương Anh Tư buồn cười, không nhịn được cười ra tiếng:
-Sao có thể như thế ạ, nói thế nào cũng là quan hệ thầy trò, hơn nữa cha rất thích Giới Tử sư huynh mà.
Vương Tĩnh Thục thấy muội muội cười, nói tiếp:
-Cái tên Trương Giới Tử đó nên thành thật chứ không nên trêu chọc muội.
Vương Anh Tư nói:
-Huynh ấy không có trêu chọc muội mà là muội muốn trêu chọc huynh ấy. Đây là chuyện của hai người, không phải là chuyện riêng của Giới Tử sư huynh.
Vương Tĩnh Thục trách:
-Muội còn bảo vệ hắn nữa. Hắn ở kinh thành làm quan thanh quý vô cùng nhàn rỗi, nào có nghĩ đến tình cảnh của muội.
Vương Anh Tư nói:
-Sư huynh không có thanh nhàn, tỷ tỷ chưa xem “Vạn ngôn đình sách” trong kỳ thi đình của huynh ấy sao, sư huynh là người có chí lớn, muội thích nhìn thấy dáng vẻ thỏa thuê mãn nguyện của huynh ấy, hi vọng huynh ấy từng bước thành công, còn về tình cảnh của muội thì sao nào, muội rất tốt mà.
Vương Tĩnh Thục lắc đầu cười:
-Thôi bỏ đi, không nói với muội nữa, mấy ngày nữa chúng ta sẽ đến Viên Châu để xem cha nói thế nào. Trước giờ cha dung túng để muội qua lại với Giới Tử, tỷ còn tưởng cha có diệu kế gì, bây giờ thì diệu kế ở đâu nào?
Vương Anh Tư không nói gì, nhặt một trang thơ lên, phía trên nét mực còn chưa khô, là bài thơ nàng vừa mới viết cho Giới Tử sư huynh:
“Điêu tàn hoa ngạc thất phương tùng,
Ta nhĩ thiên nhai ngã thục đồng.
Hồng nhạn tự ly bi dạ nguyệt,
Mộc qua thi tựu khấp đông phong.
Oanh khiên mộng cách tây giang yểu,
Luân lạc âm nan việt thủy thông.
Cảnh vật xúc hoài tư thiết thiết,
Hà thì huề thủ thán phiêu bồng.”
Vương Anh Tư gấp bài thơ thành một chiếc thuyền giấy nhỏ, đưa tay ra bên ngoài cửa sổ trúc rồi thả chiếc thuyền giấy vào nước. Cầu Bát Sĩ Kiều thường hay có thuyền qua lại nên nước luôn gợn tầng, chiếc thuyền giấy trên có viết bài thơ luật phút chốc liền bị lật úp, có thể nhìn thấy ba chữ “Mục qua thi” (Bài thơ cây đu đủ) dưới đáy thuyền. Trong “Thi Kinh, Vệ Phong, Mộc Qua” có câu "Đầu ngã dĩ mộc qua, báo chi dĩ vi quỳnh cư, phỉ báo dã, vĩnh dĩ vi hảo dã."
Vương Anh Tư cuối đầu nhìn nước chảy, trong lòng nghĩ đến cảnh nàng cùng Giới Tử sư huynh dạo chơi trốn tìm trên núi ở Hội Kê mà không nhịn được lại mỉm cười, có một vài chuyện dường như có thể nhớ suốt cả một đời.
...
Sau khi làm tiệc đầy tháng cho tiểu Hồng Tiệm vào cuối tháng Tư, Vương Vi cùng Trương Nhược Hi đã lên đường rời Sơn Âm quay về Nam Kinh. Lúc đó tin vui Trương Nguyên đỗ trạng nguyên đã truyền đến Giang Nam, khắp nơi đều có thể nghe thấy có người bàn luận về tân trạng nguyên Trương Nguyên, hai vụ gian lận trong kỳ thi hội cũng bị loan truyền ra bên ngoài, người người đều nói vị trạng nguyên Trương Nguyên này thật gian nan, không những phải học hành cho tốt mà còn phải đề phòng những thủ đoạn ngầm đả kích. Tên ác bá Đổng Kỳ Xương ở Tùng Giang lần này cứ phải gọi là thân bại danh liệt một cách triệt để, thật là khiến người khác vui sướng mà.
Những kẻ rảnh rỗi cũng thích bàn tán về chuyện phong lưu của Trương Nguyên với danh kỹ Kim Lăng, đa số là thêm mắm dặm muối giống như những tiểu thuyết diễm tình do Lục Thiên Quán xuất bản vậy. Vương Vi nghe xong chỉ cười, ghi nhớ ở trong lòng chuẩn bị về sau kể cho Trương Nguyên nghe.
Sau khi thuyền đến Gia Hưng, Vương Vi và Trương Nhược Hi chia tay nhau ai đi đường nấy. Trương Nhược Hi quay về Thanh Phổ, Vương Vi thì đến Nam Kinh. Trương Nhược Hi hứa với Vương Vi mùa xuân năm sau sẽ vào kinh mở hiệu buôn Thịnh Mỹ, để cho Vương Vi được đoàn tụ với Trương Nguyên.
Vương Vi về đến cửa hiệu Thịnh Mỹ ở phủ Nam Kinh đã là ngày mười lăm tháng tám, nàng sai Tiết Đồng đến Cựu Viện báo tin cho tỷ muội Lý Tuyết Y và mời họ đến bên này gặp mặt. Vương Vi hiện đã cởi tịch hoàn lương, cũng đã biết kiêng kỵ, không hay giao thiệp với Cựu Viện nữa, nếu như năm sau phải vào kinh thành nàng còn chuẩn bị bán đi U Lan Quán, chỉ là không biết xử lý sao với mấy trăm bồn hoa lan kia, mang vào kinh thì không được, không những đường xá xa xôi khó vận chuyển mà ở miền Bắc tiết trời rét lạnh cũng khó mà nuôi sống được loài hoa ưa được chiều chuộng này.
Sẩm tối trời đổ mưa, tỷ muội Lý Tuyết Y, Lý Khấu Nhi đi thuyền đến. Vừa nhìn thấy Vương Vi, Lý Khấu Nhi liền vui mừng khôn xiết reo lên:
-Vi cô, Trương Tông Tử tướng công đã viết thư cho muội đấy. Huynh ấy vẫn nhớ đến muội chỉ là huynh ấy đã làm thứ cát sĩ, tạm thời không thể rời kinh thành, muốn muội...muốn muội đợi huynh ấy.
Vương Vi vừa pha trà mời tỷ muội Lý Tuyết Y vừa hỏi:
Vậy Khấu Nhi, muội đã hồi âm chưa?
Muội hồi âm rồi.
Lý Khấu Nhi đáp.