Lẳng Lơ Tao Nhã

Chương 406: Bơ ngâm ốc (2)




Nguồn: MT

Trương Nguyên lúc đó thật biết nhìn xa trông rộng, trăm phương ngàn kế, trên thuyền ở hồ Tây Tử ở Hàng Châu đã nghĩ ra kế sách hãm hại Khâu Thừa Vân, còn cả vụ án Đĩnh Kích lần này nữa. Trương Nguyên có thể nói là tâm kế thâm trầm, tính toán không bỏ sót, may y là bạn của Trương Nguyên chứ không phải kẻ thù, nếu không thì đêm ngủ không ngon giấc rồi. Trương Nguyên đối với bạn bè rất trượng nghĩa, là người dùng trí, hoàn toàn không phải loại người không từ thủ đoạn mà làm lợi cho bản thân cầu phú quý.

Buổi chiều mùa thu sau giờ Ngọ, Chung thái giám đứng ở hành lang Chủ kính điện không khỏi nghĩ ngợi:

-Trương Nguyên tài trí như thế, bây giờ vì làm tu soạn Hàn Lâm mà trở thành thầy giáo của Ca nhi. Ngày Ca Nhi đăng cơ, Trương Nguyên nhập các trở thành trợ thủ đắc lực là hoàn toàn có thể thấy được. Trương Nguyên giống Trương Cư Chính, vậy tạp gia há chẳng phải là Phùng Bảo, bốn mươi năm trước hai người này nắm giữ nội các, một người giữ chức Ti lễ giám, nắm quyền nhất thời nhưng cuối cùng vẫn không có kết cục tốt. Phùng Bảo ngược lại không có gì, sống thân phận quả nhân cô độc một mình, đã từng vinh quang hiển hách, đến chết cũng không làm rung động một ai. Nhưng Trương Cư Chính lại liên lụy đến cha mẹ và con cháu, có điều nhìn từ thái độ của Trương Nguyên đối với Ca Nhi thì ôn hòa hơn Trương Cư Chính khi làm thầy của Vạn tuế gia nhiều. Năm đó Vạn tuế gia còn nhỏ, khi đọc “Luận ngữ” đã đọc từ “bột” trong “sắc bột như dã” thành chữ “bối”, Trương Cư Chính lên tiếng sữa chữa, âm thanh chấn động mái nhà khiến cho các giảng quan và nội thị phải giật mình. Vạn tuế gia mắc lỗi, Từ Thánh Hoàng Thái Hậu đã nói “Nếu Trương tiên sinh nghe thấy thì sẽ thế nào?”. Vạn tuế gia đối với Trương Cư Chính sợ hãi hơn là tôn kính. Sau này Vạn tuế gia trưởng thành, Trương Cư Chính vẫn như cũ nắm hết quyền hành, không biết chừng mực. Khiến cho Vạn tuế gia như một con rối, việc này dẫn đến việc bị luận tội thanh toán sau khi Trương Cư Chính chết. Trương Nguyên biết rõ chuyện sử sách nên sẽ không giẫm lên vết xe đổ, bất luận như thế nào Tạp gia vẫn nhất định phải trở thành người xuất sắc trong đám nội thần để làm cho Khâu Thừa Vân và đám tạp gia Tống Tấn hay cười nhạo kia biết tay.

Khách Ấn Nguyệt bước đến cúi chào Trương Nguyên rồi dắt Chu Huy Xuân quay về cung Từ Khánh.

Tiếp tục tiến giảng, Trương Nguyên giảng giải nội dung rất sâu sắc, sinh động thú vị, Chu Do Hiệu cũng rất chăm chú lắng nghe. Buổi trưa Trương Nguyên đến Đông Vũ ở Phụng Thiên Môn dùng cơm, Quách Xương nói với hắn về thái độ của Thái tử đối với Chu Diên Nho từ chức Đông Cung giảng quan và chạng vạng y phải cùng Vương An công công đến thăm Chu Thị Giảng, hỏi Trương Nguyên có đi cùng không?

Quách Xương đã hỏi, Trương Nguyên đương nhiên nói là sẽ đi cùng. Cuối giờ Thân khi đã hoàn thành xong việc tiến giảng, Trương Nguyên liền theo Vương An công công và Quách Xương đến phố Kỳ Bàn ngoài cổng thành Đại Minh nơi Chu Diên Nho ở. Vương An đại diện cho Đông Cung đến thăm, Chu Diên Nho đương nhiên không thể thoái thác không gặp, chỉ nằm trên giường trên trán chườm khăn ướt, làm bộ như bị sốt cao, mắt híp lại nhìn Trương Nguyên. Trương Nguyên không nói gì, cũng không cần phải kích thích Chu Diên Nho. Người này cơ bản là bị liệt nửa thân, trừ phi là Sùng Trinh Đế còn có cơ hội lên ngôi.

Chu Diên Nho tỏ vẻ y bị bệnh không nhẹ với Trương Nguyên, không thể vì y bị bệnh mà làm lỡ việc học của Hoàng trưởng tôn nên mời một hiền sĩ khác đảm nhiệm chức giảng quan. Vương An trấn an vài câu, để lại lễ vật rồi cáo từ, cùng Trương Nguyên lên xe đến Tứ hợp viện của Thương thị ở Đông Tứ bài lâu uống được nửa chén trà rồi để lại lễ vật của Đông Cung, khéo léo từ chối Thương Chu Tộ mở tiệc chiêu đãi rồi hồi cung.

Thương Chu Tộ bây giờ mới biết Chu Diên Nho buộc tội Trương Nguyên không thành, ngược lại chính mình còn bị cách chức giảng quan Đông Cung, không khỏi ngạc nhiên, nghĩ thầm rằng đứa em rể này vận khí quá tốt, Diêu Tông Văn kích động thì bị rơi xuống nước còn Chu Diên Nho thì đột nhiên phát bệnh!

Lễ vật Hoàng Thái Tử gửi cho Trương Nguyên là: hai mươi lạng bạc Bát Bảo, hai kiện Ngọc Hoa Trụy, hai bộ y phục sặc sỡ, hai bình rượu Trường Xuân, hai hộp bánh trong cung, một trong hai hộp bánh này là bơ ngâm ốc.

Hai tỷ muội Cảnh Lan và Cảnh Huy cũng rất vui mừng vì lễ vật bơ ngâm ốc này, ăn một miếng còn muốn ăn thêm miếng nữa, thấy còn lại không nhiều nữa Cảnh Huy mới nói:

-Muội không ăn nữa, tiểu cô cô và tiểu Hồng Tiệm sắp vào kinh, hãy để lại cho họ ăn, thức ăn ngon trong cung bình thường không có mà ăn.

Trương Nguyên cười nói:

-Hồng Tiệm chưa được nửa tuổi sao ăn được, cho dù hai người họ ăn thì tiểu cô cô của muội phải hai tháng sau mới ăn được, bơ ngâm ốc này sao có thể để lâu như thế được, sẽ sớm bị hư thôi.

Cảnh Huy nói:

-Vậy đợi tiểu cô cô đến rồi xin Đông Cung ban thưởng đồ ăn ngon cho tiểu cô cô nếm thử.

Trương Nguyên cười nói:

-Đông Cung ban thưởng là vì ta phải chịu ủy khuất nhỏ, ta đâu thể cứ chịu ủy khuất mãi được.

Nói xong cười bỏ về phòng viết thư tạ ơn, Hoàng gia ban thưởng chắc chắn không dễ dàng mà nhận đâu.

...

Ngày hai mươi sáu tháng bảy, Hàn Lâm Viện cử giảng quan Mã Chi Kỳ nhập cung tiến giảng thay cho Chu Diên Nho. Mã Chi Kỳ là bảng nhãn khoa thi đình năm Canh Tuất năm ba mươi tám Vạn Lịch, hiện đang làm chính thất phẩm ở Hàn Lâm Viện, năm nay ba mươi tám tuổi.

Như vậy, dạy học ở Đông Cung được tiến hành có trật tự, giữa các giảng quan bình an vô sự.

Sáng sớm mùng một tháng tám, một chiếc thuyền buồm màu đen từ Tây Thủy Môn thành ở Sơn Âm lặng lẽ chạy nhanh đến bên cầu Bát Sĩ, rồi cứ như thế lặng lẽ dừng lại ở trước Miếu Hà, nhưng thật lâu lại không thấy có người lên bờ.

Mặt trời vẫn chưa lên, gió buổi sáng sớm mang theo cảm giác mát mẻ, sông Đầu Lao uốn quanh phủ học cung rồi giao hội với Miếu Hà, nước hồ thu trong vắt, mặt nước bồng bềnh như sương, mập mờ như cảnh sắc hoàng hôn, vài chiếc lá ô cựu đỏ bên bờ song giống như những đốm lửa muốn thiêu đốt cả sự tĩnh lặng, người đi đường bước ngang qua cầu, nói cười trò chuyện cùng nhau, các cửa tiệm hai bên bờ sông cũng lần lượt mở cửa buôn bán, một ngày ở thành Sơn Âm đã bắt đầu.

Vương Bính Lân bước ra từ khoang chiếc thuyền buồm màu đen, phía sau có người hầu gánh lễ vật đi theo, người cầm lái ở đầu thuyền đạp mái chèo lại để hai chủ tớ họ lên bờ. Vương Bính Lân đi lên cầu, quay đầu lại nhìn chiếc thuyền, khẽ thở dài rồi quay đầu đi về hướng Phủ Học Cung.

Hai cột cờ lớn sơn màu đỏ đứng thẳng ở phía xa, hai mặt cờ đón gió phấp phới bay, trên một mặt cờ thêu bốn chữ lớn “Lý nhân chi mỹ”, mặt còn lại thêu bốn chữ “Ngũ nguyên cập đệ”, phía dưới cột cờ là đền thờ trạng nguyên của Đông Trương. Năm trước trong kì thi hương giải nguyên ở Chiết Giang, Trương Nguyên đã góp vốn xây ngôi miếu thờ giải nguyên bằng gỗ, năm nay Trương Nguyên lại thi đỗ trạng nguyên, đây lại càng là đại hỉ sự mà thành Sơn Âm có trong ba mươi năm nay, do hai cấp nha môn phủ, huyện bỏ tiền xây được một ngôi miếu thờ bằng đá cao lớn, điêu khắc tinh tế, vô cùng đẹp đẽ.

Người hầu ở miếu trạng nguyên lúc đó rất đông đúc, bởi vì hôm nay phu nhân trạng nguyên Thương thị mang theo con trai vào kinh thành đoàn tụ với Trương trạng nguyên. Ngoài người thân và hàng xóm láng giềng đi đưa tiễn ra còn có hơn trăm xã viên Hàn Xã đến tặng lễ vật và thư, giữa hai ngôi miếu toàn là người đưa tiễn, Vương Bính Lân quả thực không chen vào được, vẫn là Chu Mặc Nông cư xử lịch sự đi theo Trương Thụy Dương nhìn thấy Vương Bính Lân liền sai hai người hầu chen ra đón Vương Bính Lân. Trương Thụy Dương chắp tay hỏi thăm Vương Bính Lân tình hình gần đây của Vương Tư Nhâm. Vương Bính Lân đáp:

-Mấy ngày nữa tiểu chất sẽ đưa thân mẫu và muội tử đến đoàn tụ với phụ thân ở Viên Châu.

Trương Thụy Dương liền nói:

-Là ngày nào xin hãy báo trước một tiếng, ta cũng phải chuẩn bị một phần lễ mọn đưa tiễn. Trương Nguyên có thể có được ngày hôm nay tất cả là nhờ có Hước Am tiên sinh năm đó đã lo lắng chỉ dạy.

Vừa nghĩ thầm trong bụng: “Con gái nhỏ của Hước Am tiên sinh đến nay vẫn chưa thành thân, nói đến chuyện này thì đúng là Trương Nhi đã làm trễ nãi người ta, bây giờ Hước Am tiên sinh phải đón thê nữ đến Viên Châu, chắc chắn là phải tìm một người con rể tốt ở Viên Châu.

Vương Bính Lân cười nói:

-Gia nghiêm sớm đã nói qua, Giới Tử thi đỗ trạng nguyên chủ yếu là do cậu ấy có khiếu trời cho và nỗ lực cố gắng, gia nghiêm không dám kể công, còn như tiểu chất, không lẽ gia nghiêm không chịu dạy tiểu chất sao nhưng cuối cùng thì tiểu chất vẫn phải thi rớt mà trở về.

Chu Mặc Nông nói:

-Tại hạ cũng là thi rớt mà về, tại hạ phải oán trách ai bây giờ.

Trương Ngạc chen đến lớn tiếng nói:

-Hai vị cử nhân lão gia đang ở đây khoe khoang đấy hả, ức hiếp dân đen là ta đây.

Chu Mặc Nông cũng giỏi nói đùa, giả vờ ngạc nhiên nói:

-Hai vị trạng nguyên Đông Trương, Tây Trương, ta đời nào dám ở đây mà khoe khoang, làm vậy đúng là múa rìu qua mắt thợ, để người ta cười cho rụng răng à.

Mọi người đều phải bật cười.