Lẳng Lơ Tao Nhã

Chương 406: Bơ ngâm ốc (1)




Nguồn: MT

Trương Nguyên cười, không biết Hoàng trưởng tôn này làm thế nào để đuổi Chu Diên Nho đi, nói:

  • Thôi không nói linh tinh nữa, bắt đầu học, hôm nay bắt đầu bài giảng "Luận Ngữ", Bắc Tống năm đầu tiên, Tể tướng Triệu Phổ từng nói một nửa của Luận Ngữ là trị thiên hạ, Chu thánh nhân nói Luận Ngữ là môn học nhập đạo, cơ sở để tích đức, mong điện hạ học tập chăm chỉ.

Chu Do Hiệu cung kính nói: "Vâng."

Trương Nguyên giảng Luận Ngữ hơn nửa canh giờ sau đó bảo Chu Do Hiệu nghỉ ngơi một khắc. Lúc này được nói chuyện tự do hơn nhiều, Chu Do Hiệu còn đang hối hận vì không nên nói những lời đó cho Chu giảng quan, thiếu chút nữa hại Trương tiên sinh rồi.

Trương Nguyên mỉm cười nói:

  • Điện hạ không cần tự trách, là Chu giảng quan quá bận tâm thôi, ngài ấy cũng vì lòng trung thành, lo lắng ta dạy bảo Hoàng trưởng tôn không đúng.

"Ôi." Chu Do Hiệu than dài một tiếng, nói:

  • Trương tiên sinh thật là quá nhân hậu, Chu giảng quan đối phó với người như vậy, ngườii vẫn còn nói tốt cho ngài ấy, ngay cả ta còn cảm thấy hổ thẹn thay cho Chu giảng quan nữa là.

Lúc này giọng điệu nói chuyện của cậu bé Hoàng trưởng tôn mười hai tuổi giống như người trưởng thành vậy. Chung Bản Hoa đứng một bên âm thầm gật đầu, thầm nghĩ: "Còn phải xuất các đi học nữa, nội thị chúng ta chỉ là gia nô của Hoàng đế, làm sao dạy bảo được Hoàng trưởng tôn, Hoàng trưởng tôn được Tôn Thừa Tông, Trương Nguyên dạy bảo chưa đến một tháng, đã học được rất nhiều, Hoàng trưởng tôn rất thông minh đấy, chỉ có điều luôn sợ trường học, cả ngày lo lắng hãi hùng, không biết tại sao lại yêu nghề mộc.”

Trương Nguyên thấy Hoàng trưởng tôn khen hắn nhân hậu, chợt hổ thẹn, nói:

  • Lúc ấy ta cũng rất giận, nhưng sau đó ngẫm lại, làm người cuối cùng cũng phải thành tâm hòa khí, phải nghĩ đến ưu điểm và mặt tốt của người khác nhiều hơn.

Đối với vị Thiên Khải hoàng đế tương lai này phải giáo dục như vậy, giáo dục làm người nhân hậu mới được.

Lúc này nghe thấy Khách Ấn Nguyệt ở ngoài điện nói:

  • Hoàng trưởng tôn, bây giờ đang nghỉ ngơi sao?

Chu Do Hiệu vui vẻ nói:

  • Trương tiên sinh, Khách nhũ mẫu đưa điểm tâm đến cho ta đấy, Trương tiên sinh cùng ăn chút đi.

Trương Nguyên cùng Chu Do Hiệu lên hành lang điện, thấy khách Ấn Nguyệt đang cầm một hộp nhỏ, đi theo sau là một cung nữ, cung nữ kia tay dắt một tiểu cô nương, đó chính là công chúa Chu Huy Xuân, lần trước khi Hoàng đế Vạn Lịch triệu kiến chúng quan, cô bé sợ tới mức mất tự chủ.

Khách Ấn Nguyệt tay cầm hộp nước sơn, quay lưng lại thi lễ với Trương Nguyên. Chu Huy Xuân sáu tuổi cũng bắt chước theo hành lễ với Trương Nguyên. Trương Nguyên vội đáp lễ, nghĩ thầm rằng tiểu cô nương này không lớn hơn tiểu Cảnh Huy mà lần đầu hắn gặp ở Đào Viên của Thương thị bao nhiêu, nhưng không lanh lợi hoạt bát như Cảnh Huy, cơ thể cũng yếu đuối hơn, có điều thần thái lại trông khờ khạo rất đáng yêu.

Chu Do Hiệu mặt mày hớn hở giới thiệu:

-Trương tiên sinh, đây là Khách ma ma. Khách ma ma năm trước đã gặp Trương tiên sinh, Trương tiên sinh còn nhớ hay không?

Khách Ấn Nguyệt xem như là đã quen biết từ lâu, Trương Nguyên cười nói:

-Triều Dương môn ngoại ở miếu Đông Nhạc, sao lại không nhớ chứ, hôm đó tại sao Điện hạ lại cười to thế?

Chu Do Hiệu hôm đó trên xe ngựa ỷ là Trương Nguyên không quen mình nên đã cố ý cười như điên, bây giờ hơi xấu hổ nói:

-Gặp được Trương tiên sinh rất vui, trong ba vị giảng quan thì ta rất có duyên với Trương tiên sinh, hai vị kia trước giờ vẫn chưa gặp qua.

Thấy Trương Nguyên chăm chú nhìn muội muội Chu Huy Xuân của mình liền nói:

-Trương tiên sinh, đây là muội muội của ta, Chu Huy Xuân, năm nay sáu tuổi.

Rồi nói với muội muội Chu Huy Xuân:

-Tiểu Xuân, sao muội lại theo đến đây, đây là nơi ta đọc sách, muội không được chơi trốn tìm ở đây.

Trò chơi mà Chu Huy Xuân thích nhất là chơi trốn tìm, càng thích mình đi trốn để các ca ca đi tìm.