Lẳng Lơ Tao Nhã

Chương 405: Gian thần




Nguồn: MT

Chung Bản Hoa ở đó xem cuộc vui, lúc này mới lên tiếng trách nói:

  • Hoàng trưởng tôn, không được vô lễ với Chu tiên sinh.

Giọng điệu lại rất ôn hòa.

Chu Diên Nho ở trên cao nhìn xuống Hoàng trưởng tôn, trầm giọng nói:

  • Đây là đạo tôn sư của điện hạ sao!

Chu Do Hiệu sợ hoàng tổ phụ, sợ phụ thân, sợ Trịnh quý phi, sợ Tây Lý, nhưng không sợ Chu Diên Nho, nói một câu ác hơn :

  • Chu tiên sinh, nhân phẩm học vấn của ngươi còn lâu mới so bì được với Trương tiên sinh, ta thấy ngươi giống một tên gian thần.

Từ "Gian thần" này là lần trước Chu Do Hiệu nghe Hoàng tổ phụ mắng Ngự Sử Lưu Quang Phục kia, cảm thấy rất sắc bén, cho nên hôm nay quyết định dùng cho Chu Diên Nho, làm Chu Diên Nho giận run lên, Hoàng trưởng tôn đã nói đến mức này rồi, dù y có muốn cắn răng chịu nhục cũng không thể, mắng y là "gian thần", thế thì ai chịu nổi!

"BA~" một tiếng, Chu Diên Nho ném cuốn sách trong tay xuống mặt bàn, phủi tay áo đi nhanh, Chung Bản Hoa đuổi theo gọi "Chu tiên sinh, Chu tiên sinh", muốn giữ y lại, Chu Diên Nho cũng không quay đầu lại, đi một mạch, sự xấu hổ và giận dữ đã lên đến đỉnh điểm.

Chu Do Hiệu lúc này bắt đầu sợ, mặt xanh lại, hỏi Chung thái giám:

  • Chung sư phụ, Chu tiên sinh có tới chỗ phụ hoàng mách tội ta không?

Chung Bản Hoa vội vàng ra lệnh cho con nuôi tiểu Cao đuổi theo Chu Diên Nho, xem y đi hướng nào?

Cao Khởi Tiềm chạy như bay ra ngoài, một lúc sau đã trở lại, dùng tay áo lau mồ hôi, sắc mặt vui mừng, bẩm:

  • Hoảng trưởng tôn yên tâm, Chu giảng quan đi hướng Đông Hoa môn.

Lúc này Chu Do Hiệu mới hơi yên tâm, rồi lại hỏi:

  • Có phải y trở về viết tấu chương mắng ta không?

Chung Bản Hoa đoán rằng Chu Diên Nho không còn mặt mũi nào kể cho thiên tuế gia những lời Hoàng trưởng tôn vừa châm chọc y, bởi vì dù thế nào đi chăng nữa, chức vụ Đông cung giảng quan của y đã chấm dứt, nếu như làm to lên thì chỉ làm cho thanh danh của y càng bị bôi xấu, an ủi:

  • Hoàng trưởng tôn chớ sợ, Chu giảng quan sẽ không tới nữa đâu, chuyện hôm nay người cũng đừng nói cho ai khác đấy.

Chu Do Hiệu liên tục gật đầu:

  • Ta biết, ta không nói đâu. Tiểu Cao ngươi cũng không được nói đấy.

Cao Khởi Tiềm lại lau mồ hôi một cái rồi đáp:

  • Tiểu nhân nào dám nói lung tung.

Chu Do Hiệu hỏi:

-Chung sư phụ, nếu như phụ thân hỏi sao Chu tiên sinh lại đi thì ta phải trả lời làm sao?

Chung Bản Hoa nói:

  • Hoàng trưởng tôn cứ nói là không biết, để thần trả lời là được rồi.

Chu Do Hiệu vui vẻ nói:

  • Cảm ơn Chung sư phụ.

Không có giảng quan, Chu Do Hiệu bèn giở giấy ra viết bừa vài chữ to, thấy đã gần đến trưa, trở về Từ Khánh cung ăn cơm trưa.

Bình thường, buổi trưa Quang Lộc tự sẽ khoản đãi hai vị Đông cung giảng quan tiến giảng ở Đông Vũ môn bên trong Thừa Thiên môn, sau khi chiêm sĩ phủ thiếu chiêm sự Tiền Long Tích giảng phần "Lí quái" trong "kinh Dịch" cho Hoàng thái tử xong, đến Đông Vũ môn ở Thừa Thiên môn chuẩn bị dùng mỹ thực cung đình. Đợi một hồi lâu không thấy Chu Diên Nho đến, liền sai nội thị tới Chủ Kính điện hỏi, tên nội thị này về bẩm báo ở Chủ Kính điện đã không còn một bóng người, Tiền Long Tích liền ăn một mình. Sau giờ Ngọ khi bắt đầu bài giảng mới nói với Hoàng thái tử Chu Thường Lạc việc này, Chu Thường Lạc sai Vương An tới Từ Khánh Cung hỏi, Chung Bản Hoa nói sự thật với Vương An. Vương An lắc đầu nói:

  • Liều lĩnh, liều lĩnh.

Chung Bản Hoa nói:

  • Nếu có thể đổi giảng quan là tốt nhất, Hoàng trưởng tôn thực sự không có lòng dạ nào nghe vị Chu tiên sinh kia giảng bài nữa. Công công ngươi cũng biết đấy, Hoàng trưởng tôn có chút tùy hứng, hơn nữa Chu tiên sinh và Trương tiên sinh có hiềm khích, giảng quan bất hòa cũng không có lợi cho việc dạy bảo Hoàng trưởng tôn.

Vương An nói:

  • Lúc ấy Chu giảng quan giận dữ rời cung, sau này chắc chắn sẽ tìm cách nói ra, xem y nói như thế nào.

Trở lại Văn Hoa điện, Vương An bẩm với Chu Thường Lạc:

  • Thiên tuế gia, buổi sáng khi Chu tiên sinh tiến giảng tự nhiên cảm thấy không khoẻ nên xuất cung nghỉ ngơi trước.

Chu Thường Lạc gật gật đầu, cũng không có để ý, tiếp tục nghe Tiền Long Tích giảng "kinh Dịch".

...

Sau khi Chu Diên Nho xấu hổ, giận dữ xuất cung cũng không về Hàn Lâm Viện, bởi vì Trương Nguyên ở Hàn Lâm Viện, nếu như Trương Nguyên hỏi vì sao y xuất cung sớm như vậy, thực sự y không biết trả lời thế nào!

Buổi sáng hạ tuần tháng bảy, ánh mặt trời rạng rỡ. Trời cao trong xanh, gió thu mát mẻ, mùa thu ở kinh thành là mùa đẹp nhất nhưng đối với Chu Diên Nho, trời đất thật là u ám. Y mướn một chiếc xe ngựa về phủ ở đường Kì Bàn ngoài Đại Minh môn, cơm trưa cũng không ăn, buồn bực trong lòng nên đi ngủ. Một lát sau lại tỉnh dậy mài mực viết đơn xin từ chức, nói mình mắc cảm phong hàn, tạm thời không thể vào cung tiến giảng. Vì việc giáo dục Hoàng trưởng tôn không được chậm trễ nên xin Hàn Lâm Viện, Quốc Tử Giám chọn một chiêm sĩ phủ hiền tài khác dạy bảo Hoàng trưởng tôn. Sau khi viết xong đơn xin từ chức, đang định kêu người hầu đưa đến Hàn Lâm Viện giao cho Quách học sĩ thì có gác cổng nói Diêu lão gia tới chơi.

Trong lòng Chu Diên Nho biết Diêu Tông Văn tới để thám thính kết quả vụ y buộc tội Trương Nguyên, chỉ có điều chuyện xảy ra ở Văn Hoa điện và Chủ Kính điện hôm nay thật sự khiến y ngại mở miệng vô cùng, nhục lắm rồi. Một người trẻ tuổi thành danh như y, lại còn là Hội Nguyên, Trạng Nguyên liên tiếp, cao ngạo là thế mà lúc này lại té ngã thảm hại như vậy, nhất thời ngay cả dũng khí để kể cho người khác cũng không có, cũng không muốn nghe ai an ủi, đành phải lấy cớ dưỡng bệnh để từ từ điều chỉnh tâm trạng của mình, nói:

  • Nói là ta nhiễm bệnh nặng, tạm thời không thể gặp khách.

Diêu Tông Văn thấy vậy, rất buồn bực, hoàng hôn hôm qua khi Chu Diên Nho tới gặp y, hăng hái nói muốn làm cho con đường làm quan của Trương Nguyên kết thúc, hôm nay lại xuất cung sớm như vậy, vừa xuất cung đã ngã bệnh. Chu Diên Nho mới hai mươi tuổi đầu, tuổi trẻ khoẻ mạnh, không phải già yếu như Ngô Đạo Nam, sao có thể nói bệnh là bệnh ngay, đây đích thị là mượn cớ, chắc chuyện buộc tội Trương Nguyên đã thất bại.

Diêu Tông Văn rất buồn chán, nhưng lại không biết rốt cục chuyện xảy ra thế nào, trong lòng bất ổn, rất không thoải mái.

...

Hôm sau, đến lượt Trương Nguyên vào cung tiến giảng, người tiến giảng cho Hoàng thái tử là Quách Xương, hai người cùng nhau vào cung, Quách Xương vừa đi vừa hỏi:

  • Trương tu soạn hôm qua bị triệu tập vào cung vì chuyện gì vậy?

Trương Nguyên nói:

  • Về chuyện giáo dục Hoàng trưởng tôn, Chu thị giảng có chút hiểu lầm ta, đã nói rõ trước mặt thái tử điện hạ rồi.

Quách Sướng lấy từ trong tay áo ra một phong thư , nói:

  • Đây là đơn xin từ chức buổi chiều hôm qua Chu thị giảng sai người đưa tới, xin từ chức Đông cung giảng quan, nói là nhiễm bệnh tạm thời không thể đảm nhiệm. Vậy là sao??

Trương Nguyên thầm nghĩ: " Không phải hôm qua Chu Diên Nho đã nén giận nói xin lỗi ta rồi ư, sau đó lại đến Chủ Kính điện giảng bài rồi mà, sao lại đột nhiên cáo bệnh từ chức?" Đáp:

  • Ta cũng không biết vì sao, Chu thị giảng nhiễm bệnh, vậy chúng ta phải tới thăm xem sao.

Quách Xương gật gật đầu, không hỏi nữa, vào Văn Hoa điện báo cáo việc này cho Hoàng thái tử, đưa đơn xin từ chức của Chu Diên Nho lên.

Chu Thường Lạc nói:

  • Chu giảng quan nhiễm bệnh, vậy đợi sau khi khỏi bệnh lại nhập cung tiến giảng tiếp, sao phải từ chức.

Vương An thầm nghĩ: "Chu Diên Nho và Hoàng trưởng tôn đã không thể ở chung, mượn cớ ốm từ chức là tốt nhất." Nói:

  • Ngày mai hạ quan sẽ thay mặt thiên tuế gia đi thăm Chu thị giảng, hỏi thăm bệnh tình thế nào, khi nào có thể vào cung tiến giảng, nếu như kéo dài quá thì cứ theo lời Chu thị giảng chọn giảng quan khác, tránh làm chậm trễ việc học hành của Hoàng trưởng tôn.

Vương An nói gì Chu Thường Lạc nghe nấy, gật đầu nói:

  • Vậy chuẩn bị chút quà tặng đi thăm, chuẩn bị một phần quà tặng cho Trương tu soạn nữa, hôm qua thiếu chút nữa thì nghĩ oan cho hắn, cũng cần phải an ủi.

Vương An khom người nói:

  • Thiên tuế gia nhân từ, nô tài tuân mệnh.

...

Bởi vì hôm nay là ngày Trương Nguyên tiến giảng, Chu Do Hiệu đã ngay ngắn ngồi chờ ở Chủ Kính điện rồi, trong lòng vẫn còn không yên chuyện của Chu Diên Nho hôm qua, thấy tiểu Cao dẫn Trương Nguyên tiến vào, Chu Do Hiệu lập tức cúi người chào nói:

  • Chào Trương tiên sinh.

Trương Nguyên đáp lễ:

  • Chào Điện hạ.

Thấy vẻ mặt của Chu Do Hiệu, hỏi:

  • Điện hạ buồn chuyện gì vậy?

Chu Do Hiệu nghĩ thầm: "Trương tiên sinh thật lợi hại, mới liếc qua mà đã thấy tâm sự của ta." Thành thật nói:

  • Hôm qua ta ăn nói vô ý, chọc giận Chu tiên sinh, lúc ấy Chu tiên sinh liền xuất cung.

Trương Nguyên nói:

  • Điện hạ đã hiểu lầm rồi, không phải do người chọc giận Chu giảng quan nên ngài ấy mới xuất cung đâu, Chu giảng quan đột nhiên mắc bệnh, đã nhờ Quách học sĩ đưa đơn xin từ chức, tạm thời không làm Đông cung giảng quan.

Chu Do Hiệu mở to hai mắt nhìn, nhìn sang Ngụy Tiến Trung, Chung Bản Hoa và Cao Khởi Tiềm đứng bên cạnh, thốt lên:

  • Thật tốt quá.

Vội vàng sửa lại lời nói:

  • Chu tiên sinh không còn làm phiền ta, thật tốt quá rồi.