Lẳng Lơ Tao Nhã

Chương 404: Hùng biện và trí nhớ tốt (2)




Nguồn: MT

Đợi Trương Nguyên cãi đến điều thứ mười bảy, đã qua nửa canh giờ. Hiện giờ Hoàng thái tử không phải là hoài nghi Trương Nguyên có nói những lời tà thuyết kia hay không, mà là khiếp sợ trí nhớ của Trương Nguyên, vừa lúc Chung thái giám nhẹ giọng nói một câu bên tai thái tử:

  • Thiên tuế gia, khi còn là đồng sinh nhờ tài ghi nhớ bằng tai mà Trương tu soạn đã nối tiếng khắp Giang Nam.

Chu Thường Lạc hỏi:

  • Tại sao lại là ghi nhớ bằng tai?

Chung thái giám đáp:

  • Khi còn bé Trương Nguyên bị bệnh ở mắt, không thể dùng thị lực nhiều quá, tứ thư Ngũ kinh đều là mời người đọc cho hắn nghe, vất vả khổ luyện, cuối cùng cũng tôi luyện thành khả năng xem qua là thuộc.

Chu Thường Lạc thở dài:

-Đúng là kỳ tài từ nhỏ!

Chung thái giám nói:

  • Trung hiếu nhân nghĩa, nhân phẩm cũng tốt.

Chu Thường Lạc gật gật đầu, nói với Trương Nguyên đang miệng lưỡi lưu loát:

  • Trương tu soạn không cần tự biện thêm nữa, Chu thị giảng đã hiểu lầm ngươi rồi.

Chu Diên Nho biết lần này mình buộc tội Trương Nguyên đã hoàn toàn thất bại. Diêu Tông Văn nói không sai một chút nào, Trương Nguyên giảo hoạt vô cùng, hơn nữa cũng có tài năng hơn người, không nói đến trí nhớ tốt, tính cách điềm tĩnh cũng khó có người được vậy. Hơn nữa, Hoàng trưởng tôn và hai thái giám kia rõ ràng thiên vị Trương Nguyên, Trương Nguyên nói thế nào bọn họ cũng gật đầu phụ họa, điều này làm cho y không thể cãi lại, xem ra lần này y buộc tội Trương Nguyên vẫn là quá nhẹ, đối với sự giảo hoạt của Trương Nguyên chỉ tính toán là không đủ, tình cảnh hiện giờ đang rất không ổn.

Lúc này Chu Diên Nho quỳ xuống nói với Hoàng thái tử :

  • Thái tử điện hạ, tiểu thần ngu muội, chỉ nghe được vài lời lại không quan sát kĩ, chỉ dựa vào tấm lòng trung nghĩa mà đã hiểu lầm Trương tu soạn, tiểu thần cam chịu sự trách phạt của thái tử điện hạ.

Chu Thường Lạc thấy Chu Diên Nho ngôn ngữ thành khẩn, cũng chỉ cho rằng Chu Diên Nho hiểu lầm Trương Nguyên thôi, bảo Chung Bản Hoa dìu Chu Diên Nho lên, nói:

  • Chu thị giảng không phải tự trách, ngươi và Trương tu soạn đều là giảng quan của Đông cung, đều lo lắng hết lòng để dạy bảo con ta, đều có tấm lòng trung thành, hai vị chớ vì chuyện như vậy mà ngăn cách, về sau còn phải cùng nhau giáo dục tốt Do Hiệu con ta.

Trương Nguyên lập tức bày tỏ:

  • Chu thị giảng đã thừa nhận là hiểu lầm hạ quan, hạ quan sao dám oán hận gì. Sau này có chỗ nào hạ quan làm không tốt, vẫn mong Chu thị giảng chỉ giáo để hạ quan sửa chữa, nỗ lực hơn nữa.

Lời này nghe thật không tự nhiên, Chu Diên Nho lại chỉ có thể nhẫn nhịn, còn phải xin lỗi Trương Nguyên. Y nhất định phải làm như vậy, làm như vậy là để bảo vệ vị trí giảng quan Đông cung này, cũng mong ấn tượng của Hoàng trưởng tôn đối với y sẽ thay đổi.

Chu Thường Lạc nói:

  • Chuyện hôm nay mọi người chớ để ý, đề phòng lại có lời đồn đại nói các giảng quan của Đông cung không hòa thuận.

Tiền Long Tích, Tôn Thừa Tông, Chu Diên Nho, Trương Nguyên cùng nhau khom người nói:

  • Tuân mệnh.

Chu Thường Lạc lại nói:

  • Hiểu lầm đã được hoá giải, vậy hôm nay cứ tiến giảng như thường.

Bảo Chung Bản Hoa và Chu Diên Nho tới Chủ Kính điện dạy học cho Chu Do Hiệu. Đợi Chu Diên Nho đi rồi, Chu Thường Lạc lại an ủi, tán dương Trương Nguyên vài câu, sai nội thị đưa Tôn Thừa Tông và Trương Nguyên xuất cung, còn bản thân thì ở đây bắt đầu nghe Tiền Long Tích giảng "kinh Dịch".

Giờ Tỵ, Trương Nguyên và Tôn Thừa Tông ra Đông Hoa môn, Trương Nguyên thở phào một hơi dài, nói với Tôn Thừa Tông:

  • May mà đã được Tôn đại nhân nhắc nhở trước, hạ quan toàn thân toát mồ hôi lạnh đây.

Khuôn mặt đen của Tôn Thừa Tông tỏa sáng dưới ánh mặt trời đã khuất, sờ sờ râu, cười nói:

  • Là do Trương tu soạn tự biện hộ xuất sắc thôi, để ta được mở rộng tầm mắt.

Trương Nguyên nói:

  • Xấu hổ quá, nói nhiều đến nỗi miệng đắng lưỡi khô, mới miễn cưỡng qua cửa. Hạ quan cũng không biết chuyện gì xảy ra, là chưa hiểu rõ đạo lí đối nhân xử thế hay là xử sự không khôn khéo mà luôn có người nhảy ra làm khó hạ quan, làm cho hạ quan khó lòng phòng bị, rất phiền muộn.

Tôn Thừa Tông nói:

  • Trong triều các đảng tranh giành lung tung, người ích kỉ vụ lợi rất nhiều, làm mục ruỗng triều đình. Nạn đói nổi lên bốn phía, quân binh không tu luyện, giặc biên giới hung hăng ngang ngược, việc này lại ít có người chú ý đến. Ta biết Trương tu soạn không cam tâm làm một viên quan lớn tầm thường chỉ biết hưởng vinh hoa, chính vì vậy khi muốn làm chút chuyện thì sẽ bị người ta đố kị, nhưng Trương tu soạn cũng biết rõ, có địch cũng có bạn, cho nên không cần để ý quá đến những lời buộc tội vô cớ.

Trương Nguyên nói:

  • Tôn đại nhân chỉ giáo rất đúng.

Nghĩ thầm rằng: "Không biết Chu Diên Nho còn dạy Hoàng trưởng tôn kiểu gì?"

Hoàng trưởng tôn Chu Do Giáo về tới Chủ Kính điện, ngồi ở bên bàn không nói được một lời, thư đồng Cao Khởi Tiềm cũng vội vàng ngồi xuống, Hoàng trưởng tôn đã không thi lễ với Chu giảng quan thì Tiểu Cao nào dám thi lễ, nếu không thì chẳng phải là vô lễ với Hoàng trưởng tôn sao.

Chu Diên Nho biết Hoàng trưởng tôn có chút căm giận, cũng không tỏ ra mình là thầy trách Hoàng trưởng tôn vô lễ. Chu Diên Nho nghĩ thầm rằng Hoàng trưởng tôn tuổi nhỏ, cho dù bây giờ có chút bất mãn với y, nhưng chỉ cần y giải thích để Hoàng trưởng tôn hiểu được đó là xuất phát từ tấm lòng, y tin rằng không đến vài ngày, những khúc mắc của Hoàng trưởng tôn sẽ tiêu tan, rốt cục cũng chỉ là đứa bé mười hai tuổi mà thôi.

Chu Diên Nho từ từ nói:

  • Mời điện hạ đọc ba lần chương một của quyển "đại học".

Không ngờ Chu Do Hiệu lại nói:

  • Chu tiên sinh hôm nay không hỏi lần trước Trương tiên sinh dạy những gì sao?

Ánh mắt nhìn vào quyển sách.

Giống như một bàn tay bất thình lình giơ lên, Chu Diên Nho không kịp tránh, có thể cảm giác được hai má đỏ bừng vì đau, chợt thở gấp, miễn cưỡng trấn tĩnh lại, giải thích nói:

  • Điện hạ, tiểu thần không phải là…

  • Đạo trong “Đại học”, là ở đạo đức, là gắn bó với dân, chỉ làm việc thiện, chỉ khi biết rồi mới chắc chắn, chắc chắn rồi mới có thể im lặng, im lặng rồi mới có thể an tâm, an tâm rồi mới có thể suy nghĩ, suy nghĩ rồi mới có thể đạt được.

Chu Do Hiệu căn bản không nghe Chu Diên Nho giải thích, khiêm tốn xưng thần cũng vô dụng, chỉ cầm sách lên tự đọc to, tiểu Cao ngồi phía sau nhỏ giọng đọc theo. Chương một này của quyển "đại học" không quá hai trăm chữ, đọc đi đọc lạ ba lần cũng không mất đến nửa khắc, sau khi đọc xong Chu Do Hiệu lại sa sầm mặt không nói một tiếng, tuy là cậu bé mười hai tuổi nhưng thân phận tôn quý lại ngồi ở chỗ đó, lạnh như vậy nhưng không nói lời nào, bộ dạng khiến người khác cảm thấy thật hoảng hốt và áp lực.

Chu Diên Nho dần dần càm thấy hai má không nóng lên nữa, nghĩ thầm rằng cậu bé kia vẫn đang tức giận, tạm thời không nên giải thích, giờ có giải thích thì Hoàng trưởng tôn cũng không nghe, chỉ càng đổ thêm dầu vào lửa, trầm xuống một hồi, mở Tứ thư ra, nói:

  • Hôm nay bắt đầu giảng chương hai của quyển “Đại học”, thần đọc một câu, điện hạ đọc theo.

Chu Do Hiệu không "Vâng"một tiếng như mọi khi mà ngồi im lặng ở đó.

Chu Diên Nho cao giọng nói:

  • Điện hạ có nghe thấy lời ta nói không?

Chu Do Hiệu đáp:

  • Chu tiên sinh, ta có điều muốn nói.

Chu Diên Nho thầm nghĩ: "Chỉ cần người đồng ý mở miệng là tốt rồi. Ta phải biết trong lòng người đang nghĩ gì thì mới giải thích, làm sáng tỏ được chứ." Hòa nhã nói:

  • Xin điện hạ cứ nói.

Chu Do Hiệu nói:

  • Lần đầu tiên khi Chu tiên sinh giảng quyển "đại học" cho ta từng đọc qua một lần, lúc ấy ta đối chiếu với trong sách, phát hiện Chu tiên sinh nói thiếu một chữ. Ngày hôm sau ta kể cho Trương tiên sinh nghe, Trương tiên sinh dạy ta nói đây là chút lỗi nhỏ của Chu tiên sinh, không phải là cố tình, nên khoan dung, nhưng Chu tiên sinh thì sao? Hừ hừ.

Chu Do Hiệu cúi đầu khinh thường nói.

Những lời này của cậu bé Chu Do Hiệu như một cái tát, khuôn mặt trẻ trung trắng bóc của Chu Diên Nho lại đỏ bừng lên, đứng dậy biện bạch nói:

  • Điện hạ xin hãy nghe thần nói.

Chu Do Hiệu sa sầm mặt mày nói:

  • Chu tiên sinh, ta rất khó có cơ hội xuất các đi học, không cần nói những lời vô nghĩa, hãy giảng bài đi.

Chu Diên Nho không ngờ vị Hoàng trưởng tôn nhìn có chút ngu si này lại có những lời công kích như vậy, cũng như những lời Trương Nguyên nói với y ở tiền điện lúc nãy vậy, điều này làm cho Chu Diên Nho không thể chịu được, hôm nay nhất định phải nói rõ ràng, bằng không y không có tâm tư giảng bài, nói:

  • Điện hạ. Học tập trước tiên bắt buộc phải thành tâm, điện hạ lại có thành kiến với thần, thần nói gì điện hạ đều không nghe, thần phải nói rõ mọi chuyện với điện hạ sau đó sẽ giảng bài tiếp.

Chu Do Hiệu nhìn bên trái bên phải, trên Chủ Kính điện trừ cậu và Chu Diên Nho ra chỉ có Chung thái giám và tiểu Cao, hai người kia đều giúp đỡ cậu, liền dứt khoát nói:

  • Chu tiên sinh hiểu được là tốt rồi, đúng là ta không thích nghe ngươi giảng bài đấy, ngươi nói cái gì cũng vô dụng thôi.