Nguồn: MT
Đợi Trương Nguyên cãi đến điều thứ mười bảy, đã qua nửa canh giờ. Hiện giờ Hoàng thái tử không phải là hoài nghi Trương Nguyên có nói những lời tà thuyết kia hay không, mà là khiếp sợ trí nhớ của Trương Nguyên, vừa lúc Chung thái giám nhẹ giọng nói một câu bên tai thái tử:
Chu Thường Lạc hỏi:
Chung thái giám đáp:
Chu Thường Lạc thở dài:
-Đúng là kỳ tài từ nhỏ!
Chung thái giám nói:
Chu Thường Lạc gật gật đầu, nói với Trương Nguyên đang miệng lưỡi lưu loát:
Chu Diên Nho biết lần này mình buộc tội Trương Nguyên đã hoàn toàn thất bại. Diêu Tông Văn nói không sai một chút nào, Trương Nguyên giảo hoạt vô cùng, hơn nữa cũng có tài năng hơn người, không nói đến trí nhớ tốt, tính cách điềm tĩnh cũng khó có người được vậy. Hơn nữa, Hoàng trưởng tôn và hai thái giám kia rõ ràng thiên vị Trương Nguyên, Trương Nguyên nói thế nào bọn họ cũng gật đầu phụ họa, điều này làm cho y không thể cãi lại, xem ra lần này y buộc tội Trương Nguyên vẫn là quá nhẹ, đối với sự giảo hoạt của Trương Nguyên chỉ tính toán là không đủ, tình cảnh hiện giờ đang rất không ổn.
Lúc này Chu Diên Nho quỳ xuống nói với Hoàng thái tử :
Chu Thường Lạc thấy Chu Diên Nho ngôn ngữ thành khẩn, cũng chỉ cho rằng Chu Diên Nho hiểu lầm Trương Nguyên thôi, bảo Chung Bản Hoa dìu Chu Diên Nho lên, nói:
Trương Nguyên lập tức bày tỏ:
Lời này nghe thật không tự nhiên, Chu Diên Nho lại chỉ có thể nhẫn nhịn, còn phải xin lỗi Trương Nguyên. Y nhất định phải làm như vậy, làm như vậy là để bảo vệ vị trí giảng quan Đông cung này, cũng mong ấn tượng của Hoàng trưởng tôn đối với y sẽ thay đổi.
Chu Thường Lạc nói:
Tiền Long Tích, Tôn Thừa Tông, Chu Diên Nho, Trương Nguyên cùng nhau khom người nói:
Chu Thường Lạc lại nói:
Bảo Chung Bản Hoa và Chu Diên Nho tới Chủ Kính điện dạy học cho Chu Do Hiệu. Đợi Chu Diên Nho đi rồi, Chu Thường Lạc lại an ủi, tán dương Trương Nguyên vài câu, sai nội thị đưa Tôn Thừa Tông và Trương Nguyên xuất cung, còn bản thân thì ở đây bắt đầu nghe Tiền Long Tích giảng "kinh Dịch".
Giờ Tỵ, Trương Nguyên và Tôn Thừa Tông ra Đông Hoa môn, Trương Nguyên thở phào một hơi dài, nói với Tôn Thừa Tông:
Khuôn mặt đen của Tôn Thừa Tông tỏa sáng dưới ánh mặt trời đã khuất, sờ sờ râu, cười nói:
Trương Nguyên nói:
Tôn Thừa Tông nói:
Trương Nguyên nói:
Nghĩ thầm rằng: "Không biết Chu Diên Nho còn dạy Hoàng trưởng tôn kiểu gì?"
Hoàng trưởng tôn Chu Do Giáo về tới Chủ Kính điện, ngồi ở bên bàn không nói được một lời, thư đồng Cao Khởi Tiềm cũng vội vàng ngồi xuống, Hoàng trưởng tôn đã không thi lễ với Chu giảng quan thì Tiểu Cao nào dám thi lễ, nếu không thì chẳng phải là vô lễ với Hoàng trưởng tôn sao.
Chu Diên Nho biết Hoàng trưởng tôn có chút căm giận, cũng không tỏ ra mình là thầy trách Hoàng trưởng tôn vô lễ. Chu Diên Nho nghĩ thầm rằng Hoàng trưởng tôn tuổi nhỏ, cho dù bây giờ có chút bất mãn với y, nhưng chỉ cần y giải thích để Hoàng trưởng tôn hiểu được đó là xuất phát từ tấm lòng, y tin rằng không đến vài ngày, những khúc mắc của Hoàng trưởng tôn sẽ tiêu tan, rốt cục cũng chỉ là đứa bé mười hai tuổi mà thôi.
Chu Diên Nho từ từ nói:
Không ngờ Chu Do Hiệu lại nói:
Ánh mắt nhìn vào quyển sách.
Giống như một bàn tay bất thình lình giơ lên, Chu Diên Nho không kịp tránh, có thể cảm giác được hai má đỏ bừng vì đau, chợt thở gấp, miễn cưỡng trấn tĩnh lại, giải thích nói:
Điện hạ, tiểu thần không phải là…
Đạo trong “Đại học”, là ở đạo đức, là gắn bó với dân, chỉ làm việc thiện, chỉ khi biết rồi mới chắc chắn, chắc chắn rồi mới có thể im lặng, im lặng rồi mới có thể an tâm, an tâm rồi mới có thể suy nghĩ, suy nghĩ rồi mới có thể đạt được.
Chu Do Hiệu căn bản không nghe Chu Diên Nho giải thích, khiêm tốn xưng thần cũng vô dụng, chỉ cầm sách lên tự đọc to, tiểu Cao ngồi phía sau nhỏ giọng đọc theo. Chương một này của quyển "đại học" không quá hai trăm chữ, đọc đi đọc lạ ba lần cũng không mất đến nửa khắc, sau khi đọc xong Chu Do Hiệu lại sa sầm mặt không nói một tiếng, tuy là cậu bé mười hai tuổi nhưng thân phận tôn quý lại ngồi ở chỗ đó, lạnh như vậy nhưng không nói lời nào, bộ dạng khiến người khác cảm thấy thật hoảng hốt và áp lực.
Chu Diên Nho dần dần càm thấy hai má không nóng lên nữa, nghĩ thầm rằng cậu bé kia vẫn đang tức giận, tạm thời không nên giải thích, giờ có giải thích thì Hoàng trưởng tôn cũng không nghe, chỉ càng đổ thêm dầu vào lửa, trầm xuống một hồi, mở Tứ thư ra, nói:
Chu Do Hiệu không "Vâng"một tiếng như mọi khi mà ngồi im lặng ở đó.
Chu Diên Nho cao giọng nói:
Chu Do Hiệu đáp:
Chu Diên Nho thầm nghĩ: "Chỉ cần người đồng ý mở miệng là tốt rồi. Ta phải biết trong lòng người đang nghĩ gì thì mới giải thích, làm sáng tỏ được chứ." Hòa nhã nói:
Chu Do Hiệu nói:
Chu Do Hiệu cúi đầu khinh thường nói.
Những lời này của cậu bé Chu Do Hiệu như một cái tát, khuôn mặt trẻ trung trắng bóc của Chu Diên Nho lại đỏ bừng lên, đứng dậy biện bạch nói:
Chu Do Hiệu sa sầm mặt mày nói:
Chu Diên Nho không ngờ vị Hoàng trưởng tôn nhìn có chút ngu si này lại có những lời công kích như vậy, cũng như những lời Trương Nguyên nói với y ở tiền điện lúc nãy vậy, điều này làm cho Chu Diên Nho không thể chịu được, hôm nay nhất định phải nói rõ ràng, bằng không y không có tâm tư giảng bài, nói:
Chu Do Hiệu nhìn bên trái bên phải, trên Chủ Kính điện trừ cậu và Chu Diên Nho ra chỉ có Chung thái giám và tiểu Cao, hai người kia đều giúp đỡ cậu, liền dứt khoát nói: