Nguồn: MT
Chu Do Hiệu liên tục gật đầu nói:
Trương Nguyên nói:
Chu Do Hiệu đã thông suốt nói:
Lấy trò chơi làm ví dụ, Chu Do Hiệu tiếp thu rất nhanh, Trương Nguyên gật đầu nói:
Chính là ý này, thánh hiền vừa có những người lấy đạo đức để giáo hoá dân chúng như Văn Vương, Chu Công, Khổng Mạnh, cũng có những người binh pháp kiệt xuất như Tôn Vũ, y thuật cao siêu như Trương Trọng Cảnh, những người này ở một mặt nào đó đều là thánh một nghề, ngay cả nghề mộc cũng có thánh nhân, đó chính là Lỗ Ban ——
Ta biết Lỗ Ban.
Chu Do Hiệu vui mừng trả lời
Trương Nguyên nói:
Nói xong câu cuối cùng thì Trương Nguyên cảm thấy hình như lời nói và suy nghĩ của mình không thống nhất, trong lòng hắn thật sự không phải nghĩ như vậy, nhưng giảng quan Đông cung không phải dễ làm như vậy, nếu như lời nói xa rời những quy tắc đạo lý thì tội hắn cũng không nhỏ, cho nên có những thứ không thể nói lung tung được, nói phải biết kiêng dè.
Chu Do Hiệu gật đầu nói:
Trương Nguyên nói:
Trương Nguyên là người đầu tiên khẳng định mình là thợ mộc, điều này đã khiến cho Chu Do Hiệu có thiện cảm với Trương Nguyên:
Trương Nguyên khẽ mỉm cười:
Sau đó bưng chén trà lên uống một ngụm rồi lật cuốn sách “thiên tự văn”, nói:
Chu Do Hiệu lấy lại tinh thần nghe giảng, “thiên tự văn” buồn tẻ mà Trương Nguyên có thể nói được rất sinh động, không giống với các bài giảng của Tôn Thừa Tông, Chu Diên Nho, Chung Bản Hoa bên cạnh âm thầm tán thưởng: “Trương Nguyên thật sự là lớn có thể làm Côn Bằng, nhỏ có thể gọi là Điên Cưu, vừa có thể thả vừa có thể thu vào, nội dung sâu sắc, lời lẽ dễ hiểu, hiểu rõ lí lẽ, học đến cảnh giới như vậy mới dám gọi là học thong”.
Học hơn nửa canh giờ, Trương Nguyên dừng lại, khen Chu Do Hiệu vài câu, để Chu Do Hiệu đến Thiên Điện Noãn Các nghỉ ngơi.
Chu Học Hiệu đến Thiên Điện Noãn Các, hỏi một cung nhân:
Cung nhân đáp:
Trong Noãn gác vang lên tiếng của Khách Ấn Nguyệt:
Chu Do Hiệu rửa tay, bước vào trong, thấy Khách ma ma mặc áo màu hồng nhạt, váy cung màu đỏ nhạt, đứng dựa vào trước cửa sổ cười, cây quạt trong tay chỉ về phía án nhỏ, trong án có môt cái hộp, hộp đã mở ra rồi, bên trong có rất nhiều bánh nhiều màu sắc trông rất đẹp, Chu Do Hiệu cầm một cái vừa ăn vừa nói:
Khách Ấn Nguyệt lắc đầu nói:
Thấy trên mũi của Chu Do Hiệu có vài giọt mồ hôi, bèn hỏi:
Chu Do Hiệu nói:
Khách Ấn Nguyệt "Ồ" một tiếng, như thoáng chút suy nghĩ, trong một lúc không nói gì cả.
Chu Do Hiệu lại ăn thêm một cái bánh ngũ sắc, nhai chóp chép, mắt nhìn ngực của Khách Ấn Nguyệt nói
Khách Ấn Nguyệt dùng quạt tròn vỗ nhẹ đầu Hoàng trưởng tôn, cười sẵng giọng:
Chu Do Hiệu đến bên Khách Ấn Nguyệt, năn nỉ nói:
Khách Ấn Nguyệt cười cười đẩy Chu Do Hiệu ra rồi nói:
Chu Do Hiệu nói:
Ba tháng sau khi Hoàng trưởng tôn Chu Do Hiệu được sinh ra, Khách Ấn Nguyệt vào cung. Lúc đầu Khách Ấn Nguyệt cùng với vài bà vú được tuyển khác ở ngoài Đông Hoa môn. Mỗi ngày vào Từ Khánh cung cho Hoàng trưởng tôn bú, sau đó bởi vì sữa của Khách Ấn Nguyệt thơm lại nhiều, người cũng lanh lợi sạch sẽ, Hoàng trưởng tôn cũng không muốn xa rời bà, nên được ở trong cung. Chu Do Hiệu thuở nhỏ cơ thể yếu ớt, nhiều bệnh, mấy lần cai sữa đều khóc đến khàn cả giọng, sữa của Khách Ấn Nguyệt vẫn đủ nên vẫn cho Chu Do Hiệu ăn tiếp. Đến khi được năm tuổi rồi vẫn ăn sữa, sau năm tuổi đương nhiên không thể chỉ ăn sữa của vú nuôi rồi. Nhưng dù có chuyện gì, khi bị bắt nạt, cảm thấy sợ hãi sẽ uống sữa của Khách Ấn Nguyệt để tìm niềm an ủi, đến năm mười tuổi vẫn như vậy. Khách Ấn Nguyệt ngồi, Hoàng trưởng tôn đứng, bú sữa như vậy, chỉ có bắt đầu từ hai năm trở lại đây mới không nghiện sữa nữa.
Khách Ấn Nguyệt cảm thấy có chút kì lạ, đưa tay sờ lên trán của Chu Do Hiệu, hỏi:
Không phải là người học hành không chuyên tâm nên bị Trương tiên sinh quở trách chứ?
Không có, Trương tiên sinh còn khen ta nhận thức tốt cơ.
Chu Do Hiệu há mồm, tay vạch cổ áo của Khách Ấn Nguyệt, nói:
Khách Ấn Nguyệt đeo dải giữ cổ áo bằng giấy, từ năm Gia Tĩnh, dải giữ cổ áo của cung nữ đều làm bằng giấy, mỗi ngày thay một lần để cho sạch sẽ. Loại giấy để làm dải giữ cổ áo này do huyện Ngọc Sơn ở Giang Tây cống tặng, có rất nhiều màu, chế tác cũng rất tinh xảo. Khách Ấn Nguyệt thấy Hoàng trưởng tôn chân tay lóng ngóng xé dải giữ cổ áo của mình, vội hỏi:
Bắt được tay của Chu Do Hiệu không cho thằng bé lộn xộn, Chu Do Hiệu liền nhảy lên kêu:
Ta muốn bú sữa, ta muốn bú sữa.
Xuỵt.
Đôi mắt nâu to của Khách Ấn Nguyệt trừng lên lại sẵng giọng nói:
Chu Do Hiệu nói:
Khách Ấn Nguyệt không lay chuyển được Hoàng trưởng tôn, dù sao thì thuở nhỏ cũng bú quen rồi, đành phải nói:
Nói xong, tự mình cởi dải giữ cổ áo, cởi mấy cúc áo, vạch áo ra, cởi áo yếm đỏ, để lộ ra bầu ngực bên trái đầy đặn trắng ngần.
Chu Do Hiệu mở rộng miệng, bộ dạng mắt nhìn chằm chằm há hốc mồm, giống như bị Khách nhũ mẫu làm cho ngạc nhiên.
Khách Ấn Nguyệt ngồi trên chiếc ghế đẩu bằng trúc, hơi ngượng ngùng, đưa tay tháo chiếc mũ tròn Chu Do Hiệu đội trên đầu xuống, để sang một bên, nói:
Ôm chầm đầu Chu Do Hiệu áp vào trước ngực, cảm giác có một khuôn mặt nóng bừng áp vào bộ ngực của mình, Chu Do Hiệu lập tức há miệng, bắt đầu mút vào một chút, Khách Ấn Nguyện bị mút đến nỗi cả người tê tê, không kìm được thở dài một tiếng.
Chu Do Hiệu bú một hồi, có chút ngộp thở, miệng nhả ra bầu ngực trái đỏ bừng, ngửa đầu nói:
Vừa cẩn thận nhìn kĩ bên vú trái tròn trịa đang vểnh lên, duỗi tay kéo luôn áo ngực xuống, vú phải cũng lộ ra.
Khách Ấn Nguyệt bỏ tay Chu Do Hiệu ra, kéo áo ngực lên, bầu ngực đẫy đà quả thực muốn căng nứt chiếc áo ngực màu đỏ kia ra.