Lẳng Lơ Tao Nhã

Chương 401: Uống sữa (1)




Nguồn: MT

  • Phá thai!

Trương Nguyên nhướn mày, lập tức hiểu ra, nói:

  • Phải giữ thai.

Thầy thuốc nhìn Trương Nguyên liếc mắt một cái, nói:

  • Vậy thì ít làm vệc nặng, cái khác cũng không sao.

Mục Chân Chân cũng không thèm để ý thái độ thầy thuốc, trong lòng nàng vô cùng phấn khởi, đi theo Trương Nguyên ra hiệu thuốc bắc, tới Đại Từ trước cửa Phúc cung, Thanh Mặc Sơn Nhân đang bày quẻ, Đổng Nãi Trà bên cạnh giúp đỡ, bụng của cô đã rất rõ ràng rồi, ban đầu là thiếu nữ thanh tú gầy yếu hiện tại trở nên đẫy đà hồng hào ——

  • Chân Chân tỷ, Trương công tử.

Đổng Nãi Trà nhìn Trương Nguyên và Mục Chân Chân, vội vàng tiếp đón, lại hỏi Mục Chân Chân sáng sớm đã ra đây vì chuyện gì?

Mục Chân Chân nói:

  • Không có việc gì.

Trương Nguyên và Thanh Mặc Sơn Nhân nói vài câu chuyện phiếm, lên tiếng hỏi Mặc Sơn Nhân việc xem bói dạo này có tốt không, có phải nên mở một quán nhỏ không, bày bán như vậy gió thổi mưa dầm phải chăng quá cực khổ?

Thanh Mặc Sơn Nhân nói:

  • Sơn Nhân cũng có ý đó, chỉ có điều thiếu chút bạc —— không không không, không cần Trương công tử giúp đỡ, Sơn Nhân chịu ân huệ Trương công tử quá nhiều rồi, Sơn Nhân đã tích góp từng tí một cũng được hơn mười lượng bạc, chuẩn bị tháng chín thuê hoặc mua một căn nhà, vừa có nhà ở vừa có thể mở tiệm, Nãi Trà khoảng giữa tháng 11 sinh.

Trương Nguyên nói:

  • Tốt lắm, có chuyện gì cần gúp đỡ cứ việc tới tìm ta.

Về đến trước Tứ hợp viện, Mục Chân Chân nói:

  • Thiếu gia, chuyện của tì nữ không nên nói với Thương phu nhân ạ.

Trương Nguyên nói:

  • Vì sao, đây không phải chuyện vui sao?

Mục Chân Chân xấu hổ nói:

  • Thiếu gia, khoan nói trước được không ạ?

Trương Nguyên nói:

  • Theo ý nàng, đợi Đạm Nhiên vào kinh rồi nói sau, khi đó bụng của nàng cũng cỡ Đổng Nãi Trà bây giờ rồi, bây giờ nàng phải chú ý, tiểu bàn long côn, bắn tên những thứ đó luyện ít lại, lúc luyện thì không được chạy nhảy mạnh.

Mục Chân Chân đáp:

  • Vâng, tì nữ biết ạ. Lại hỏi:

  • Vậy mỗi ngày đến cầu Ngọc Hà đón thiếu gia được không?

Trương Nguyên nói:

  • Cái này thì không sao, bụng nàng cũng chưa lớn.

Mục Chân Chân mím môi cười.

Giờ thìn hai khắc mồng bốn tháng bảy, Trương Nguyên mặc áo đại hồng bào của giảng quan, từ trong Đông An môn vào hoàng cung, từ sau vụ Đĩnh kích án thì Đông An môn cũng đã được canh phòng nghiêm ngặt hơn, quân lính trong ngũ quân doanh phải kiểm tra cẩn thận thẻ bài của những người vào thành, lúc đi qua Đông Hoa môn thì phải kiểm tra một lần nữa, quan lại ngoài triều muốn vào cung phải có Khám Hợp Bài, nghĩa là quan trong cung sẽ đem họ tên và Khám Hợp Bài của những quan viên, nha lại hôm nay nhập cung giao lại cho cảnh vệ trực thủ trước, sau đó cảnh vệ trực thủ kiểm tra, đối với những người vào cung không có Khám Hợp Bài hoặc là những người vào cung đột xuất có Khám Hợp Bài nhưng chưa đăng kí trước thì càng kiểm tra nghiêm ngặt hơn, việc này đương nhiên thêm vào rất nhiều phiền phức, nhưng có tấm gương của chỉ huy sứ quân tiền vệ Yên Sơn Chu Hùng đã bị cách chức, còn vị chỉ huy sứ nào dám đi vào vết xe đổ làm việc sơ suất nữa chứ, trước kia vệ binh thường trực thường mạo danh thay thế, tự ý rời cương vị công tác nay cũng đã không còn.

Đại hồng bào của giảng qua Đông cung rất nổi bật, tân khoa trạng nguyên ai không biết, bất kể là thủ vệ hoàng thành hay là thủ vệ cung cấm nhìn thấy Trương Nguyên cũng vô cùng kính trọng, cửa nào cũng qua rất dễ dàng, Trương Nguyên vào Đông Hoa môn, tiểu nội thị-thư đồng của Hoàng trưởng tôn Cao Khởi Tiềm đang chờ hắn, chắp tay trước ngực thi lễ sau đó tiếp cái rương sách nhỏ của Trương Nguyên, cùng Trương Nguyên bước vào Văn Hoa điện.

Trương Nguyên hỏi:

  • Mấy ngày nay Hoàng trưởng tôn học như thế nào?

Cao Khởi Tiềm chần chờ một chút, đáp:

  • Không giấu gì Trương tu soạn, từ ngày Hoàng trưởng tôn xuất các học luôn rầu rĩ không vui, Hoàng trưởng tôn không thích học, sau khi hồi cung thì lại làm mộc không biết mệt, muốn tiểu nhân ở bên cạnh giúp đỡ, tiểu nhân cảm thấy rất khó xử, không theo lời Hoàng trưởng tôn thì hoàng trưởng tôn không vui, còn nghe theo lời thì lỡ mà vạn tuế gia hỏi đến việc học thì tiểu nhân nhất định bị đánh.

Trương Nguyên nói:

  • Không sao, để ta đến khuyên bảo điện hạ.

Cao Khởi Tiềm vui mừng, nói:

  • Cha nuôi cũng nói Trương tu soạn tất sẽ có cách dạy bảo, không có việc gì có thể làm khó được ở Trương tu soạn.

Trương Nguyên cười cười, nói:

  • Tiểu Cao công công, cha nuôi cậu cho cậu làm thư đồng của hoàng trưởng tôn đúng là đã tốn không ít tâm tư.

Cao Khởi Tiềm nói:

  • Vâng, có rất nhiều người muốn, là cha nuôi khẩn cầu Vương công công trước mặt thiên tuế gia nói giúp vài lời mới được đấy.

Trương Nguyên nói:

  • Đây cũng là vì cậu thông minh hiếu học, nếu không Vương công công có giúp cũng không được.

Cao Khởi Tiềm rất mừng, nói:

  • Đa tạ Trương tu soạn đã khen, tiểu nhân nhất định sẽ cố gắng làm tốt thư đồng của hoàng trưởng tôn, không phụ lòng nghĩa phụ, không phụ sự dạy bào của Trương tu soạn —— Trương tu soạn người xem, nghĩa phụ đang đứng chờ ở trước cửa kìa.

Chung Bản Hoa đứng dưới cây bách cổ trước cửa Văn Hoa điện chắp tay sau khi nói chuyện xong với Trương Nguyên liền dẫn Trương Nguyên đi qua hành lang đến hậu điện của Chủ Kính điện, trước điện là nơi học của Hoàng trưởng tôn, để tránh lễ nghi phiền phức mà lãng phí thời gian, giảng quan của Hoàng trưởng tôn không cần đến Văn Hoa điện yết kiến Hoàng thái tử mà đi đường nhỏ đến thẳng nơi dạy của hoàng trưởng tôn.

Những ngày dạy bình thường thì tương đối tuỳ ý, ngoại trừ nội thị, Đông cung, thì không có quan viên Lễ Bộ, Hồng Lư Tự ở đây, Trương Nguyên ở điện chờ đợi một lát thì thấy Nguỵ Tiến Trung vóc dáng cao to, tướng mạo đường hoàng cùng với Hoàng trưởng tôn đi tới, thi lễ lẫn nhau rồi cùng ngồi xuống, thư đồng Cao Khởi Tiềm thì quỳ gối bên bàn của hoàng trưởng tôn, trên bàn có một bộ sách bút mực ——

Trương Nguyên hỏi:

  • Điện hạ, mấy ngày trước Chu giảng quan dạy “Thiên tự văn” dạy đến câu nào rồi?

Ánh mắt của Chu Do Hiệu chợt ngây ra, thể hiện rõ ràng là đối với việc học hoàn toàn không có hứng thú, trả lời:

  • Đốc sơ thành mỹ, thận chung nghi lệnh.

Trương Nguyên gật đầu nói:

  • Tốt. Chu giảng quan trong một ngày có thể dạy 22 câu 88 chữ, điện hạ hãy đọc lại đoạn “thiên tự văn” đã học.

Chu Do Hiệu liền như một cái máy đọc lại tất cả, thư đồng Cao Khởi Tiềm cũng lẩm bẩm đọc theo. Sau khi đọc xong, Chu Do Hiệu không đợi Trương Nguyên nói, liền lật bài “Tam tự kinh” ra đọc, câu nào câu nấy đều rất chính xác, nhưng điều rõ ràng là không để tâm vào, Thiệu Hưng có câu tục ngữ “Hát thư ca”, “Ngồi thuyền” chính là dùng để chỉ thái độ học tập này.

Trương Nguyên không khỏi lắc đầu, thầm nghĩ: “Cách dạy như vậy cũng không được, Hoàng trưởng tôn vốn là người không thích học, ép Hoàng trưởng tôn ngồi ở đây học “nhân chi sơ, tính bàn thiện” thì chỉ biết đọc như một cái máy, chi bằng cho cậu ta làm nghề mộc mà sống đi”.

Đợi Chu Do Hiệu đọc xong “tam tự kinh” lại chuẩn bị lấy “bách gia tính” ra đọc tiếp thì Trương Nguyên nói:

  • Đợi đã, học đến đây thôi.

Chu Do Hiệu ngây ra nhìn Trương Nguyên. Trương Nguyên nói:

  • Hôm nay không học bài mới, điện hạ thích hỏi gì cứ việc hỏi, hỏi gì cũng được.

Ánh mắt của Chu Do Hiệu từ những hình ảnh trắng đen dần dần chuyển sang những sắc màu rực rỡ, từ từ có thần sắc hơn:

  • Có thật là muốn hỏi gì thì hỏi không Trương tiên sinh.

Trương Nguyên mỉm cười nói:

  • Sao dám lừa gạt điện hạ, điện hạ cứ việc đặt câu hỏi.

Chu Do Hiệu nhìn Trương Nguyên một lát rồi hỏi:

  • Trương tiên sinh, lần trước Tôn tiên sinh không nói rõ tại sao người phải trở thành thánh hiền, Trương tiên sinh có thể giải thích được không ạ?

Trương Nguyên không trả lời câu hỏi thứ nhất, mà lại hỏi Chu Do Hiệu

  • Điện hạ biết chơi cờ không, hoặc là bất kì trò chơi nào khác cũng được?

Chu Do Hiệu mặt mày hớn hở nói:

  • Ta biết chơi trò “Điệu thành”, là trò chơi mà hoàng tổ phụ sáng chế đó.

Trương Nguyên hỏi:

  • Trò chơi này có quy tắc gì, chơi làm sao?

Chu Do Hiệu nói:

  • Trương tiên sinh muốn chơi “Điệu thành” ư, tốt quá —— Tiểu Cao, ngươi mau về cung lấy đồ chơi điệu thành đến.

Nói đến chơi, Chu Do Hiệu vô cùng phấn khởi.

Trương Nguyên vội vàng ngăn lại nói:

  • Ta chỉ là hỏi quy tắc của trò điệu thành, điện hạ nói được không?

Chu Do Hiệu nói:

  • Chính là một tấm lụa thêu chữ “Tỉnh” (như hình dấu thăng), sau đó lấy bạc ném mạnh, rơi vào trong khung là thắng, đè vào đường tuyến hoặc là ở ngoài khung thành là thua.

Trương Nguyên nói:

  • Bạc rơi vào trong khung thì thắng, ở ngoài thì thua, đây là nguyên tắc, đương nhiên, những nguyên tắc này phải công bằng, nếu không thì cho dù là rơi trong khung hay rơi ngoài khung đều là người thắng, người khác đều thua, như vậy nó không phải là quy tắc mà là gây chuyện, là vô lý, sẽ không có người chơi với người nữa đúng không?