Nguồn: MT
Trương Nguyên nhướn mày, lập tức hiểu ra, nói:
Thầy thuốc nhìn Trương Nguyên liếc mắt một cái, nói:
Mục Chân Chân cũng không thèm để ý thái độ thầy thuốc, trong lòng nàng vô cùng phấn khởi, đi theo Trương Nguyên ra hiệu thuốc bắc, tới Đại Từ trước cửa Phúc cung, Thanh Mặc Sơn Nhân đang bày quẻ, Đổng Nãi Trà bên cạnh giúp đỡ, bụng của cô đã rất rõ ràng rồi, ban đầu là thiếu nữ thanh tú gầy yếu hiện tại trở nên đẫy đà hồng hào ——
Đổng Nãi Trà nhìn Trương Nguyên và Mục Chân Chân, vội vàng tiếp đón, lại hỏi Mục Chân Chân sáng sớm đã ra đây vì chuyện gì?
Mục Chân Chân nói:
Trương Nguyên và Thanh Mặc Sơn Nhân nói vài câu chuyện phiếm, lên tiếng hỏi Mặc Sơn Nhân việc xem bói dạo này có tốt không, có phải nên mở một quán nhỏ không, bày bán như vậy gió thổi mưa dầm phải chăng quá cực khổ?
Thanh Mặc Sơn Nhân nói:
Trương Nguyên nói:
Về đến trước Tứ hợp viện, Mục Chân Chân nói:
Trương Nguyên nói:
Mục Chân Chân xấu hổ nói:
Trương Nguyên nói:
Mục Chân Chân đáp:
Vâng, tì nữ biết ạ. Lại hỏi:
Vậy mỗi ngày đến cầu Ngọc Hà đón thiếu gia được không?
Trương Nguyên nói:
Mục Chân Chân mím môi cười.
Giờ thìn hai khắc mồng bốn tháng bảy, Trương Nguyên mặc áo đại hồng bào của giảng quan, từ trong Đông An môn vào hoàng cung, từ sau vụ Đĩnh kích án thì Đông An môn cũng đã được canh phòng nghiêm ngặt hơn, quân lính trong ngũ quân doanh phải kiểm tra cẩn thận thẻ bài của những người vào thành, lúc đi qua Đông Hoa môn thì phải kiểm tra một lần nữa, quan lại ngoài triều muốn vào cung phải có Khám Hợp Bài, nghĩa là quan trong cung sẽ đem họ tên và Khám Hợp Bài của những quan viên, nha lại hôm nay nhập cung giao lại cho cảnh vệ trực thủ trước, sau đó cảnh vệ trực thủ kiểm tra, đối với những người vào cung không có Khám Hợp Bài hoặc là những người vào cung đột xuất có Khám Hợp Bài nhưng chưa đăng kí trước thì càng kiểm tra nghiêm ngặt hơn, việc này đương nhiên thêm vào rất nhiều phiền phức, nhưng có tấm gương của chỉ huy sứ quân tiền vệ Yên Sơn Chu Hùng đã bị cách chức, còn vị chỉ huy sứ nào dám đi vào vết xe đổ làm việc sơ suất nữa chứ, trước kia vệ binh thường trực thường mạo danh thay thế, tự ý rời cương vị công tác nay cũng đã không còn.
Đại hồng bào của giảng qua Đông cung rất nổi bật, tân khoa trạng nguyên ai không biết, bất kể là thủ vệ hoàng thành hay là thủ vệ cung cấm nhìn thấy Trương Nguyên cũng vô cùng kính trọng, cửa nào cũng qua rất dễ dàng, Trương Nguyên vào Đông Hoa môn, tiểu nội thị-thư đồng của Hoàng trưởng tôn Cao Khởi Tiềm đang chờ hắn, chắp tay trước ngực thi lễ sau đó tiếp cái rương sách nhỏ của Trương Nguyên, cùng Trương Nguyên bước vào Văn Hoa điện.
Trương Nguyên hỏi:
Cao Khởi Tiềm chần chờ một chút, đáp:
Trương Nguyên nói:
Cao Khởi Tiềm vui mừng, nói:
Trương Nguyên cười cười, nói:
Cao Khởi Tiềm nói:
Trương Nguyên nói:
Cao Khởi Tiềm rất mừng, nói:
Chung Bản Hoa đứng dưới cây bách cổ trước cửa Văn Hoa điện chắp tay sau khi nói chuyện xong với Trương Nguyên liền dẫn Trương Nguyên đi qua hành lang đến hậu điện của Chủ Kính điện, trước điện là nơi học của Hoàng trưởng tôn, để tránh lễ nghi phiền phức mà lãng phí thời gian, giảng quan của Hoàng trưởng tôn không cần đến Văn Hoa điện yết kiến Hoàng thái tử mà đi đường nhỏ đến thẳng nơi dạy của hoàng trưởng tôn.
Những ngày dạy bình thường thì tương đối tuỳ ý, ngoại trừ nội thị, Đông cung, thì không có quan viên Lễ Bộ, Hồng Lư Tự ở đây, Trương Nguyên ở điện chờ đợi một lát thì thấy Nguỵ Tiến Trung vóc dáng cao to, tướng mạo đường hoàng cùng với Hoàng trưởng tôn đi tới, thi lễ lẫn nhau rồi cùng ngồi xuống, thư đồng Cao Khởi Tiềm thì quỳ gối bên bàn của hoàng trưởng tôn, trên bàn có một bộ sách bút mực ——
Trương Nguyên hỏi:
Ánh mắt của Chu Do Hiệu chợt ngây ra, thể hiện rõ ràng là đối với việc học hoàn toàn không có hứng thú, trả lời:
Trương Nguyên gật đầu nói:
Chu Do Hiệu liền như một cái máy đọc lại tất cả, thư đồng Cao Khởi Tiềm cũng lẩm bẩm đọc theo. Sau khi đọc xong, Chu Do Hiệu không đợi Trương Nguyên nói, liền lật bài “Tam tự kinh” ra đọc, câu nào câu nấy đều rất chính xác, nhưng điều rõ ràng là không để tâm vào, Thiệu Hưng có câu tục ngữ “Hát thư ca”, “Ngồi thuyền” chính là dùng để chỉ thái độ học tập này.
Trương Nguyên không khỏi lắc đầu, thầm nghĩ: “Cách dạy như vậy cũng không được, Hoàng trưởng tôn vốn là người không thích học, ép Hoàng trưởng tôn ngồi ở đây học “nhân chi sơ, tính bàn thiện” thì chỉ biết đọc như một cái máy, chi bằng cho cậu ta làm nghề mộc mà sống đi”.
Đợi Chu Do Hiệu đọc xong “tam tự kinh” lại chuẩn bị lấy “bách gia tính” ra đọc tiếp thì Trương Nguyên nói:
Chu Do Hiệu ngây ra nhìn Trương Nguyên. Trương Nguyên nói:
Ánh mắt của Chu Do Hiệu từ những hình ảnh trắng đen dần dần chuyển sang những sắc màu rực rỡ, từ từ có thần sắc hơn:
Trương Nguyên mỉm cười nói:
Chu Do Hiệu nhìn Trương Nguyên một lát rồi hỏi:
Trương Nguyên không trả lời câu hỏi thứ nhất, mà lại hỏi Chu Do Hiệu
Chu Do Hiệu mặt mày hớn hở nói:
Trương Nguyên hỏi:
Chu Do Hiệu nói:
Nói đến chơi, Chu Do Hiệu vô cùng phấn khởi.
Trương Nguyên vội vàng ngăn lại nói:
Chu Do Hiệu nói:
Trương Nguyên nói: