Lẳng Lơ Tao Nhã

Chương 402: Chuyện khiếm nhã chớ nên để ý nhiều




Nguồn: MT

Chu Do Hiệu cười nói:

  • Ngực của nhũ mẫu thật là đẹp, ta bú sữa của nhũ mẫu nhiều năm như vậy, nhưng không hề để ý chút nào.

Khách Ấn Nguyệt mặc lại áo, liếc Chu Do Hiệu một cái, đội mũ lên đầu Chu Do Hiệu, nói:

  • Người mau đi đọc sách đi, Trương tiên sinh đang giục kìa.

Là tiếng của thư đồng tiểu Cao đang gọi:

  • Hoàng trương tôn, Trương tiên sinh gọi người rồi.

Chu Do Hiệu liền đi theo tiểu Cao tới Chủ Kính điện. Trương Nguyên nào đâu biết Hoàng trưởng tôn mười hai tuổi rồi còn muốn bú sữa mẹ, thấy Hoàng trưởng tôn vui lắm, tưởng mình giảng bài rất đặc sắc, cảm thấy đắc ý, bèn nói:

  • Viết sáu mươi chữ to trước, không mong làm thánh thư như Vương Hi Chi, nhưng cũng phải viết ngay ngắn mới được.

Chu Do Hiệu và Cao Khởi Tiềm đang chăm chỉ luyện viết chữ to, Trương Nguyên khoanh tay dạo bước, thỉnh thoảng để ý tới tư thế chấp bút của Hoàng trưởng tôn một chút, nghĩ thầm rằng: "Ta không hi vọng đào tạo được một minh quân, chỉ cần không ngu ngốc quá là được rồi." Lại nghĩ: "Chạng vạng ta phải tới thăm hỏi Tôn Thừa Tông một chút, bàn về vấn đề giáo dục Hoàng trưởng tôn”.

Đã là giờ Tỵ, mặt trời đã lên cao, mới đầu thu không khí vẫn nóng bức như thế, vì đại điện cao và rộng rãi nên cũng có chút mát mẻ. Trương Nguyên thấy ở ngoài cửa sổ phía Bắc có bóng người, giống như đang nhìn trộm vào bên trong điện, bèn đi ra thì thấy, hóa ra là Khách Ấn Nguyệt.

Thấy Trương Nguyên đi ra, Khách Ấn Nguyệt vội vàng đi tới thi lễ, hạ giọng nói:

  • Chào Trương tiên sinh, tiểu phụ nhân đến xem Hoàng trưởng tôn thế nào, không biết người học hành có tốt không?

Trương Nguyên vái chào, mỉm cười nói:

  • Khách nhũ mẫu đã vất vả rồi, Hoàng trưởng tôn rất thông minh, chỉ cần người muốn học thì không có gì có thể làm khó được người.

Lúc nói chuyện ánh mắt nhìn xuống trước ngực đẫy đà của Khách Ấn Nguyệt, chỗ đó có một vết ướt.

Khứu giác của Trương Nguyên khá nhạy, có thể ngửi thấy mùi sữa thơm trên người Khách Ấn Nguyệt, không khỏi thắc mắc: "Phụ nữ khi trong kì sinh nở mới có sữa, Khách Ấn Nguyệt đã sinh nở mười hai, ba năm rồi, sao vẫn còn có sữa, kì lạ thật”.Chuyện khiếm nhã chớ nên để ý, ánh mắt hắn vội dời đi chỗ khác, nhìn sang cửa chính của Từ Khánh cung cách đó không xa.

Khách Ấn Nguyệt phát hiện ánh mắt khác thường của Trương Nguyên, cúi đầu nhìn, lập tức mặt đỏ tía tai, nói một tiếng:

  • Trương tiên sinh, tiểu phụ nhân hồi cung trước.

Vội vội vàng vàng đi.

Trương Nguyên nhìn bóng dáng mạnh mẽ của Khách Ấn Nguyệt, cảm thấy thân phận của phu nhân này thật không đơn giản, nhưng hắn hiện tại không có quyền lực đi thăm dò chi tiết về Khách Ấn Nguyệt, đấy hẳn là chức năng của Cẩm Y Vệ của Đông xưởng, điều hắn có thể làm là duy trì mối quan hệ tốt đẹp với Khách thị, trong sách sử có viết Khách thị oán giận đại thần ngoại đình là vì họ cứ năm lần bảy lượt yêu cầu Khách thị xuất cung, Ngụy Trung Hiền cũng như vậy, kì thực họ cũng đều rất muốn có mối quan hệ tốt với ngoại thần.

Giờ Thân chiều ngày hôm đó, Trương Nguyên từ Đông An môn ra Hoàng thành, Mục Chân Chân cùng Uông Đại Chùy ở bên ngoài chờ hắn, trên đầu Mục Chân Chân đội chiếc nón lá vành trúc rộng che nắng, trước kia cô đều không đội, mặt trời đã khuất có phơi nắng thì không đen.

Trương Nguyên nói:

  • Ta muốn tới hẻm Lý Các Lão thăm hỏi tả xuân phường thứ tử Tôn đại nhân trước, Đại Chùy chút nữa mướn một chiếc xe chờ ở đầu hẻm.

Chủ tớ ba người tới hẻm Lý Các Lão, Trương Nguyên hỏi ra mới biết nơi ở của Tôn Thừa Tông chỉ cách tứ hợp viện mà Công bộ cấp cho hắn vài bước, Uông Đại Chùy đi mướn xe, Trương Nguyên nói với Mục Chân Chân:

  • Cuối tháng này Đạm Nhiên sẽ khởi hành từ Sơn Âm, mấy ngày nữa sai Lai Phúc tìm người thu dọn lại nhà ở một chút, quét dọn sạch sẽ một chút, thấy phải thêm đồ dùng gì thì sớm chuẩn bị, để sau khi nàng ấy tới kinh rồi đỡ bị luống cuống.

Lại nói:

  • Đúng rồi Chân Chân, đợi sau khi Đạm Nhiên vào kinh, ta với nàng ấy bàn bạc một chút, sắp xếp một vú già hoặc tỳ nữ hầu hạ nàng.

Mục Chân Chân vội nói:

  • Không cần, không cần, thiếu gia thật sự không cần đâu, như vậy tiểu nữ sẽ không được tự nhiên.

Trương Nguyên cười hỏi:

  • Vậy khi nàng đến tháng sinh nở cũng không cần hầu hạ sao?

Mục Chân Chân xấu hổ nói:

  • Không cần có người hầu hạ, tiểu nữ có thể tự làm được, không cần phiền đến người khác.

Trương Nguyên cười nói:

  • Có rất nhiều chuyện tự ta có thể làm được, nhưng ta lại muốn làm phiền nàng, có phải ta có chút xa hoa không.

Mục Chân Chân khẽ cười:

  • Chuyện này đâu giống thế, tiểu nữ tình nguyện hầu hạ thiếu gia mà.

...

Tôn Thừa Tông thấy Trương Nguyên tới chơi, có chút kinh ngạc, y biết hôm nay Trương Nguyên vào cung tiến giảng, tưởng rằng khi dạy bảo Hoàng trưởng tôn Trương Nguyên gặp chuyện gì khó xử, vội vàng đón vào mời ngồi, vú già dâng trà. Trương Nguyên uống hai hớp trà, lúc này mới nói với Tôn Thừa Tông rằng hôm nay hắn cùng Hoàng trưởng tôn vấn đáp, Trương Nguyên nói với Tôn Thừa Tông những thứ này cũng là có dụng ý, bởi vì hắn nói với Hoàng trưởng tôn những lời có chút bất đồng với tư tưởng Nho gia chính thống, để đề phòng sau này bị người buộc tội công kích, nói cho Tôn Thừa Tông biết trước những thứ này là có mặt tốt.

Sau khi nghe Trương Nguyên nói xong, đôi long mày rậm của Tôn Thừa Tông nhăn lại, nói:

  • Trương tu soạn có thể hướng dẫn Hoàng trưởng tôn học tập đương nhiên là chuyện tốt, nhưng không cần phải làm theo người khác, trong kinh Dịch có nói "Thủ pháp hồ thượng, cận đắc kỳ trung, thủ pháp hồ trung, cận đắc kỳ hạ", đời ta đã làm giảng quan, tất nhiên là phải dẫn Hoàng trưởng tôn tới thánh hiền đại đạo, nếu Hoàng trưởng tôn chỉ đọc thuộc lòng tứ thư Ngũ kinh thì cũng chỉ là sáo rỗng thôi.

Trương Nguyên không dám gật bừa với lời này của Tôn Thừa Tông, đạo lý mà Tôn Thừa Tông giảng rất đúng, nhưng theo giáo pháp của Tôn Thừa Tông và Chu Diên Nho, Hoàng trưởng tôn hoàn toàn không có hứng thú với chuyện học hành, học theo cách như vậy mới là sáo rỗng, nói:

  • Tôn đại nhân, tại hạ nghĩ để bồi dưỡng Hoàng trưởng tôn thành thánh hiền rất khó, năm đó Trương Giang Lăng làm thầy của hoàng đế không thể nói là không nghiêm, tự tay biên soạn "Đế giám đồ thuyết" ân cần dạy bảo, cuối cùng thành thế nào?

Trương Giang Lăng chính là Trương Cư Chính, Trương Cư Chính từng là thầy của Vạn Lịch Hoàng đế, lời này của Trương Nguyên thật là to gan, rõ ràng có ý chế giễu Vạn Lịch Hoàng đế, cũng là vì ở trước mặt Tôn Thừa Tông hắn mới dám nói như vậy, không cần thâm giao cũng có thể biết phẩm hạnh của một người, thật tốt.

Tôn Thừa Tông cũng không phải là nhà nho viển vông, biết rõ khiếm khuyết của Vạn Lịch, im lặng một lúc lâu rồi nói:

  • Vậy Trương tu soạn dạy như vậy cũng coi như là dạy theo tài năng, kế sách này rất hợp, hướng dẫn Hoàng trưởng tôn con đường học tập trước, có thể hiểu lí lẽ, phân biệt trung thành gian dối là được.

Nói qua chuyện của Hoàng trưởng tôn, Trương Nguyên liền thỉnh giáo Tôn Thừa Tông chuyện nơi biên cương, Tôn Thừa Tông thấy Trương Nguyên cũng quan tâm đến chuyện chiến sự nơi biên cương thì rất vui. Sau khi đàm luận một hồi, Trương Nguyên biết Tôn Thừa Tông cũng không coi giặc Nỗ Nhĩ Cáp Xích như đại địch, mấy năm nay điều Tôn Thừa Tông chú ý chính là sự uy hiếp của Mông Cổ, Trương Nguyên thầm nghĩ: "Ngay cả Tôn Thừa Tông một người nắm rõ binh pháp như vậy cũng cho rằng Kiến Châu Nữ Chân không gây họa lớn, đây là nhận thức chung của Đại Minh triều rồi, làm thế nào mới có thể cho người ở đất nước này tỉnh ra, nhất định phải thảm bại dưới tay Tát Nhĩ Hử sao?"

Trương Nguyên mượn mấy quyển sách binh thư của Tôn Thừa Tông về đọc, trong đó có ‘Tôn Thừa Tông du tại biên tái bút ký’, đây là điều Trương Nguyên cần phải hiểu rõ.

...

Mười hai tháng bảy, lại đến lượt Trương Nguyên vào cung tiến giảng, Trương Nguyên vẫn dạy "Thiên tự văn", nhưng hôm qua Chu Diên Nho đã bắt đầu giảng "Đại học" cho Hoàng trưởng tôn rồi, bởi vì "Thiên tự văn" cũng sắp học xong, phần còn lại do một mình Trương Nguyên dạy cũng được.

Ba vị giảng quan, Chu Do Hiệu thích nghe bài giảng của Trương Nguyên nhất, giờ nghỉ ngơi ngày hôm đó, Chu Do Hiệu nói với Trương Nguyên:

  • Trương tiên sinh, hôm qua Chu tiên sinh dạy ta "Đại học", ta nghe Chu tiên sinh giảng rồi đối chiếu với sách, phát hiện Chu tiên sinh giảng thiếu một chữ.

Trương Nguyên nói:

  • Điện hạ chỉ ra ngay lúc ấy sao?

Chu Do Hiệu lắc đầu nói:

  • Không có.

Trương Nguyên nói:

  • Đây chỉ là sai lầm nhỏ, không mất đi phần chính, điện hạ nên khoan dung.

Chu Do Hiệu gật đầu nói:

  • Trương tiên sinh nói đúng.

Trương Nguyên dạy bảo Hoàng trưởng tôn phải khoan hồng độ lượng, phải khoan dung với lỗi lầm nhỏ của Chu Diên Nho, nhưng Chu Diên Nho lại không khoan dung với Trương Nguyên.

Vụ án đĩnh kích mặc dù đã kết thúc song dư âm vẫn còn đó. Vụ án xông vào cung lần này xảy ra bất thình lình nên Chiết đảng không kịp chuẩn bị, ứng đối vô ý nên đã gây ra thất bại liên tiếp, chật vật không chịu nổi, thủ lĩnh Lưu Đình Nguyên và nhân vật trung kiên Hồ Sĩ Tương, Trâu Thiệu Quang bị giáng chức xuất kinh, Chiết đảng bị suy sụp nghiêm trọng. Trước khi vụ án đĩnh kích xảy ra, Lưu Đình Nguyên cũng dâng tấu chương công kích thuyết “băng hà” của Trương Nguyên nhưng cũng vì vụ án Đông cung xảy ra nên không ai chú ý; ở cầu bắc sông Ngọc Hà, Diêu Tông Văn trong trời giá rét bị rơi xuống nước, vốn cũng muốn mượn chuyện này công kích Trương Nguyên là nịnh thần để xoay chuyển danh dự, giờ cũng chỉ có thể ôm nỗi hận trong lòng, chờ cơ hội.