Bởi vì trong hoa viên bên bờ sông Bào Tử của Đổng thị từng xảy ra vụ án giết người chôn xác, Đổng Kỳ Xương, Đổng Tổ Thường chịu hình phạt nghiêm khắc một chết một tàn phế, căn nhà này cha con Đổng thị từng ở nên bị cho là phong thuỷ không tốt nên không có vị thân sĩ nào muốn mua, sân đình tinh tế tuyệt mỹ, cây cối hoa vườn cắt tỉa gọn gàng, hoa viên Đổng thị gần như giàu nhất Giang Nam mà nay đã trở nên hoang phế, trở thành nơi ở của chuột gián, Đồng thị Tùng Giang phồn hoa náo nhiệt xa xỉ đã trở thành quá khứ, không còn gì đáng để nói nữa rồi.
Rượu trắng Thu Lộ ở Tế Nam rất thơm, là rượu mà Trương Liên Phương đã cất giữ nhiều năm, Trương Đại không quan tâm nhiều như vậy, dọn ra thì uống, Trương Đại không biết uống rượu, mới uống hai ly mặt đã đỏ cả lên, Trương Nguyên tửu lượng cũng khá, nhưng cũng rất hạn chế, cũng chỉ uống có hai ly thì không uống nữa, Trương Đại hơi say, tình cảm bỗng nhiên lại trào dâng, phe phẩy cây quạt giữa khoảng đêm tối như mực, thản nhiên nói:
Trương Nguyên nói:
Trương Đại cười nói:
Trương Nguyên nói:
Trương Đại nói:
Trương Đại không để ý tên Nguỵ Tiến Trung kia, lại nói chuyện Trương Đông Cốc:
Trương Nguyên nói:
Mấy năm nay không thấy Trương Đông Cốc ——
Chết rồi.
Trương Đại nói:
Trương Nguyên đi đến bên cạnh xem, Trương Đại đích thân pha, học được là kĩ năng pha trà của Mẫn Vấn Thuỷ, nói:
Trương Nguyên cười nói:
Trương Đại cười ha ha. Nói:
Trương Nguyên cười chắp tay:
Không ngờ giọng cười Trương Đại nhỏ lại, nói:
Trương Nguyên gật đầu nói:
Trương Đại cười to, nói:
Hai người cùng thưởng thức trà, chơi cờ, nói chuyện phiếm, đến canh hai, hai người mới về phòng nghỉ ngơi. Căn phòng được sắp xếp cho Trương Nguyên là căn phòng phía tây, Mục Chân Chân hầu hạ Trương Nguyên tắm rửa, sau đó tự mình tắm. Ngồi trong thùng tắm xoa bóp thân hình chắc nịch của mình, nói chuyện với Trương Nguyên:
Tuy đã đầu tháng bảy nhưng vẫn rất oi bức, đã là ban đêm nhưng cũng không mát mẻ chút nào, Trương Nguyên ngồi quạt cho mát, nhìn Mục Chân Chân tắm trong thùng, Mục Chân Chân cột tóc cao, để lộ ra phần cổ trắng muốt, và nữa phần ngực, có khi thẳng lưng, thì lộ cả ra, trong phòng như có hai vầng trăng tròn sáng đang dâng lên ——
Thấy Trương Nguyên nhìn, Mục Chân Chân xấu hổ cười rồi chìm mình xuống, ừ ánh trăng lặn xuống nước rồi.
Trương Nguyên đến gần thùng tắm, ngắm ánh trăng trong nước.
Mục Chân Chân ngồi xổm ở trong nước, ngửa đầu nhìn Trương Nguyên, đáp:
Trương Nguyên nói:
Mục Chân Chân nói:
Trương Nguyên tiếp lời nói:
Mục Chân Chân nhẹ giọng cười:
Trương Nguyên lúc này đột nhiên nghĩ đến một chuyện, hỏi:
Mục Chân Chân mặt đỏ lên, nói:
Trương Nguyên hỏi:
Mục Chân Chân nói:
Trương Nguyên một tay vốc nước trong thùng tắm tưới vào chiếc cổ trắng của Mục Chân Chân, nói:
Mục Chân Chân sửng sốt, vốn là đang ngồi chồm hỗm , lúc này bèn ngồi cả xuống, da thịt trắng nõn nà giống như một lớp men sứ, lớp men sứ này lại lập tức thu lại, kết thành từng giọt nước chậm rãi chảy xuống, hai ngọn núi sừng sững, hạt châu tròn sáng ——
Mục Chân Chân vừa sợ vừa vui mừng hỏi, hai tròng mắt ngọc bích sâu thẫm lóe sáng.
Trương Nguyên giơ tay lau các giọt nước không chịu chảy xuống hai đỉnh ngọc kia, đã đến rồi thì sao muốn rời đi, tay Trương Nguyên vẫn không chịu rút ra, nói:
Mục Chân Chân không kìm được vui mừng, nghĩ thôi cũng nhịn không được nữa, người cúi xuống, mặt áp vào ngực và bụng Trương Nguyên, giọng hơi nghẹn ngào:
Trương Nguyên vỗ về phần lưng mịn màng của Mục Chân Chân, lại cười nói:
Mục Chân Chân nói:
Trương Nguyên nói:
Mục Chân Chân cảm thấy rất phấn khởi, nàng cảm giác mình nhất định là đã có thai, nàng không lo lắng như Tố Chi vậy, Thiếu nãi nãi đã sinh ra tiểu thiếu gia Hồng Tiệm rồi, nàng cũng có thể sinh con trai, hơn nữa Thiếu nãi nãi tính tình cũng tốt, nàng nói:
Nữ giới một khi bản năng của người mẹ trỗi dậy, thì không thể ngăn cản, Trương Nguyên nói:
Mục Chân Chân nói:
Trương Nguyên phì cười:
Mục Chân Chân vui mừng vô cùng, dịu dàng nói:
Mồng hai tháng bảy là ngày Chu Diên Nho đến Văn Hoa điện dạy Hoàng trưởng tôn “thiên tự văn”, mồng ba tháng bảy Hoàng trưởng tôn nghỉ ngơi, mồng bốn mới đến Trương Nguyên, ưu điểm tốt nhất của việc làm giảng quan Đông cung là có nhiều thời gian tự do phối hợp thời gian, ngoại trừ ngày dạy Hoàng trưởng tôn phải ở trong cung ra, những ngày khác vừa có thể đến Hàn Lâm Vện ngồi xử án, cũng có thể ngồi ở nhà nói là chuẩn bị bài giảng, bài giải “thiên tự văn”, còn cần chuẩn bị gì nữa, Hàn Lâm Viện là nơi yên tĩnh nhàn nhã, bây giờ trở thành giảng quan ở Đông cung lại càng nhàn rỗi hơn…
Mồng ba tháng bảy Trương Nguyên không có đến Hàn Lâm Viện nghe xử án, đầu đội khăn tiêu dao, mặc áo cà sa đạo bào, dẫn Mục Chân Chân đi xem đại phu ở trong một tiệm thuốc gần cung Đại Từ Diên Phúc, vợ của Thanh Mặc Sơn Nhân là Đổng Nãi Trà mang thai cũng xem mạch ở tiệm thuốc này, vị đại phu này không biết Trương Nguyên là trạng nguyên, thấy cách ăn mặc của Mục Chân Chân như tì nữ nên cũng không khách sáo nhiều, sau khi bắt mạch, hỏi vài câu thì nói là có thai, hỏi:
Đại phu gặp qua nhiều người rồi, có những tì nữ ở gia đình gàu có bị lão gia hoặc thiếu gia làm cho có bầu, sợ bị phu nhân hoặc thiếu phu nhân biết nên lại đây xin cho thuốc phá thai.