Lẳng Lơ Tao Nhã

Chương 400: Có hỉ




Bởi vì trong hoa viên bên bờ sông Bào Tử của Đổng thị từng xảy ra vụ án giết người chôn xác, Đổng Kỳ Xương, Đổng Tổ Thường chịu hình phạt nghiêm khắc một chết một tàn phế, căn nhà này cha con Đổng thị từng ở nên bị cho là phong thuỷ không tốt nên không có vị thân sĩ nào muốn mua, sân đình tinh tế tuyệt mỹ, cây cối hoa vườn cắt tỉa gọn gàng, hoa viên Đổng thị gần như giàu nhất Giang Nam mà nay đã trở nên hoang phế, trở thành nơi ở của chuột gián, Đồng thị Tùng Giang phồn hoa náo nhiệt xa xỉ đã trở thành quá khứ, không còn gì đáng để nói nữa rồi.

Rượu trắng Thu Lộ ở Tế Nam rất thơm, là rượu mà Trương Liên Phương đã cất giữ nhiều năm, Trương Đại không quan tâm nhiều như vậy, dọn ra thì uống, Trương Đại không biết uống rượu, mới uống hai ly mặt đã đỏ cả lên, Trương Nguyên tửu lượng cũng khá, nhưng cũng rất hạn chế, cũng chỉ uống có hai ly thì không uống nữa, Trương Đại hơi say, tình cảm bỗng nhiên lại trào dâng, phe phẩy cây quạt giữa khoảng đêm tối như mực, thản nhiên nói:

  • Giới Tử còn nhớ môn khách của tổ phụ Trương Đông Cốc không?

Trương Nguyên nói:

  • Tửu đồ Trương Đông Cốc hả, người này cũng coi như là danh sĩ Sơn Âm, Thiện Hước.

Trương Đại cười nói:

  • Đúng, chính là Thiện Hước, Nhữ Sư Vương Hước Am cũng vui vẻ nói chuyện cùng Trương Đông Cốc, điều buồn bực nhất của Trương Đông Cốc là không được chè chén, bởi vì tổ phụ cùng cha và thúc thúc ta đều không thích uống rượu, cho nên y cũng không được uống, y từng nói cha ta rằng "Thịt chỉ để ăn, mặc kệ ăn có ngon hay không; rượu chỉ là không uống, không biết uống sẽ không uống " lời này có phần vận, có phong vị của người Tấn, nhưng hai câu này truyền ra, lại thành "Trương thị huynh đệ thiên phú kỳ quá thay! Thịt bất luận mỹ ác, chỉ là ăn; rượu bất luận mỹ ác, chỉ không uống ", hứng thú sai rồi, đây thật sự là văn hay chữa thành dở.

Trương Nguyên nói:

  • Ngày ấy Hoàng đế ở Từ Khánh cung triệu kiến quần thần, Ngự Sử Lưu Quang Phục rõ ràng là ca ngợi Hoàng đế và Thái Tử nhân hiếu, Hoàng đế lãng tai, không nghe rõ, tùy tùng bên cạnh là Ngụy Tiến Trung thuật lại, cũng không biết Ngụy Tiến Trung bẻ cong lời Lưu Ngự sử như thế nào mà Hoàng đế giận dữ, thiếu chút nữa mất đầu.

Trương Đại nói:

  • “Quản tử vân, sơ bất gian thân" nhưng “thân” biến thành “sơ” rất dễ dàng, cho nên nói gió trên gối dễ thổi, nội thị dễ cầm quyền. Lưu Cẩn, Vương Chấn Bối không phải là đang cầm quyền đấy sao.

Trương Đại không để ý tên Nguỵ Tiến Trung kia, lại nói chuyện Trương Đông Cốc:

  • —— Trương Đông Cốc mê rượu, nghèo rớt mồng tơi, toàn bộ dựa vào tổ phụ. Có một lần y nói chuyện với những kẻ hư hỏng, những kẻ đó chỉ y là vạn kim hào phú, Đông Cốc liền vội đi nói với tổ phụ rằng: “người Thiệu Hưng đáng giận, lại hay nói dối nữa, bèn nói ta là vạn kim hào phú”. Vạn kim chia đôi cũng được năm nghìn đấy nhỉ. Tổ phụ thường lấy điều đó làm trò cười.

Trương Nguyên nói:

  • Mấy năm nay không thấy Trương Đông Cốc ——

  • Chết rồi.

Trương Đại nói:

  • Năm trước chết rồi, uống say mà chết, một ngày tháng chạp uống đến say mèm về nhà, ngã trước cửa phòng, cũng không biết là say chết hay là chết cóng. Nói xong lắc đầu, đứng dậy đi pha trà.

Trương Nguyên đi đến bên cạnh xem, Trương Đại đích thân pha, học được là kĩ năng pha trà của Mẫn Vấn Thuỷ, nói:

  • Năm trước qua Kim Lăng chưa uống trà Mẫn Bố, tiếc thật.

Trương Nguyên cười nói:

  • Khi đó Đại huynh đang cùng Lý Tuyết Y, Lý Khấu Nhi chăn êm nệm ấm, làm gì nghĩ đến Mẫn Vấn Thuỷ.

Trương Đại cười ha ha. Nói:

  • Lời bịa đặt đáng ghét, Trương Tông Tử ta cây ngay không sợ chết đứng.

Trương Nguyên cười chắp tay:

  • Khâm phục, khâm phục.

Không ngờ giọng cười Trương Đại nhỏ lại, nói:

  • Giới Tử, đệ nói huynh có phải là nên lấy cả Lý Tuyết Y?

Trương Nguyên gật đầu nói:

  • Ý kiến hay, tỷ muội Lý Tuyết Y còn có một người mẹ hơn bốn mươi tuổi, dường như cũng có thể lấy.

Trương Đại cười to, nói:

  • Đệ nói như vậy thật đúng là, tú bà đúng là mẹ ruột của Lý Tuyết Y, Lý Khấu Nhi, nếu huynh lấy cả hai người làm vợ thì ắt hẳn bà ta sẽ lại tìm huynh bắt huynh chăm sóc dưỡng già đưa tang đấy.

Hai người cùng thưởng thức trà, chơi cờ, nói chuyện phiếm, đến canh hai, hai người mới về phòng nghỉ ngơi. Căn phòng được sắp xếp cho Trương Nguyên là căn phòng phía tây, Mục Chân Chân hầu hạ Trương Nguyên tắm rửa, sau đó tự mình tắm. Ngồi trong thùng tắm xoa bóp thân hình chắc nịch của mình, nói chuyện với Trương Nguyên:

  • Thiếu gia, Tố Chi tỷ tỷ cũng có tin vui rồi.

Tuy đã đầu tháng bảy nhưng vẫn rất oi bức, đã là ban đêm nhưng cũng không mát mẻ chút nào, Trương Nguyên ngồi quạt cho mát, nhìn Mục Chân Chân tắm trong thùng, Mục Chân Chân cột tóc cao, để lộ ra phần cổ trắng muốt, và nữa phần ngực, có khi thẳng lưng, thì lộ cả ra, trong phòng như có hai vầng trăng tròn sáng đang dâng lên ——

Thấy Trương Nguyên nhìn, Mục Chân Chân xấu hổ cười rồi chìm mình xuống, ừ ánh trăng lặn xuống nước rồi.

  • Ta không có nghe Đại huynh nhắc đến, Tố Chi nói với nàng?

Trương Nguyên đến gần thùng tắm, ngắm ánh trăng trong nước.

Mục Chân Chân ngồi xổm ở trong nước, ngửa đầu nhìn Trương Nguyên, đáp:

  • Vâng, mới vừa nói ạ, đã hơn ba tháng rồi, Tố Chi tỷ vừa vui lại vừa lo lắng.

Trương Nguyên nói:

  • Lo gì?

Mục Chân Chân nói:

  • Tố Chi tỷ tỷ muốn sinh một nữ nhi, như vậy sẽ bớt chút phiền toái, bởi vì, bởi vì ——

Trương Nguyên tiếp lời nói:

  • Bởi vì là sẽ không hoà thuận với đại phu nhân Lưu thị được phải không?

Mục Chân Chân nhẹ giọng cười:

  • Thiếu gia cái gì cũng biết.

Trương Nguyên lúc này đột nhiên nghĩ đến một chuyện, hỏi:

  • Chân Chân, nàng mới vừa nói Tố Chi cũng có thai, tại sao phải thêm chữ “cũng” đó?

Mục Chân Chân mặt đỏ lên, nói:

  • Không có gì, tì nữ chỉ là thuận miệng nói như vậy.

Trương Nguyên hỏi:

  • Chân Chân, gần đây có chỗ nào cảm thấy không khỏe không?

Mục Chân Chân nói:

  • Không có ạ, hầu gái sức khoẻ rất tốt.

Trương Nguyên một tay vốc nước trong thùng tắm tưới vào chiếc cổ trắng của Mục Chân Chân, nói:

  • Ta nhớ là mỗi lần cuối tháng và đầu tháng có năm, sáu ngày như vậy, Chân Chân không thể theo ta ra ngoài, hôm nay hình như là mồng một tháng bảy.

Mục Chân Chân sửng sốt, vốn là đang ngồi chồm hỗm , lúc này bèn ngồi cả xuống, da thịt trắng nõn nà giống như một lớp men sứ, lớp men sứ này lại lập tức thu lại, kết thành từng giọt nước chậm rãi chảy xuống, hai ngọn núi sừng sững, hạt châu tròn sáng ——

  • Thiếu gia, đây là ý gì?

Mục Chân Chân vừa sợ vừa vui mừng hỏi, hai tròng mắt ngọc bích sâu thẫm lóe sáng.

Trương Nguyên giơ tay lau các giọt nước không chịu chảy xuống hai đỉnh ngọc kia, đã đến rồi thì sao muốn rời đi, tay Trương Nguyên vẫn không chịu rút ra, nói:

  • Đợi vài ngày nữa xem sao, khả năng lớn nhất chính là, nàng cũng có thai.

Mục Chân Chân không kìm được vui mừng, nghĩ thôi cũng nhịn không được nữa, người cúi xuống, mặt áp vào ngực và bụng Trương Nguyên, giọng hơi nghẹn ngào:

  • Thật không, thiếu gia nói như vậy, tì nữ cảm thấy là thật rồi, mấy ngày nay thiếp cảm thấy rất buồn ngủ, tưởng là do trời nóng nực.

Trương Nguyên vỗ về phần lưng mịn màng của Mục Chân Chân, lại cười nói:

  • Chúng ta đừng vui mừng quá sớm trước, tháng này có khi muộn vài ngày cũng là chuyện thường xảy ra.

Mục Chân Chân nói:

  • Tì nữ từ lúc mười bốn tuổi đến —— đến đây về sau, luôn luôn rất đúng giờ, lần này đã chậm bốn ngày rồi.

Trương Nguyên nói:

  • Mấy ngày nữa ta dẫn nàng đi xem đại phu.

Mục Chân Chân cảm thấy rất phấn khởi, nàng cảm giác mình nhất định là đã có thai, nàng không lo lắng như Tố Chi vậy, Thiếu nãi nãi đã sinh ra tiểu thiếu gia Hồng Tiệm rồi, nàng cũng có thể sinh con trai, hơn nữa Thiếu nãi nãi tính tình cũng tốt, nàng nói:

  • Thiếu gia, tì nữ muốn sinh con trai.

Nữ giới một khi bản năng của người mẹ trỗi dậy, thì không thể ngăn cản, Trương Nguyên nói:

  • Được, sinh con trai.

Mục Chân Chân nói:

  • Sinh con trai sau này có thể bảo vệ —— thiếu gia.

Trương Nguyên phì cười:

  • Sao, sinh con để làm hộ vệ sao? Ta chỉ cần nàng ở bên cạnh bảo vệ ta.

Mục Chân Chân vui mừng vô cùng, dịu dàng nói:

  • Thiếp đời này kếp này đều là theo thiếu gia.

Mồng hai tháng bảy là ngày Chu Diên Nho đến Văn Hoa điện dạy Hoàng trưởng tôn “thiên tự văn”, mồng ba tháng bảy Hoàng trưởng tôn nghỉ ngơi, mồng bốn mới đến Trương Nguyên, ưu điểm tốt nhất của việc làm giảng quan Đông cung là có nhiều thời gian tự do phối hợp thời gian, ngoại trừ ngày dạy Hoàng trưởng tôn phải ở trong cung ra, những ngày khác vừa có thể đến Hàn Lâm Vện ngồi xử án, cũng có thể ngồi ở nhà nói là chuẩn bị bài giảng, bài giải “thiên tự văn”, còn cần chuẩn bị gì nữa, Hàn Lâm Viện là nơi yên tĩnh nhàn nhã, bây giờ trở thành giảng quan ở Đông cung lại càng nhàn rỗi hơn…

Mồng ba tháng bảy Trương Nguyên không có đến Hàn Lâm Viện nghe xử án, đầu đội khăn tiêu dao, mặc áo cà sa đạo bào, dẫn Mục Chân Chân đi xem đại phu ở trong một tiệm thuốc gần cung Đại Từ Diên Phúc, vợ của Thanh Mặc Sơn Nhân là Đổng Nãi Trà mang thai cũng xem mạch ở tiệm thuốc này, vị đại phu này không biết Trương Nguyên là trạng nguyên, thấy cách ăn mặc của Mục Chân Chân như tì nữ nên cũng không khách sáo nhiều, sau khi bắt mạch, hỏi vài câu thì nói là có thai, hỏi:

  • Muốn phá thai không?

Đại phu gặp qua nhiều người rồi, có những tì nữ ở gia đình gàu có bị lão gia hoặc thiếu gia làm cho có bầu, sợ bị phu nhân hoặc thiếu phu nhân biết nên lại đây xin cho thuốc phá thai.