Lẳng Lơ Tao Nhã

Chương 399: Ham muốn cá nhân




Chu Do Hiệu lại hỏi

  • Tạ sao phải khắc chế? Tại sao phải thành thánh hiền?

Tôn Thừa Tông hơi đổ mồ hôi, đáp:

  • Ham muốn cá nhân không khắc chế sẽ có hại cho bản thân và người khác, mà lời nói và việc làm của thánh hiền là những thứ cơ bản của đạo lý con người. Trên đời này nếu không có thánh hiền, không có những kiến thức của thánh hiến lưu giữ lại, thì nó cũng giống như là trái đất không có mặt trời vậy, tất cả đều là đêm tối, điều này không đáng sợ sao.

Nào ngờ Chu Do Hiệu lại đột nhiên thốt lên:

  • Vậy thì mọi nơi đều thắp đèn rất vui đó.

Đây quả thực là phiên bản “ Tại sao không ăn cháo thịt chứ” của Tấn Huệ Đế. Trương Nguyên ngồi ở một bên cười thầm, Tôn Thừa Tông liền nghiêm mặt lại, nghiêm túc nói:

  • Không có mặt trời, ngũ cốc không thể sinh trưởng, dân chúng không thể trồng trọt dệt vải, sẽ không có đồ ăn, quần áo, điện hạ nghĩ đó rất vui sao?

Nghe giọng điệu Tôn Thừa Tông nghiêm khắc, Chu Do Hiệu không dám nhìn thẳng, cúi đầu nói một câu:

  • Tôn tiên sinh, đây không phải là đang lấy ví dụ sao.

Trương Nguyên miệng hơi nhoẻn cười, thầm nghĩ:

  • Phải làm thầy của một thợ mộc không phải là chuyện dễ, thợ mộc này thật ra là rất thông minh đấy.

Tôn Thừa Tông cảm giác mình bị Hoàng trưởng tôn nhiễu loạn, dở khóc dở cười, nói

  • Tuy là ví dụ, nhưng thánh hiền so với bách tính của một nước thì không khác nào mặt trời của vạn vật, không có mặt trời, vạn vật không thể nào sinh trưởng, lúc đó chỉ có bóng tối và cái chết, không có thánh hiền, dân chúng không có người dẫn đường, ngôn ngữ hành vi sẽ lung tung, đủ loại lừa dối, gian tà, gian dâm, trộm cắp sẽ rất nhanh phổ biến khắp mọi nơi, con người sẽ không khác nào con thú, trời đất hoá thành Địa ngục, so với không có mặt trời còn đáng sợ hơn, điện hạ biết không.

Chu Do Hiệu nghe Tôn Thừa Tông nói nghiêm trọng như vậy, đâu dám có ý kiến gì nữa, gật gù đồng ý.

Tôn Thừa Tông cũng hiểu Hoàng trưởng tôn còn nhỏ, bây giờ nói thiên lý, đạo nghĩa cũng không có tác dụng gì, hay là dạy người biết chữ, luyện thư pháp trước thì tốt hơn, đợi người học xong “Thiên Tự Văn”, khi nào bắt đầu học Tứ thư ngũ kinh mới từ từ giải thích, chỉ dẫn. Vì thế hỏi ý Chu Diên Nho, Trương Nguyên, cuối cùng quyết định đề cho hai người dạy hết phần còn lại của “Thiên Tự Văn”, mình sẽ giảng giải “Thông Giám Cương Mục”, để Hoàng trưởng tôn hiểu được việc hưng thịnh đời trước, ba người sẽ lần lượt dạy, mỗi người một ngày, buổi sáng mỗi ngày sẽ để Hoàng trưởng tôn đọc ba lần “Tam Tự Kinh”, “Bách gia tính”, “Thiên Tự Văn” trước, sau đó dạy bài mới, buổi trưa sẽ cho mô phỏng viết sáu mươi chữ, cuối cùng nửa canh giờ còn lại để Giảng quan đặt câu hỏi hoặc trả lời thắc mắc.

Ngày hôm đó sau khi đọc ba lần phần đầu của “Tam tự kinh”, “Bách gia tính”, “Thiên tự kinh”, đến lúc đến Chủ Kính điện nghỉ ngơi, Tôn Thừa Tông, Chu Diên Nho, Trương Nguyên ba người đều được nội thị dâng lên trà ngon, bánh kẹo và điểm tâm của cung đình để dùng, ba người vừa dùng vừa bàn bạc làm sao để dạy Hoàng trưởng tôn trở thành thánh hiền, thành quân vương tốt. Chu Diên Nho có rất nhiều chủ kiến, Trương Nguyên không nói gì hết, chỉ nói Hoàng trưởng tôn thông minh hơn người, do học vỡ lòng trễ, vẫn còn tính ham chơi, phải thay đồi từ từ, từ từ chỉ bảo mới được.

Vào buổi trưa Quang Lộc Tự chuẩn bị đồ ăn, rượu ngon để tiếp đãi các vị Giàng quan, so với việc ngày xưa Chu Thường Lạc xuất các học, các Gảng quan phải tự đem cơm vào thì tốt hơn rất nhiều, điều này cũng chứng tỏ địa vị của Thái Tử ở trong cung đã được nâng cao, qua thái độ trong vụ xử lý Đĩnh Kích án, Hoàng đế Vạn Lịch cho rằng Chu Thường Lạc nhân hiếu biết toàn diện, bây giờ muốn lập Phúc Vương làm Thái Tử cũng không thể, cho nên Vạn Lịch đối với đứa con trưởng này cũng trở nên thân thiện hơn, Hoàng đế đã coi trọng thì đến cả đại thái giám đến cả người nấu bếp trong cung cũng bắt đầu coi trọng Đông cung, những thái giám, nô tỳ trong Đông cung trước đây giả bệnh không đến cũng lần lượt quay trở về, nước dâng theo thuyền, Vương An, Chung Bản Hoa đương nhiên cũng nhận được sự tôn trọng của người trong cung.

Lúc hoàng hôn, Trương Nguyên ra cửa Đông An môn, Mục Chân Chân, Vũ Lăng và Vương Đại Chùy chờ sẵn ở ngoài Đông An môn, Trương Đại đi từ Hàn Lâm Viện ra trước, cũng đang ở đây chờ Trương Nguyên, thấy Trương Nguyên liền hỏi:

  • Giới Tử, làm Giảng quan Đông cung như thế nào?

Trương Nguyên cười nói:

  • Cũng được, trong cung rượu và đồ nhắm rất ngon.

Trương Đại chỉ hỏi một câu, liền chuyển đề tài nói:

  • Giới Tử, ta có một chuyện muốn cùng đệ thương lượng, đêm nay đến bên sông Bào Tử nghỉ ngơi, huynh đệ chúng ta uống rượu nói chuyện.

Trương Liên Phương sau khi đến Dương Châu Như Cao nhậm chức, căn nhà lộng lẫy ở bên bờ sông Bào Tử liền thuộc về Trương Đại, căn nhà này rất rộng, cảnh trí cũng đẹp, Trương Đại mời Trương Nguyên về ở cùng y, Trương Nguyên đã khéo léo từ chối, sau này khi Đạm Nhiên bọn họ vào kinh thì ở trong tứ hợp viện trong hẻm nhỏ của Lý các lão là tốt nhất, vợ Trương Đại là Lưu thị có chút bảo thủ, ở với Đạm Nhiên sợ không hợp, ở cùng nhau thì tất nhiên sẽ có lục đục, lúc đó chia ra ở thì không được nữa rồi, chi bằng thỉnh thoảng gặp nhau càng tăng thêm tình cảm giữa chị em dâu.

Trương Nguyên kêu Vũ Lăng và Vương Đại Chùy về Đông Tứ Bài Lâu báo cho anh vợ một tiếng, hắn cùng với Đại huynh Trương Đại đến bờ sông Bào Tử, hỏi:

  • Đại huynh có chuyện gì quan trọng?

Trương Đại nói:

  • Giới Tử còn nhớ tỷ muội Lý Khấu Nhi, Lý Tuyết Y ở Cựu Viện không?

Trương Nguyên cười nói:

  • Đó là tiểu mỹ nữ mà Đại huynh nuôi, vì sao lại hỏi đệ nhớ không.

Trương Đại phì cười, nói:

  • Năm ngoái trước đêm rời khỏi Kim Lăng vào kinh thành, huynh không phải hứa năm nay hoặc là sang năm cưới Lý Khấu Nhi làm vợ sao, hiện tại đậu Tiến sĩ, lại thi đậu vào Thứ Cát sĩ, huynh nghĩ mấy năm nay sẽ không thể ra khỏi kinh thành, đầu tháng tư huynh từng viết thư đến Nam Kinh, hôm qua nhận được hồi âm rồi, Lý Tuyết Y, Lý Khấu Nhi tỷ muội hai người đều viết thư đến, Lý Tuyết Y nói có thân sĩ, thương nhân muốn lấy Khấu Nhi, Khấu Nhi năm nay mười lăm tuổi, ở trong viện cũng coi như là đã lớn rồi, cô ấy vẫn một lòng chung tình với huynh, hỏi huynh khi nào đi đón nàng, lời lẽ khổ sở đáng thương, huynh không thể phụ nàng, chỉ là hiện nay ta không thể rời kinh, Lý Tuyết Y trong thư hỏi có thể dẫn Khấu Nhi đi cùng Vương Vi Cô vào kinh không, họ biết em dâu và Vương Vi năm nay sẽ vào kinh thành, chỉ có điều có hai điều không ổn ở đây, thứ nhất, Khấu Nhi vẫn chưa thoát tịch; thứ hai, em dâu, Vương Vi hai người vào kinh là đi cùng phụ thân và vợ huynh, chỉ sợ cha ta không chịu dẫn theo một thiếu nữ lai lịch không rõ ràng đến từ Cựu Viện đi theo ——

Trương Nguyên đã biết ý định của Đại huynh, cười hỏi:

  • Đại huynh định tính như thế nào?

Trương Đại liền cười hì hì nói:

  • Nữ trung hào kiệt Vương Tu Vi thông thạo đường xá, hơn nữa lại còn thong thuộc mọi việc ở Kim Lăng, xin nàng ấy giúp Khấu Nhi chuộc thân đưa tới kinh thành, đây chính là chuyện ngu huynh xin Giới Tử đệ giúp.

Trương Nguyên nói:

  • Đại huynh, việc này đệ có thể giúp huynh, chỉ là đệ và Tu Vi sợ là vì chuyện này mà đắc tội chị dâu Lưu thị, việc này huynh phải nói rõ ràng với chị dâu.

Trương Đại nói:

  • Cha ta thì không thành vấn đề, về phần Lưu thị, nói rõ ràng hay không đều giống nhau thôi, không lo được nhiều như vậy, dù sao đệ nhất định phải giúp ta lần này, bằng không Khấu Nhi sẽ thuộc về người khác, huynh sẽ hối hận không kịp.

Đến căn nhà lộng lẫy bên bờ song Bào Tử của Trương thị, sau khi Trương Liên Phương đi, khu nhà này lập tức vắng vẻ đi nhiều, không còn việc ngày ngày đều có khách nữa rồi, Trương Đại thật ra cũng hiếu khách, nhưng dù sao bây giờ là Thứ cát sĩ, mỗi ngày phải tới Hàn Lâm Viện học, thời gian nhàn hạ cũng không nhiều lắm, thời gian ở kinh cũng ngắn, ngoại trừ nhóm Thứ cát sĩ và đám người ở Hàn Xã thì chưa kết giao với ai trong kinh thành.

Trương Nguyên lập tức viết thư cho Vương Vi nói chuyện của Lý Khấu Nhi, sau đó lại viết một bức cho thái giám Hình Long ở phủ Nam Kinh Thủ Bị, lần trước Vương Vi viết thư đến nói là Hình Long tặng quà chúc mừng hắn thi cao trung mà hắn quên viết thư cám ơn, viết xong hai phong thư, nghĩ một lúc lại viết cho Đông xưởng lý Hình Bách hộ Liễu Cao Nhai-thuộc hạ của Hình Long một bức nữa, chuyện Lý Khấu Nhi thoát tịch đương nhiên không thể nói với Hình thái giám, điều này sẽ khiến chuyện bé xé ra to, cũng có chút bất kính nữa, nhờ Liễu Cao Nhai là thích hợp nhất, Trương Đại cũng viết cho chị em Lý Tuyết Y, Lý Khấu Nhi một bức thư.

Ban đêm, huynh đệ hai người ở phía sau vườn giăng đèn uống rượu, Trương Đại chỉ vào vùng đất tối đen bên bờ Bào Tử mà nói:

  • Toà nhà Đổng thị bị bỏ phí rồi …