Lẳng Lơ Tao Nhã

Chương 394: Tấm thiệp vạch trần bí mật




Hôm đó, Trương Nguyên vừa đi vào Nhĩ phòng-nơi sao chép báo, hai người chép báo lập tức buông bút xuống, đứng dậy chắp tay hành lễ, một người trong đó đưa ra một tờ báo:

  • Trương Tu Soạn, có báo mới.

Vị trạng nguyên trẻ tuổi nhất triều Đại Minh này không có một chút thái độ vênh váo nào, hai vị chép báo đều rất quý mến vị Trương Tu Soạn này.

Trương Nguyên chắp tay, mỉm cười nói:

  • Các vị cứ việc làm tiếp, ta đứng cạnh nhìn là được.

Một cái bàn gỗ dài, hai người cùng nhau ngồi, tờ báo đặt ở giữa, hai bên đồng thời sao chép. Nhĩ phòng thấp bé, lại không thông gió, mặc dù là buối sáng nhưng cũng có chút oi bức. Trương Nguyên lấy chiếc quạt xếp trong tay áo ra, một bên quạt một bên xem báo kỳ này. Tờ báo này to hơn tờ giấy bình thường một chút. Viết một mặt, chữ nhỏ và dày, tờ báo không có nhắc đến nội dung án đột kích, Nhưng lại có một đoạn bác bỏ thuyết “băng hà”, nói thuyết “băng hà” miệt thị thiên mệnh, là tấu chương nịnh nọt thánh thượng, bài viết ký tên Giám sát Thiểm tây Ngự sử Lưu Đình Nguyên.

Trương Nguyên lặng lẽ xem hết đoạn bàn luận chính nghĩa này. Trong lòng cười nhạt nói: “Miệt thị thiên mệnh, nịnh nọt Thánh thượng, hai cái mũ to này chụp xuống đúng là đáng sợ. Tấu chương của Lưu Đình Nguyên hẳn là dâng lên trước khi vụ án phát sinh, chắc muốn hủy hoại thanh danh của ta”.

Nghĩ tiếp: “Nếu có thể nhân cơ hội này nhóm lên một cuộc thảo luận lớn về thuyết băng hà ở kinh thành và mười ba tỉnh thành thì đúng ý ta rồi. Chỉ có điều bây giờ vụ đột kích đang náo động, không ai chú ý đến Lưu Đình Nguyên bác bỏ thuyết băng hà của ta----- Chiết đảng Lưu Đình Nguyên, Hồ Sĩ Tương, Lao Vĩnh Gia phúc thầm đã được ba ngày, chắc là đã có kết quả rồi.

Vào buổi trưa ngày hôm đó, tin tức của Lục khoa từ Ngọ môn truyền ra, Bộ Hình đã hoàn thành tái thẩm, đại khái vụ án như sau:

  • Nghi phạm Trương Soa, người Tỉnh Kế Châu, năm nay ba mươi tám tuổi, không có vợ con, bố mẹ, sống nhờ vào việc bán củi. Vì lúc Trịnh quý phi ở Kế Châu có cho tu sửa ngói của điện Hoàng Hoa sơn, thái giám Bàng Bảo, Lưu Thành chuẩn bị nung ngói bán kiếm lời. Dân bản xứ là Lý Tự Cường, Lý Vạn Thương đưa than đến thì làm quen được với Bàng Bảo, Lưu Thành và hai người họ Lý dựa vào thế mạnh ép mua củi của Trương Soa với giá rẻ nhưng không thành, liền đốt hết củi của y. Trương Soa đưa vụ này ra kiện, vì liên lụy đến thái giám nội quan, quan địa phương không những không chịu xử lý vụ án này, mà ngược lại còn bắt giữ Trương Soa. Sự viêc làm cho Trương Soa nổi giận mà phát điên. Tháng năm liền đến Kinh thành để giải oan. Ngày mười lăm tháng năm giờ Dậu cầm cây gậy táo từ cửa Đông Hoa xông vào cung Từ Khánh, sau khi đả thương thủ vệ thái giám Lý Giám, xông vào Xuyên điện Phụng Thần Cung, lại đả thương thái giám Chung Bản Hoa. Sau đó bị bắt. Bởi vậy, Bộ Hình đề nghị phán Trương Soa về tội bắn cung, ném đá, đả thương người. Cách chức chỉ huy sứ thị vệ Yên Sơn là người trực ngày hôm đó làm thường dân.

Mặt trời ngả về phía Tây, song Ngọc Hà trong sạch, một đám lâm quan đang đứng trước cửa chính Hàn Lâm viện bàn luận. Đều nói về sự giống nhau giữa kết quả nhị thẩm của Bộ Hình và sơ thẩm của Hoàng thành ngự sử Lưu Đình Nguyên. Cứ coi như nghi phạm Trương Soa là một kẻ điên, nhưng một kẻ điên lại có thể xông vào Hoàng Thành, Cung Thành, nếu nói không có nội ứng thì ai tin?

Văn Chấn Mạnh nói với Trương Nguyên và Tiền Sĩ Thăng:

  • Hoàng đế chắc là rất vừa lòng với kết quả của Bộ Hình trình lên rồi. Một vụ án kinh thiên động địa, xông vào cung mưu sát Thái tử chỉ được giải quyết là một kẻ điên và giáng chức một thị vệ làm dân thường là xong. Thật là không sợ gợn sóng, mưa thuận gió hòa quá nhỉ.

Tiền Sĩ Thăng nhỏ giọng nói:

  • Đám người Lưu, Hồ tất nhiên là hùa theo ý muốn của Hoàng thượng không muốn điều tra sâu vụ án. Ngày mai kết quả thẩm án sẽ giao cho Đại Lý Tự duyệt lại, Đại Lý Tự chắc sẽ có nghi vấn chứ.

Văn Chấn Mạnh nói:

  • Ức Chi huynh không biết sao, Đại lý Tự thừa Vương Sĩ Xương và Lưu Đình Nguyên, Hồ Sĩ Tương là đồng hương ở Chiết Giang, duyệt lại chắc sẽ không có nghi vấn gì đâu.

Trương Nguyên mỉm cười nói:

  • Cũng coi là đồng hương của ta và Ức Chi huynh.

Đang lúc nói chuyện, Hoàng Tôn Tố từ cửa đông của Công sinh môn đi ra, đi lại phía này gặp ba người Trương Nguyên. Hoàng Tôn Tố chính là quan chính ở Bộ hình. Nói đến vụ đột kích, y cũng oán giận, nói y đã nhìn thấy Trương Soa, thân thể khỏe mạnh, ánh mắt trong trẻo, làm sao mà giống người điên được.

Trương Nguyên nói:

  • Đây cũng không phải là phán quyết cuối cùng, Đại Lý Tự còn phải duyệt lại, còn có bộ phận giám sát của Đô Sát viện. Rốt cuộc vụ án thế nào, chúng ta chỉ đành phải chờ mỏi mắt thôi.

Từ xa, Trương Nguyên nhìn thấy Mục Chân Chân, Vũ Lăng, Lai Phúc, Uông Đại Chùy bốn người từ phía đông phố Trường An đi tới. Tuy thị lực của Trương Nguyên không được tốt, nhưng lại có thể nhận biết được dáng của từng người. Lúc này cáo từ đám người Văn Chấn Mạnh, đi đến phía Bắc cầu Ngọc Hà, thuê một chiếc kiệu. Mục Chân Chân đã chạy đến hỏi:

  • Thiếu gia có chỗ nào không khỏe à?

Nô biết Trương Nguyên thích đi bộ luyện sức khỏe, bình thường không đón xe kiệu.

Trương Nguyên nói:

  • Ta rất khỏe, không sao. Chân Chân ngươi và Tiểu Vũ về trước đi, Đại Chùy và Lai Phúc theo ta đến Thập Sát Hải hỏi thăm Chung công công.

Hắn lúc trước cũng không biết người thái giám Đông cung bị thương là Chung Bản Hoa, hiện tại đã biết thì đương nhiên phải đi thăm. Mặc dù thời điểm không thích hợp, nhưng cũng chẳng có gì để bị hiềm nghi cả.

Đi qua miếu Hỏa thần, Trương Nguyên xuống kiệu ở trước cửa lớn nhà Chung thái giám, thì gặp luôn Chung thái giám đeo tay bó bột ở cổ đưa một nội quan đi ra. Viên nội quan này tầm 50 tuổi, thân hình gầy yếu, mặt có bệnh, đứng lại, híp híp mắt nhìn Trương Nguyên.

Chung thái giám không nghĩ rằng Trương Nguyên sẽ đến, vừa mừng vừa sợ, vội vàng nói với viên nội quan:

  • Vương công công, vị này là Trạng nguyên năm nay Trương Tu Soạn, là lão nô có phúc kết bạn được ở Hàng Châu. Rồi nói với Trương Nguyên:

  • Trương Tu Soạn, vị này là thư đồng của Vạn tuế gia Vương An Vương công công.

Trương Nguyên thi lễ nói:

  • Vương công công uyên bác đa tài, lại có lòng son dạ sắt, tại hạ nghe danh đã lâu.

Vương An được Trương Nguyên đánh giá như vậy, cho dù là lời khách sáo thì cũng cảm thấy cực kỳ vui mừng, cung kính đáp lễ:

  • Trạng nguyên quá khen, tại hạ là người tàn phế, nào dám xưng trung nghĩa. Chỉ có điều cũng biết đọc sách thánh hiền, biết thiện thiện ác ác mà thôi.

Hàn huyên thêm vài lời, rồi cáo từ hồi cung.

Lúc này Trương Nguyên mới hỏi Chung thái giám thương tích như thế nào, Chung thái giám nói:

  • Cánh tay bị thương, cũng không đáng lo ngại, Thiên tuế gia cũng cho tạp gia ở ngoài cung dưỡng thương. Tạp gia không cần phải vào cung trực, đa tạ Trương công tử hỏi thăm. Xin mời vào phòng trà ngồi.

Sau khi nói chuyện bí mật xong, Trương Nguyên cáo từ, Chung thái giám tiễn hắn ra đến xe ngựa. Trương Nguyên ngồi trên xe ngựa nghĩ tới những điều vừa nói cùng Chung thái giám. Chung thái giám cũng không biết Vương An làm sao liên hệ được với ngoại quan, làm sao tìm được Trương Soa. Ở Kinh thành Chung thái giám không có tay chân, vụ án này đều là do Vương An sắp đặt.Vương An có quan hệ chặt chẽ với quan viên Đông Lâm, như vậy người bày ra vụ án này là vị kiện tướng Đông Lâm nào?

Ngày hai mươi hai tháng năm, ở công đường Bộ Hình, quan viên từ lục phẩm trở lên đều tham dự, do Lang trung Bộ Hình thông báo kết quả vụ án đột kích. Sau đó là đem kết qua vụ án giao cho Đại Lý Tự duyệt lại, đúng lúc này, chủ quản nhà lao Bộ Hình Vương Chi Thái rút một tấm thiệp từ tay áo ra. Thông báo với thượng thư Bộ hình Lý Trổ và quan viên trong công đường:

  • Lý Thượng Thư, chư vị đại nhân, đây là kết quả thẩm tra bí mật tội phạm Trương Soa vào ngày hôm qua khi ở đại lao. Trương Soa nhận là có quen biết một thái giám không biết tên ở núi Hoàng Hoa. Sau khi đi cùng thái giám này đến Kinh thành, thì ở tại một khu nhà không biết tên phố. Một thái giám không rõ danh tính khác đưa cho Trương Soa một cây gậy táo, chỉ đường, để cho y xông vào cung, gặp ai oánh đó, lại hứa nếu giết người thì có thể cứu Trương Soa.

“E hèm” một tiếng, đại sảnh Bộ hình như chiếc nồi nổ tung, quan viên nhìn nhau hoảng sợ, liên lụy đến thái giám trong cung, rốt cuộc sự việc động tĩnh quá lơn.

Chủ thẩm vụ án Lang trung Hồ Sĩ Tương lạnh lùng nói:

  • Vương chủ quản, trên còn có luật Đại Minh, nếu như ngươi thêm thắt bịa đặt, tội không nhỏ.

Vương Chi Thái điềm tĩnh nói:

  • Hôm qua hạ quan thay phiên trực đại lao, thấy tên Trương Soa không có dấu hiệu điên, liền ở ngục thẩm vấn. Lúc đầu Trương Soa không chịu khai, chỉ nói vì bản cáo trạng của mình mà xông vào cung, đánh chết y cũng đều nói như vậy. Hạ quan liền đe dọa y nếu nói thật sẽ có cơm ăn , không nói sẽ bị bỏ đói. Trương Soa nói không dám nói ra, hạ quan biết trong đó ắt có ẩn tình, liền ra lệnh cho lao dịch hai bên lui ra, chỉ còn hai gã cai tù, Truong Soa mới chịu khai.

Hồ Sĩ Tương cười lạnh nói:

  • Như vậy là Trương Soa chỉ khai với một mình ngươi!

Vương Chi Thái nói:

  • Hồ lang trung thực sự tin rằng trong cung không có nội ứng, một kẻ điên cầm cây gậy mộc có thể xông đến cung Từ khánh sao?

Hồ Sĩ Tương cứng họng, kết quả nhị thẩm của y bị người khác lên án, rất khó để giải thích.

Vương Chi Thái nói chắc như đinh đóng cột:

  • Hạ quan lập tức thỉnh cầu Thánh Thượng truyền dụ cho Tam pháp ti thẩm tra lần ba, sẽ rõ chân tướng ngay.