Hôm đó, Trương Nguyên vừa đi vào Nhĩ phòng-nơi sao chép báo, hai người chép báo lập tức buông bút xuống, đứng dậy chắp tay hành lễ, một người trong đó đưa ra một tờ báo:
Vị trạng nguyên trẻ tuổi nhất triều Đại Minh này không có một chút thái độ vênh váo nào, hai vị chép báo đều rất quý mến vị Trương Tu Soạn này.
Trương Nguyên chắp tay, mỉm cười nói:
Một cái bàn gỗ dài, hai người cùng nhau ngồi, tờ báo đặt ở giữa, hai bên đồng thời sao chép. Nhĩ phòng thấp bé, lại không thông gió, mặc dù là buối sáng nhưng cũng có chút oi bức. Trương Nguyên lấy chiếc quạt xếp trong tay áo ra, một bên quạt một bên xem báo kỳ này. Tờ báo này to hơn tờ giấy bình thường một chút. Viết một mặt, chữ nhỏ và dày, tờ báo không có nhắc đến nội dung án đột kích, Nhưng lại có một đoạn bác bỏ thuyết “băng hà”, nói thuyết “băng hà” miệt thị thiên mệnh, là tấu chương nịnh nọt thánh thượng, bài viết ký tên Giám sát Thiểm tây Ngự sử Lưu Đình Nguyên.
Trương Nguyên lặng lẽ xem hết đoạn bàn luận chính nghĩa này. Trong lòng cười nhạt nói: “Miệt thị thiên mệnh, nịnh nọt Thánh thượng, hai cái mũ to này chụp xuống đúng là đáng sợ. Tấu chương của Lưu Đình Nguyên hẳn là dâng lên trước khi vụ án phát sinh, chắc muốn hủy hoại thanh danh của ta”.
Nghĩ tiếp: “Nếu có thể nhân cơ hội này nhóm lên một cuộc thảo luận lớn về thuyết băng hà ở kinh thành và mười ba tỉnh thành thì đúng ý ta rồi. Chỉ có điều bây giờ vụ đột kích đang náo động, không ai chú ý đến Lưu Đình Nguyên bác bỏ thuyết băng hà của ta----- Chiết đảng Lưu Đình Nguyên, Hồ Sĩ Tương, Lao Vĩnh Gia phúc thầm đã được ba ngày, chắc là đã có kết quả rồi.
Vào buổi trưa ngày hôm đó, tin tức của Lục khoa từ Ngọ môn truyền ra, Bộ Hình đã hoàn thành tái thẩm, đại khái vụ án như sau:
Mặt trời ngả về phía Tây, song Ngọc Hà trong sạch, một đám lâm quan đang đứng trước cửa chính Hàn Lâm viện bàn luận. Đều nói về sự giống nhau giữa kết quả nhị thẩm của Bộ Hình và sơ thẩm của Hoàng thành ngự sử Lưu Đình Nguyên. Cứ coi như nghi phạm Trương Soa là một kẻ điên, nhưng một kẻ điên lại có thể xông vào Hoàng Thành, Cung Thành, nếu nói không có nội ứng thì ai tin?
Văn Chấn Mạnh nói với Trương Nguyên và Tiền Sĩ Thăng:
Tiền Sĩ Thăng nhỏ giọng nói:
Văn Chấn Mạnh nói:
Trương Nguyên mỉm cười nói:
Đang lúc nói chuyện, Hoàng Tôn Tố từ cửa đông của Công sinh môn đi ra, đi lại phía này gặp ba người Trương Nguyên. Hoàng Tôn Tố chính là quan chính ở Bộ hình. Nói đến vụ đột kích, y cũng oán giận, nói y đã nhìn thấy Trương Soa, thân thể khỏe mạnh, ánh mắt trong trẻo, làm sao mà giống người điên được.
Trương Nguyên nói:
Từ xa, Trương Nguyên nhìn thấy Mục Chân Chân, Vũ Lăng, Lai Phúc, Uông Đại Chùy bốn người từ phía đông phố Trường An đi tới. Tuy thị lực của Trương Nguyên không được tốt, nhưng lại có thể nhận biết được dáng của từng người. Lúc này cáo từ đám người Văn Chấn Mạnh, đi đến phía Bắc cầu Ngọc Hà, thuê một chiếc kiệu. Mục Chân Chân đã chạy đến hỏi:
Nô biết Trương Nguyên thích đi bộ luyện sức khỏe, bình thường không đón xe kiệu.
Trương Nguyên nói:
Hắn lúc trước cũng không biết người thái giám Đông cung bị thương là Chung Bản Hoa, hiện tại đã biết thì đương nhiên phải đi thăm. Mặc dù thời điểm không thích hợp, nhưng cũng chẳng có gì để bị hiềm nghi cả.
Đi qua miếu Hỏa thần, Trương Nguyên xuống kiệu ở trước cửa lớn nhà Chung thái giám, thì gặp luôn Chung thái giám đeo tay bó bột ở cổ đưa một nội quan đi ra. Viên nội quan này tầm 50 tuổi, thân hình gầy yếu, mặt có bệnh, đứng lại, híp híp mắt nhìn Trương Nguyên.
Chung thái giám không nghĩ rằng Trương Nguyên sẽ đến, vừa mừng vừa sợ, vội vàng nói với viên nội quan:
Vương công công, vị này là Trạng nguyên năm nay Trương Tu Soạn, là lão nô có phúc kết bạn được ở Hàng Châu. Rồi nói với Trương Nguyên:
Trương Tu Soạn, vị này là thư đồng của Vạn tuế gia Vương An Vương công công.
Trương Nguyên thi lễ nói:
Vương An được Trương Nguyên đánh giá như vậy, cho dù là lời khách sáo thì cũng cảm thấy cực kỳ vui mừng, cung kính đáp lễ:
Hàn huyên thêm vài lời, rồi cáo từ hồi cung.
Lúc này Trương Nguyên mới hỏi Chung thái giám thương tích như thế nào, Chung thái giám nói:
Sau khi nói chuyện bí mật xong, Trương Nguyên cáo từ, Chung thái giám tiễn hắn ra đến xe ngựa. Trương Nguyên ngồi trên xe ngựa nghĩ tới những điều vừa nói cùng Chung thái giám. Chung thái giám cũng không biết Vương An làm sao liên hệ được với ngoại quan, làm sao tìm được Trương Soa. Ở Kinh thành Chung thái giám không có tay chân, vụ án này đều là do Vương An sắp đặt.Vương An có quan hệ chặt chẽ với quan viên Đông Lâm, như vậy người bày ra vụ án này là vị kiện tướng Đông Lâm nào?
Ngày hai mươi hai tháng năm, ở công đường Bộ Hình, quan viên từ lục phẩm trở lên đều tham dự, do Lang trung Bộ Hình thông báo kết quả vụ án đột kích. Sau đó là đem kết qua vụ án giao cho Đại Lý Tự duyệt lại, đúng lúc này, chủ quản nhà lao Bộ Hình Vương Chi Thái rút một tấm thiệp từ tay áo ra. Thông báo với thượng thư Bộ hình Lý Trổ và quan viên trong công đường:
“E hèm” một tiếng, đại sảnh Bộ hình như chiếc nồi nổ tung, quan viên nhìn nhau hoảng sợ, liên lụy đến thái giám trong cung, rốt cuộc sự việc động tĩnh quá lơn.
Chủ thẩm vụ án Lang trung Hồ Sĩ Tương lạnh lùng nói:
Vương Chi Thái điềm tĩnh nói:
Hồ Sĩ Tương cười lạnh nói:
Vương Chi Thái nói:
Hồ Sĩ Tương cứng họng, kết quả nhị thẩm của y bị người khác lên án, rất khó để giải thích.
Vương Chi Thái nói chắc như đinh đóng cột: