Lẳng Lơ Tao Nhã

Chương 392: Nổi sóng lớn




Lưu Đình Nguyên không có phản ứng, để quân sĩ đi vào áp giải tên thích khách đi. Chung thái giám và Ngụy Tiến Trung ngồi chờ trước cửa chính Quang Lộc tự. Tay Chung thái giám đau dữ dội, Ngụy Tiến Trung liền đi đến ngự y phòng mời hai vị nội thị ngự y đến khám cho Chung thái giám. Nắn một hồi, chuẩn đoán xương bị rạn ra, rồi thoa thuốc trị thương lên cánh tay của Chung thái giám và dùng thanh nẹp cố đinh, sau đó dùng miếng vải treo tay vào cổ Chung thái giám. Hình tượng Chung thái giám bảo vệ chủ từ đó mà truyền ra.

Lưu Đình Nguyên thẩm vấn thích khách suốt đêm, tới bình minh mới đi ra khỏi Quang Lộc tự. Cánh tay Chung thái giám đang bị đau, vả lại thêm một đêm không ngủ, vẻ mặt uể oải, nhìn thấy Lưu Đình Nguyên đi ra, vội hỏi:

  • Lưu ngự sử, thích khách có khai không?

Lưu Đình Nguyên nói:

  • Bản quan đã viết xong sơ thẩm tấu chương, bây giờ sẽ trình lên Thánh Thượng ngự lãm.

Loại án này phát sinh trong cung, không cần phải thông qua nội các, có thể giao trực tiếp cho Ti Lễ Giám.

Chung thái giám hỏi:

  • Lưu ngự sử, sơ thẩm là như thế nào?

Lưu Đình Nguyên lờ đi, tiến thẳng về phía Đông Hoa môn.

Ngụy Tiến Trung buồn bực nói:

  • Đây đúng là miệt thị người Đông cung chúng ta mà, Chung công công, chúng ta trở về bẩm báo với tiểu Gia đi.

Chung thái giám đỏ mặt, nhìn chằm chằm lưng Lưu Đình Nguyên, cảm giác bị khinh miệt, thầm nghĩ:

  • Lưu Đình Nguyên, ắt có một ngày ngươi phải ngưỡng mộ tạp gia.

Ngày 15 tháng 6 đầu giờ thìn, Thái tử Chu Thường Lạc cùng thái giám Vương An, Chung Bản Hoa, Lý Giám đi bộ bốn dặm đường đến cửa lớn cung Tây Lục của cung Khải Tường. Cung Khải Tường trước kia có tên là cung Vị Ương, năm Gia Tĩnh đổi tên thành Khải Tường. Sau đời Vạn Lịch thứ hai mươi lăm, Vạn Lịch Hoàng đế lấy cung Khải Tường làm tẩm cung, chia cung Khải Tường thành hai viện. Chính điện rộng năm gian, đỉnh ngói vàng lưu ly, đồ vật trong điện đều kết nối với nhau. Vạn Lịch Hoàng đế thường ở tại hậu điện. Bốn người Chu Thường Lạc đến hơi sớm, Cửa lớn cung Khải Tường vẫn chưa mở, nhưng cửa ngách lại mở rồi, đã có nội thị đi thông báo, nhưng đã đợi hai canh giờ mà chưa được triệu vào. Chu Thường Lạc cảm thấy phẫn uất, đi đi đi lại dưới cây bách thụ trước cửa cung. Vương An đứng đằng sau nhỏ giọng an ủi, mặt khác ấn tay vào bụng, mặt có vẻ đau đớn. Bệnh dạ dày của Vương An lại tái phát.

Chính giờ Thìn, Ti Lễ Giám sai thái giám Lý Ân mang theo hai nội thị vội vàng đến thỉnh an Thái Tử Chu Thường Lạc. Nhìn thấy cánh tay bị treo của Chung Bản Hoa và cái cổ nghẹo của Lý Giám, hỏi:

  • Hai vị công công đều bị thương từ tối qua?

Chung Bản Hoa nói:

  • Là bị tên thích khách đêm qua xông vào Đông cung gây ra.

Vương An và Lý Ân hay qua lại với nhau, hỏi:

  • Lý công công là đến bẩm tấu với Vạn tuế gia về kết quả thẩm tra xử lý của tuần thành Ngự Sử sao?

Lý Ân một mặt sai nội thị đi thông báo, một mặt trả lời:

  • Đúng vậy, cuộc sơ thẩm cửa ngự sử Lưu Đình Nguyên đã có kết quả rồi.

:

  • Thích khách nhận tội như thế nào, lời khai ra sao?

Thái tử Chu Thường Lạc âm thanh khô khốc, mắt hằn tia đỏ.

Lý Ân có phần khó xử liếc mắt nhìn Vương An, Vương An bèn nói:

  • Thiên tuế gia đừng vội, cũng sắp được diện kiến Vạn Tuế Gia rồi, lúc đó mọi chuyện sẽ được phơi bày.

Thái giám từ cung Khải Tường đi ra, tuyên Hoàng thái tử Chu Thường Lạc vào yết kiến, Chu Thường Lạc liền đi cùng thái giám vào Tây Noãn Các ở hậu điện cung Khải Tường quỳ xuống vấn an phụ hoàng. Vạn Lịch Hoàng đế ngồi ở ghế thêu rồng hỏi:

  • Sáng sớm con đến có việc gì gấp?

Trước khi đến cung Khải Tường, Chu Thường Lạc đã rất giận giữ, đối với nguy hiểm của mình và bao nhiêu năm bị đối đãi không công bằng mà sinh phẫn uất. Nhưng lúc này nhìn thấy phụ hoàng Chu Dực Quân. Cơn giận của y cùng với phẫn uất bấy lâu đều tiêu tan, chỉ còn lại sự xa lạ và hoảng sợ, trả lời:

  • Phụ hoàng, đêm qua giờ Dậu, có kẻ cầm trượng xông vào cung Từ Khánh, đả thương mấy nội thị, lúc sau bị bắt, giao cho tiền vệ Yên Sơn, chỉ huy Chu Hùng đang trực lúc đó. Nhi thần hoảng sợ không ngủ được, cho nên sáng sớm đã tới gặp phụ hoàng, thỉnh phụ hoàng điều tra nghiêm ngặt vụ án này làm chủ cho nhi thần.

Hoàng Đế Vạn Lịch nghe thấy có kẻ dám cầm trượng xông vào cung, kinh ngạc hỏi:

  • Nghịch tặc ở đâu mà to gan như vậy, thế Chu Hùng thẩm vấn có kết quả gì chưa?

Chu Thường Lạc nói:

  • Vừa rồi nhi thần đợi ở ngoài cung, có Ti Lễ Giám chưởng ấn Lý Ân theo tới rồi, đang muốn bẩm báo với phụ hoàng kết quả thẩm tra đấy.

Hoàng đế Vạn Lịch lập tức truyên Lý Ân vào yết kiến, Lý Ân đi vào Tây Noãn Các, dâng tấu chương, quỳ bẩm:

  • Vạn tuế gia, đây là tuần tra Hoàng thành Ngự sử Lưu Đình Nguyên trình lên ghi chép về buổi sơ thẩm, mời Vạn tuế gia ngự lãm.

Hoàng đế Vạn Lịch vốn muốn gọi người đến đọc để nghe, nhưng nghĩ lại tốt nhất là nên tự xem qua. Xem ghi chép của Lưu Đình Nguyên suốt đêm sơ thẩm tội phạm, thở phào nhẹ nhõm, nói với Chu Thường Lạc:

  • Ca nhi chớ lo, án đã rõ ràng, phạm nhân là Trương Soa, là người tỉnh Kế Châu, mắc bệnh thần kinh, ngôn ngữ bừa bãi, nói năng lộn xộn, không cần phải phiền đến ta. Đích thị là kẻ điên, nói năng lôn xộn, không có gì khả nghi.

Chu Thường Lạc thấy án xông vào cung lớn như vậy mà bị cho rằng kẻ điên càn quấy, thấy đau buồn phẫn nộ, dập đầu liên tục:

  • Thỉnh phụ hoàng làm chủ.

Hoàng đế Vạn Lịch cũng thấy đây là trò đùa rất trẻ con, nói:

  • Đây mới là sơ thẩm, phạm nhân rốt cuộc có phải là Trương Soa người Kế Châu hay không còn phải xác minh lại. Con đừng vội, đứng lên mà nói.

Sai thái giám hai bên đỡ thái tử đứng dậy, ban ngồi.

Chu Thường Lạc nói:

  • Phụ hoàng, Hoàng thành này, cung thành cảnh vệ nghiêm ngặt, một kẻ điên sao có thể xông qua Trọng viên tiến thẳng đến Xuyên Điện rồi đến cung Từ Ninh được. Nếu như bên trong không có người âm thầm tương trợ thì khó có thể tin được. Nhi thần khẩn cầu giao án này cho Tam pháp ti thẩm tra xử lí.

Đây là ý của Vương An trên đường đi đến cung Khải Tường đưa ra.

Hoàng Đế Vạn Lịch lại không muốn làm to vụ này, nói:

  • Thẩm tra xử lý vụ án này Ngự sử Lưu Đình Nguyên đã cử người đến tỉnh Kế Châu rồi, sẽ nhanh chóng biết nghi phạm Trương Soa có phải bị điên hay không. Trước mắt vụ án này không nên giao cho Tam Pháp Ti xử lý, để tránh quan lại viện cớ sao nhãng.

Hoàng đế Vạn Lịch nói như vậy, Chu Thường Lạc không dám cãi nữa, ngồi một lúc, rồi cáo từ hồi cung. Hoàng đế Vạn Lịch lại gọi y lại rồi nói:

  • Năm trước lễ khoa cấp sự trung Kỳ Thi Giáo dâng tấu vì sự bất bình cho mẫu thân con , nói gì mà cất táng mẫu thân hoàng Thái tử mà đến mẫu đất cũng không cho, không có hương khói, nấm mồ hoang phế---Con xem những chuyện này mà đạo quan cũng nói được, chuyện gì cũng muốn quản, chỉ là hão danh. Ta sao lại không để trong lòng việc hậu sự của mẫu thân con chứ, qua hai ngày nữa sẽ truyền dụ Lễ Bộ, ban cho ba mươi tên phần mộ, hai lăm mẫu đất để hương khói.

Chu Thường Lạc vội quỳ xuống tạ ơn, sau đó cáo từ, buồn phiền đi về phía cung Từ Khánh. Vương An, Chung Bản Hoa, Lý Giám theo sát đằng sau.

Vương An hỏi:

  • Thiên tuế gia, Lưu Đình Nguyên thấm tra kết quả như thế nào?

Chu Thường Lạc không trả lời, để ý Chung Bản Hoa và Lý Giám, hai người này bị thương không nhẹ, nói:

  • Nỗi oan của hai người các ngươi bị chìm đáy biển rôi, bị kẻ điên đánh.

Chung Bản Hoa và Lý Giám ngơ ngác nhìn nhau.

Vương An nhỏ giọng nói:

  • Lưu Đình Nguyên cho rằng nghi phạm là kẻ điên.

Chu Thường Lạc oán hận “Ừ” một tiếng, ra khỏi Khải Tường cung, phẫn uất lại tràn đầy.

Vương An hỏi:

  • Thế Vạn tuế gia nói như thế nào?

Chu Thường Lạc nén bất mãn trong lòng nói:

  • Phụ hoàng không chịu đem án giao cho Tam Pháp Ti thẩm tra, muốn chuyện lớn hóa nhỏ, tránh quần thần tranh giành---haiz, ngài nói mấy ngày nữa sẽ truyền dụ đến Lễ bộ ban cho mẫu thân ta ba mươi tên phần mộ, hai lăm mẫu phần viên.

Vương An và Chung Bản Hoa nhìn nhau, gật đầu nhẹ một cái, Vương An nói:

  • Mộ của Vương quý phi vắng vẻ, hai năm trước Đại Lý tự thừa Vương Sĩ Xương cùng quan viên cùng từng trình tấu lên khuyên ngăn, Vạn tuế gia chẳng quan tâm, hôm nay lại đột ngột ban thưởng phần mộ, vườn mồ, hiển nhiên là muốn an ủi Tiểu gia, không để Tiểu gia nghĩ đến việc này. Đậy là lợi ích mà Tiều gia có được từ vụ án này, Tiểu gia có thể không truy cứu vụ này, nhưng mà ngoại thần bọn họ sẽ không bỏ qua chuyện này đâu.

Đối với gió bão sắp nổi lên, Vương An cũng hoảng sợ và bất an. Nhưng đối với sự an nguy của thái tử thì y sao có thể tiếc thân già này, vụ án này nhất định phải làm lớn, mượn nó để xoay chuyển tạo nên lợi thế của Tiểu gia trước Trịnh quý phi.

Sau khi Ngự sử Thiểm Tây Lưu Đình Nguyên đem lời khai của phạm nhân Trương Soa cho Ti Lễ Giám, thì lập tức quay về Hội Cực môn, đứng đợi Phương Tòng Triết, báo cáo đêm qua cung Từ Khánh có vụ đột kích. Phương Tòng Triết sợ hãi hỏi:

  • Thánh thượng có dụ chỉ gì không?

Lưu Đình Nguyên nói:

  • Kết quả sơ thẩm vừa mới được trình lên, Hoàng thượng chắc là chưa xem được. Bây giờ hạ quan phải đến Kế Châu điều tra thân thế lai lịch của phạm nhân. Vụ này không nên làm lớn, cái này phải do Phương Các lão điều chỉnh toàn bộ đại cục rồi.