Lẳng Lơ Tao Nhã

Chương 391: Chu Huy Xuân




Chu Do Hiệu đã chiu vào giữa hai người hộ vệ nhìn vào trong, liền kêu to lên:

  • Tiểu Xuân, Tiểu Xuân.

Chu Do Kiểm đứng đằng sau Chu Do Hiệu cũng kêu lên:

  • Tiểu Xuân, Tiểu Xuân

Khách Ấn Nguyệt và vài cung nữ chạy tới kéo hai vị hoàng tôn, Chu Do Hiệu vẫn cố hét lên:

  • Tiểu Xuân, Tiểu Xuân ở bên kia.

Khách Ân Nguyệt vừa ôm vừa kéo Chu Do Hiệu

  • Tiểu Xuân ở đâu ra, quay về, quay về. Mặt khác hỏi Chung công công:

  • Chung công công, có thích khách sao? Rồi nhón người nhìn về phía đám đông.

Đúng lúc này, bước ra trong bóng tối mờ mờ ở Xuyên Viện một cô bé khoảng 5, 6 tuổi, mặc váy hai màu hồng trắng, tóc mái được cắt bằng, có vẻ ngắn, không đến lông mày, lộ ra trán trắng trắng, trông có vẻ ngố ngố. Khuôn mặt tròn tròn, tay trái cầm một chiếc quạt tròn, tay phải xoa xoa đôi mắt buồn ngủ, âm thanh hơi thở như trẻ đang bú nói:

  • Hai vị ca ca tìm thấy Tiểu Xuân rồi à, sao trời lại đã tối thế này?

Tiểu cô nương này là con gái thứ ba của Thái tử Chu Thường Lạc, tên là Chu Huy Xuân, hai người con gái đầu của Chu Thường Lạc đều đã chết rồi, vì thế người con gái ở giữa là Chu Huy Xuân giờ là lớn nhất, ngoài ra còn có hai đứa nữa, một vừa mới cai sữa, một thì vẫn còn đóng tã. Mẫu thân của Chu Huy Xuân đã qua đời, Chu Huy Xuân và Chu Do Kiểm do Đông Lý nuôi dưỡng, tuy là con gái của Thái tử, nhưng giống như Chu Do Hiệu, Chu Do Kiểm không có sắc phong, nên không thể xưng là Công chúa.

Hoàng hôn hôm đó, Chu Huy Xuân cùng với hai hoàng huynh Chu Do Hiệu, Chu Do Kiểm cùng chơi trốn tìm. Chu Huy Xuân trốn để hai vị hoàng huynh tìm, cô bé tự mình đi đến một góc Xuyên Điện không có người, lặng lẽ ngồi đợi hai vị hoàng huynh tìm, đợi một lúc không thấy thì ngủ quên mất. Lúc nãy ồn quá nên tỉnh dậy, tỉnh tỉnh mê mê nhìn lên bao nhiêu người vây quanh, còn có một cái gậy mộc quơ ngay bên cạnh, cô bé không thấy sợ hãi, nói :

  • Ca ca tìm được Tiểu Xuân, vậy là Tiểu Xuân thua rồi, Tiểu Xuân tuyệt đối không chơi ăn gian, cái hộp bơ ngâm kia ca ca ăn đi a.

Mặc dù Xuyên điện có rất nhiều người, lúc này lại im ắng chỉ còn tiếng nói của tiểu cô nường này. Chung thái giám cùng đám người khẩn trương không dám lên tiếng, tiểu cô nương Chu Huy Xuân cách người xông vào cung chỉ có mấy bước, nếu y vung gậy một cái, thì đầu Chu Huy Xuân không còn.

Người đàn ông cầm cây gậy côn gỗ táo trên tay cũng có chút sững sờ, lập tức hét lên:

  • Các người không được đến gần, nếu không ta giết cô bé này. Bước một bước qua, đưa tay ra tóm lấy cánh tay Chu Huy Xuân, nhấc cô bé lên chỉ còn một chân chạm đất, cong vẹo, tiêu cô nương lập tức khóc lên , kêu:

  • Ca ca, ca ca.

Tay cầm trượng của Chu Bản Hoa tràn đầy mồ hôi. Y biết gần đây có nhiều vụ xông vào cung, nhưng người này là ai, xông vào lúc nào thì y lại không biết. Bây giờ, nhìn người đàn ông kia đang khống chế tiểu công chúa, y không khỏi hết hồn. Y nghĩ thầm sao lại đùa quá hóa thật rồi, quát lớn:

  • Côn đồ to gan, mau buông cô bé ra.

Bất chợt, cậu bé mười hai tuổi Chu Do Hiệu xông đến dùng sức vặn tay gã đàn ông kia, nói:

  • Thả muội muội ta ra.

Chu Do Hiệu từ trước tới giờ luôn bảo vệ em gái, gã đàn ông cầm gậy đang định đánh, Chung thái giám đứng gần nhất thấy sợ hãi. Không nghĩ nhiều, xông đến, một tay ôm lấy Chu Do Hiệu, một tay hướng lên trên đỡ, bốp một tiếng, cây gậy gỗ táo đâp vào tay ông, Ngụy Tiến Trung và Hàn Bản theo sau dùng song trượng đánh xuống, đánh ngã gã đàn ông kia xuống đất.

Chung thái giám cố chịu đau ở tay, bế Chu Do Hiệu và Chu Huy Xuân qua một bên. Nhìn thấy Ngụy Tiến Trung cùng mấy người nội thị cường tráng vung gậy đánh tên kia. Lúc này Chung thái bình tĩnh lại rồi, kêu lên:

-Đừng giết y, giao cho cung vệ xử lý, thẩm vấn.

Lúc này Vương An cùng thái tử Chu Thường Lạc từ Phụng Thần cung chạy đến, có mười mấy nội thị bảo vệ, hỏi ra biết là có thích khách xông vào cung, Chu Thương Lạc vừa tức vừa sợ, toàn thân phát run, nhất thời không nói nên lời. Vương An vội vàng an ủi:

  • Thiên Tuế chớ kích động, thích khách đã bị bắt, cứ giao cho cung vệ xử lý. Tin rằng nhất định có thể truy ra thủ phạm đứng đẳng sau.

Ngụy Tiến Trung, Hàn Bản cùng mấy người liền tìm dây trói người đàn ông kia lại. Chung bản Hoa để Ấn Nguyệt và vài cung nữ mau chóng đem Chu Do Hiệu, Chu Do Kiểm, Chu Huy Xuân đi. Một cung nữ ôm lấy Chu Huy Xuân, Chu Huy Xuân vẫn còn khóc, Chu Do Hiệu dỗ dành muội muội nói :

  • Tiểu Xuân đừng khóc, muội thắng rồi, Ca ca thua một hộp bơ ngâm.

Thật sao!

Sáu tuổi Chu Huy Xuân lập tức mỉm cười hói:

  • Ca ca không phải tìm thấy Tiểu Xuân rồi sao, sao lại là Tiểu Xuân thắng?

Giọng điệu vẫn còn hơi thút thít, khuôn mặt nhỏ nhắm thì lại đang cười.

Chu Do Hiệu nói:

  • Ta và Ngũ đệ tìm muội lâu rồi, không tìm thấy, là do thích khách tìm thấy muội.

Chu Huy Xuân “A” một tiếng, núp thân vào lòng cung nữ, bộ dạng sợ hãi.

Khách Ấn Nguyệt nắm tay Chu Do Hiệu nói nhỏ:

  • Đừng nói lung tung. Quay đầu nhìn về phía Xuyên Điện, Chung Bản Hoa, Ngụy Tiến Trung cùng vài người đã giải tên thái giám kia ra khỏi Xuyên Điện.

Khách Ấn Nguyệt nghĩ thầm:

  • Thích khách từ nơi nào đến, thật là vô dụng.

Trên Xuyên Điện thái tử Chu Thường Lạc đạp chân quát:

-Khinh người quá đáng. Nói tiếp:

  • Ta phải đi gặp phụ hoàng ngay lập tức.

Vương An nói:

  • Thiên tuế đừng vội, trời tối này đi gặp vạn tuế gia sợ quấy nhiễu người, sáng sớm ngày mai đem việc này tấu lại cũng chưa muộn. Trước hết cứ để cho chỉ huy sứ và Ngự sử thấm vấn tên thích khách kia. Sự việc trọng đại, nhỡ đám người kia không dám làm việc thiên tư, đổi trắng thay đen.

Ba người Chung thái giám, Ngụy Tiến Trung và Hàn Bản, còn có hai thẻ gỗ, hai người nữa áp giải tên thích khách xông vào cung ra cửa, hai lão thái giám canh cửa, một người vội vã đi vào báo tin, một người đến báo tin cho cung vệ Đông Hoa môn. Tiền vệ Yên sơn, Chỉ huy sứ Chu Hùng cuống quít dẫn người đến, ở cửa chính Từ Khánh Cung gặp Chung Thái Giám và đám người áp giải thích khách đi ra, Chu Hùng chào nói:

  • Chu công công, chuyện gì xảy ra vậy.

Cánh tay của Chung thái giám lại đau, giơ tay xoa xoa, rõ ràng là sưng to rồi, không biết là có bị gãy xương không, giận giữ nói:

  • Chu chỉ huy thật nhàn nhã đi chơi, còn phải hỏi nô gia sao. Người nhìn xem, thích khách xông vào cung, thiếu chút nữa là làm tổn thương thiên tuế gia rồi.

Chu Hùng đổ mồ hôi lạnh, tối nay do Yên Sơn tiền vệ thay phiên gác ở Đông Hoa môn, Từ Khánh Cung cũng trong phạm vi canh gác, lại xảy ra việc thích khách xông vào Đông Cung, y làm chỉ huy sứ chịu tội cũng không nhỏ. Một mặt hét quân sĩ đem tên thích khách kia lại đây, mặt khác nhỏ giọng hỏi:

  • Chu công công, Thái tử điện hạ không bị kinh động chứ?

Chung thái giám lạnh lùng cười nói:

  • Một tên thích khách cầm gậy xông vào cung, đả thương bao nhiêu nội thị, người xem Thái tử gia có thể không bị kinh động sao. Nói xong vung cánh tay áo bên phải lên, chiếu đuộc rọi xuống, cánh tay sưng đỏ, vết hằn gậy côn.

Chu Hùng Nghe Chung thái giám nói như vậy, trong lòng biết tên thích khách này không làm thương đến Thái Tử, hơi hơi yên tâm, nói:

  • Chung công công anh dũng bắt giặc, khiến hạ quan kính nể, thích khách này lập tức sẽ giao cho đội tuần tra hoàng thành ngự sử thẩm vấn, nhất định phải truy hỏi.

“Chủ mưu phía sau” bốn chữ này không nói ra miệng, Yên Sơn thị vệ bị Chỉ huy sứ Chu Hùng liền rùng mình một cái, sởn tóc gáy.

Chung thái giám hỏi:

  • Tối nay túc trực tuần tra hoàng thành Ngự sử là vị nào?

Chu Hùng nói:

  • Là Ngự Sử Lưu Đình Nguyên giám sát Thiểm Tây.

Chung thái giám gật đầu nhẹ:

  • Lưu Đình Nguyên, Diêu Tông Văn là đảng phái của Trịnh quý phi, thật là trùng hợp. Vả lại để xem Lưu Đình Nguyên thẩm tra xử lý vụ này như thế nào.

Lại nói:

  • Thái tử gia lệnh cho ta cùng mấy người giám sát tên thích khách này, ngày mai sẽ bẩm tấu lên Thánh Thượng.

Chu Hùng nói:

  • Vâng vâng, xin mời Chung công công, xin mời mấy vị công công.

Chung thái giám để Hàn Bản cùng mấy nội thị quay lại bẩm báo với Thái tử, y cùng với Ngụy Tiến Trung đi theo Chu Hùng ra ngoài Đông Hoa môn. Ngự sử Lưu Đình Nguyên biết chuyện cũng đã tới, đem thích khách áp giải đến Quang Lộc tự thẩm vấn. Không để cho Chung Bản Hoa và Ngụy Tiến Trung tham dự thẩm vấn. Chung thái giám nói:

  • Lưu ngự sử, hai người ta đều không phải là tham dự thấm án, mà là dự thính, có kết quả phải báo cho Thái tử gia ngay lập tức.

Xuất hiện thích khách xông vào Đông cung là vụ án lớn, Lưu Đình Nguyên đã cảm giác tình thế không ổn, tình huống bây giờ không rõ. Y không muốn Chung, Ngụy hai vị trong Đông cung can thiệp. Dẫn điều luật Đại Minh ra để từ chối Chung, Ngụy hai người dự thính. Chung thái giám nói:

  • Được, Lưu ngự sử cứ theo lẽ công bằng chấp hành, ta không còn gì để nói, hiện tại tên thích khách này giao cho ngự sự vẫn còn sống sờ sờ, ta không muốn mới thẩm vấn một tý mà y đã chết, ta và Đại Ngụy ở tại Quang Lộc tự chờ vậy.