Lẳng Lơ Tao Nhã

Chương 388: Trí tuệ của người đánh cá (1)




Mục Chân Chân có dòng máu người Bạch Hung Nô, tóc vàng, dáng cao, da trắng, mắt xanh màu ngọc bích, quả thực tương đối dễ nhận ra. Những người Văn Chấn Mạnh, Tiền Sĩ Thăng đều lắc đầu nói:

  • Diêu Tống Văn đúng là chuyện bé xé ra to, rõ ràng là cố ý làm khó dễ người khác.

Trương Đại cười lạnh nói:

  • Diêu Cấp Sự đây là ra tay vì dân đây, một tội danh hành động ngang ngược thật hay. Em họ y Diêu Phục bao vụ kiện ở Sơn Âm, bức tử quả phụ, chiếm ruộng của dân, ung dung giết người, y đều không nói nửa câu, chỉ nói không liên quan đến y, nhưng trên đường gặp một chút tranh chấp nhỏ thì lòng lại đầy căm phẫn!

Trong khi nói chuyện lại có khách tới thăm, là Dương Liên và Hồng Thừa Trù, nói đến chuyện đầu cầu sông Ngọc, Trương Nguyên lại nói:

  • Ta cũng là trẻ tuổi nóng nảy, liền cãi cọ với Diêu Cấp Sự, không thể không nhắc đến việc của Diêu Phục. Thế là Diêu Cấp Sự liền nổi trận lôi đình xông đến xô đẩy ta, ngay tại bờ sông Ngọc liền xảy ra biến cố, ta cứu y lên, ngược lại y liền vu cáo ta đẩy y xuống nước, chuyện này thật sự làm cho ta khó lòng giải thích.

Dương Liên lớn tiếng nói:

  • Chuyện có gì khó giải thích, Diêu Tống Văn bị ngươi nói rõ chỗ yếu, thẹn quá hóa giận, sự tình vừa xem ngọn ngành là hiểu ngay, ngày mai ta sẽ viết tấu chương buộc tội Diêu Tống Văn.

Trương Nguyên nói khéo léo:

  • Dương lão sư là sư huynh cùng phòng thi hương với ta, lúc này đứng ra buộc tội Diêu Cấp Sự, chỉ sợ có người chê trách.

Dương Liên nói:

  • Đúng sai đều tự có phân xử công bằng, chẳng lẽ bởi vì khi thi hương ngươi là người ta tiến cử lên mà ta phải tránh hiềm nghi mà thờ ơ đứng nhìn hay sao? Như thế quan ngôn, gián nghị, bổ khuyết, thập di, thượng bậc chủ đức, sao có thể kiêng dè nhiều như vậy?

Việc ở đầu cầu sông Ngọc khiến Dương Liên cực kỳ phấn chấn. Diêu Tống Văn là nhân vật đầu não của Chiết đảng, trong việc buộc tội Lý Tam Tài gian tham kết đảng phái có tác động rất lớn, không tiếc sức công kích Đông Lâm đảng , không ngờ lần này lại thất thố trước hậu bối Trương Nguyên trẻ tuổi này. Nói vậy cũng là Trương Nguyên cố tình dùng lời nói để chọc giận Diêu Tống Văn, đến nỗi cảm xúc Diêu Tống Văn bùng nổ, lại té xuống sông, một việc thật tệ hại, Trương Nguyên cứu y lên, y lại vu cáo ngược Trương Nguyên trước mặt các quan ở Đô Sát Viện, Thái Thường Tự, Thông Chính ti. Đây không phải là hai quân đối địch sơ hở dính tên sao, thật là một cơ hội tấn công tuyệt vời đây.

Trương Nguyên nói:

  • Diêu Cấp Sự còn nói, trừ phi ta như thánh, không làm sai điều gì, nếu không y sẽ tố cáo ta, còn nói ta tổ chức thảo luận chính sự, tụ họp nhiều người… đều là chuyện y có thể buộc tội.

Những người cùng làm ở Hàn Xã là Văn Chấn Mạnh, Hồng Thừa Trù, Hoàng Tôn Tố, Nghê Nguyên Lộ đều rất giận, Văn Chấn Mạnh nói:

  • Y tuy là Đô Cấp Sự Trung, nhưng vẫn chưa tới lúc một tay che hết trời. Bản thân bất chính, lại dùng mọi cách chỉ trích người khác, thật nực cười.

Kỳ Thừa Tùng mở miệng nói:

  • Cấp sự trung cũng không phải chỉ có mình y, Đô Cấp Sự Trung có sáu người, mỗi khoa còn có hai người Tả Hữu Cấp Sự Trung, còn lại là mấy chục người cấp sự trung, quan khoa ngoại trừ ngôn quan còn có Ngự Sử, đâu thể cho y muốn làm gì thì làm.

Đảng phái Vãn Minh đều không phải là phân biệt rõ ràng, một đảng phái thường chỉ có ba đến năm người trung tâm, sau đó chính là một số thế lực bên ngoài tụ ở chung quanh bọn họ. Những thế lực bên ngoài đó lập trường cũng không dứt khoát, thường hay dao động, hoặc là gió chiều nào che chiều đó, gây hiệu quả số đông. Kỳ Thừa Tùng, Thương Chu Tộ ban đầu tuy không phải là nhân vật trung tâm của Chiết đảng, cũng xem như người ngoài, nhưng hiện tại lại hoàn toàn đứng về phía Trương Nguyên.

Canh một sắp tới không thể kéo dài, mấy người Kỳ Thừa Tùng, Trương Liên Phương, Dương Liên, Văn Chấn Mạnh sau khi an ủi Trương Nguyên, khéo léo từ chối lời mời ở lại dùng tiệc của Thương Chu Tộ, từng người đều vội vã về nhà trước giờ giới nghiêm ban đêm. Ở nội thành chính là phiền toái như vậy, mà ngoại thành bình thường không bị hạn chế đi lại ban đêm, có rất nhiều quan viên cư trú ở ngoại thành, nơi pháo hoa ngõ rượu, mua xuân mua say phần lớn cũng đều ở ngoại thành, thuận lợi cho việc buôn bán ban đêm.

Sau khi khách khứa đi khỏi, Trương Nguyên đi dùng bữa tối, một mình đi dạo giữa hai chậu hoa sen giữa tứ hợp viện, những đóa sen thanh khiết, hương thầm tỏa ngát, trong ánh đèn chiếu rọi từ đông tây sương phòng, tựa như bức tranh “Mực hà đồ” của Vương Vi. Cảnh Lan đứng trên bậc thang, Cảnh Huy nhẹ nhàng bước đến bên cạnh, nói nhỏ:

  • Thưa dượng.

  • Ừ, có chuyện gì?

Trương Nguyên dừng bước, xoay người nhìn Cảnh Huy đang đứng bên chậu hoa sen. Đôi mắt cô bé đen láy, sáng long lanh, tắm xong mặc áo vải mộc mạc, để tóc trái đào, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo được tôn lên bởi mái tóc đen, nhìn rất đáng yêu.

Cảnh Huy hỏi:

  • Con muốn hỏi dượng có thích kinh thành hay không?

Cô bé ra dáng rất nghiêm túc.

Trương Nguyên trầm ngâm một chút rồi đáp:

  • Ta không thích lắm, ta thích quê nhà Thiệu Hưng của chúng ta hơn. Sơn Âm và Hội Kê, sông Phủ bên này là Sơn Âm, đối diện là Hội Kê. là nhà của Cảnh Huy, như thế thật tốt.

  • Đúng thế.

Cảnh Huy lập tức trở nên vui vẻ, gật đầu như gà con mổ thóc nói:

  • Con cùng tỷ tỷ đều không thích kinh thành, rất muốn về quê. Trước kia thời gian này con cùng tỷ tỷ, còn cả cô ở ngay núi Bạch Mã dạo chơi ngày hè rồi, còn có thể đi thuyền, có rất nhiều nơi để chơi đùa, cô còn dạy chúng con đọc thơ, đánh đàn.

Cảnh Lan đang đứng trên bậc thang nói:

  • Mấy tháng nữa cô cũng sẽ đến kinh thành.

Cảnh Huy thở dài một tiếng nói:

  • Cô cũng đến kinh thành, vậy chúng ta không trở về được nữa rồi.

Trương Nguyên hai tay chống đầu gối khom người nhìn Cảnh Huy hỏi:

  • Tại sao hôm nay tâm trạng Tiểu Huy lại không tốt thế?

Cảnh Huy nói:

  • Chính là con thấy kinh thành không tốt như Hội Kê. Trương công tử ca ca vừa đến kinh thành đã bị người hãm hại, thiếu chút nữa thi rớt, còn hôm nay lại xảy ra việc này, ai biết ngày mai sẽ có thể xảy ra chuyện gì nữa, cho nên đây không phải là một nơi tốt.

Thấy Trương Nguyên đang cười liền hỏi:

  • Dượng à, người thấy cực khổ để thi đến Trạng Nguyên, ra làm quan là vì cái gì?

Trương Nguyên nói;

  • Làm như vậy là để có một ngày có thể trở về Sơn Âm, sống cuộc sống ở ẩn an nhàn hưởng thanh phúc.

Cảnh Huy mở to hai mắt nói:

  • Trương công tử ca ca trước kia chẳng phải là ở Sơn Âm hưởng thanh phúc đó sao? Dạo chơi hoa viên, cùng cô chúng con đi thuyền, đến miếu Hải Long Vương xem lễ tạ thần linh, vui vẻ biết bao, tại sao lại cực khổ đi thi Trạng Nguyên lại ôm chức vị trở về?

Cô bé rất băn khoăn.

Trương Nguyên mỉm cười, nhớ tới một bài viết ngắn trước kia từng xem. Có một du khách đến bên bờ biển, nhìn thấy một người đánh cá ngủ gật dưới ánh nắng ấm áp, liền hỏi người đánh cá tại sao không ra biển đánh cá. Người đánh cá nói hôm qua đã đánh cá đủ dùng cho mấy ngày, du khách liền suy nghĩ một tương lai tốt đẹp cho người đánh cá, liền nói với người đánh cá, nếu như mỗi ngày đều đi đánh cá, ba năm sau liền có thể tích góp tiền bán cá để đổi một chiếc thuyền lớn, sau đó lại đổi thuyền lớn hơn, vài chục năm sau liền có thể có được một đội tàu, người đánh cá hỏi có được đội tàu thì thế nào? Người du khách nói, khi đó ngươi có thể không cần làm gì cũng có thể thoải mái nằm tắm nắng, người đánh cá nói;

  • Tôi lúc này chẳng phải đang phơi nắng rất thoải mái sao, hà cớ gì đợi đến vài chục năm sau?

Trương Nguyên kể câu chuyện đó cho Cảnh Lan và Cảnh Huy. Cảnh Lan mím môi cười, Cảnh Huy thì cười khanh khách nói:

  • Đúng vậy, dượng à, tại sao phải đi đường vòng xa như vậy?

Trương Nguyên lại cười nói:

  • Đọc vạn quyển sách đi vạn dặm đường mà, đi xa bên ngoài mới biết là quê hương mình vẫn hơn.

Cảnh Huy gật đầu, cảm thấy rất có lý, nói rất nghiêm túc:

  • Vậy khi nào dượng mệt mỏi, muốn đi về, hãy cho con đi theo, con ở đây cũng đã mệt mỏi rồi.

Cảnh Lan nói:

  • Mệt mỏi cái gì, kinh thành còn có rất nhiều danh lam thắng cảnh nổi tiếng mà chúng ta chưa đi, Tiểu Huy lâu rồi không ra ngoài nên rất muốn đi chơi mà thôi.

Trương Nguyên cười nói:

  • Thì ra là thế, không cần sốt ruột, đợi cô các con đến đây, ta sẽ để cô đưa các con ra ngoài chơi.

Dinh thự Diêu Tống Văn ở gần Dược Vương Miếu ở ngoài Sùng Văn môn, nơi này cách phủ đệ của người bị kết án phạt treo cổ là Chu Ứng Thu không xa. Khi Kỳ Thừa Tùng, Trương Liên Phương và mấy người ở Hàn Xã tới thăm Trương Nguyên cũng là lúc có bốn vị khách tới phủ Diêu Tống Văn. Họ lần lượt là Đô Sát Viện Thiểm Tây Đạo Ngự Sử Lưu Đình Nguyên, Hình Bộ Lang Trung Hồ Sĩ Tương, hai người này là nhân vật quan trọng của Chiết đảng, vị khách thứ ba tới thăm là Lễ Khoa đô cấp sự trung Chu Vĩnh Xuân. Chu Vĩnh xuân và Kỳ Thi Giáo đều là thủ lĩnh của Tề đảng, còn có một vị là Vũ Lâm Vệ Thiên hộ Trịnh Dưỡng Tính.

Sau khi Diêu Tống Văn tới Thái y viện khám và chữa sơ qua liền được đưa về dinh thự ở ngoại thành. Lúc này y đang nửa nằm nửa ngồi trên giường trúc, bên cạnh giường là một cái bàn nhỏ, trên bàn đặt một chén Toan Tảo, là phương thuốc an thần do y quan mang đến.