Mục Chân Chân có dòng máu người Bạch Hung Nô, tóc vàng, dáng cao, da trắng, mắt xanh màu ngọc bích, quả thực tương đối dễ nhận ra. Những người Văn Chấn Mạnh, Tiền Sĩ Thăng đều lắc đầu nói:
Trương Đại cười lạnh nói:
Trong khi nói chuyện lại có khách tới thăm, là Dương Liên và Hồng Thừa Trù, nói đến chuyện đầu cầu sông Ngọc, Trương Nguyên lại nói:
Dương Liên lớn tiếng nói:
Trương Nguyên nói khéo léo:
Dương Liên nói:
Việc ở đầu cầu sông Ngọc khiến Dương Liên cực kỳ phấn chấn. Diêu Tống Văn là nhân vật đầu não của Chiết đảng, trong việc buộc tội Lý Tam Tài gian tham kết đảng phái có tác động rất lớn, không tiếc sức công kích Đông Lâm đảng , không ngờ lần này lại thất thố trước hậu bối Trương Nguyên trẻ tuổi này. Nói vậy cũng là Trương Nguyên cố tình dùng lời nói để chọc giận Diêu Tống Văn, đến nỗi cảm xúc Diêu Tống Văn bùng nổ, lại té xuống sông, một việc thật tệ hại, Trương Nguyên cứu y lên, y lại vu cáo ngược Trương Nguyên trước mặt các quan ở Đô Sát Viện, Thái Thường Tự, Thông Chính ti. Đây không phải là hai quân đối địch sơ hở dính tên sao, thật là một cơ hội tấn công tuyệt vời đây.
Trương Nguyên nói:
Những người cùng làm ở Hàn Xã là Văn Chấn Mạnh, Hồng Thừa Trù, Hoàng Tôn Tố, Nghê Nguyên Lộ đều rất giận, Văn Chấn Mạnh nói:
Kỳ Thừa Tùng mở miệng nói:
Đảng phái Vãn Minh đều không phải là phân biệt rõ ràng, một đảng phái thường chỉ có ba đến năm người trung tâm, sau đó chính là một số thế lực bên ngoài tụ ở chung quanh bọn họ. Những thế lực bên ngoài đó lập trường cũng không dứt khoát, thường hay dao động, hoặc là gió chiều nào che chiều đó, gây hiệu quả số đông. Kỳ Thừa Tùng, Thương Chu Tộ ban đầu tuy không phải là nhân vật trung tâm của Chiết đảng, cũng xem như người ngoài, nhưng hiện tại lại hoàn toàn đứng về phía Trương Nguyên.
Canh một sắp tới không thể kéo dài, mấy người Kỳ Thừa Tùng, Trương Liên Phương, Dương Liên, Văn Chấn Mạnh sau khi an ủi Trương Nguyên, khéo léo từ chối lời mời ở lại dùng tiệc của Thương Chu Tộ, từng người đều vội vã về nhà trước giờ giới nghiêm ban đêm. Ở nội thành chính là phiền toái như vậy, mà ngoại thành bình thường không bị hạn chế đi lại ban đêm, có rất nhiều quan viên cư trú ở ngoại thành, nơi pháo hoa ngõ rượu, mua xuân mua say phần lớn cũng đều ở ngoại thành, thuận lợi cho việc buôn bán ban đêm.
Sau khi khách khứa đi khỏi, Trương Nguyên đi dùng bữa tối, một mình đi dạo giữa hai chậu hoa sen giữa tứ hợp viện, những đóa sen thanh khiết, hương thầm tỏa ngát, trong ánh đèn chiếu rọi từ đông tây sương phòng, tựa như bức tranh “Mực hà đồ” của Vương Vi. Cảnh Lan đứng trên bậc thang, Cảnh Huy nhẹ nhàng bước đến bên cạnh, nói nhỏ:
Thưa dượng.
Ừ, có chuyện gì?
Trương Nguyên dừng bước, xoay người nhìn Cảnh Huy đang đứng bên chậu hoa sen. Đôi mắt cô bé đen láy, sáng long lanh, tắm xong mặc áo vải mộc mạc, để tóc trái đào, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo được tôn lên bởi mái tóc đen, nhìn rất đáng yêu.
Cảnh Huy hỏi:
Cô bé ra dáng rất nghiêm túc.
Trương Nguyên trầm ngâm một chút rồi đáp:
Ta không thích lắm, ta thích quê nhà Thiệu Hưng của chúng ta hơn. Sơn Âm và Hội Kê, sông Phủ bên này là Sơn Âm, đối diện là Hội Kê. là nhà của Cảnh Huy, như thế thật tốt.
Đúng thế.
Cảnh Huy lập tức trở nên vui vẻ, gật đầu như gà con mổ thóc nói:
Cảnh Lan đang đứng trên bậc thang nói:
Cảnh Huy thở dài một tiếng nói:
Trương Nguyên hai tay chống đầu gối khom người nhìn Cảnh Huy hỏi:
Cảnh Huy nói:
Thấy Trương Nguyên đang cười liền hỏi:
Trương Nguyên nói;
Cảnh Huy mở to hai mắt nói:
Cô bé rất băn khoăn.
Trương Nguyên mỉm cười, nhớ tới một bài viết ngắn trước kia từng xem. Có một du khách đến bên bờ biển, nhìn thấy một người đánh cá ngủ gật dưới ánh nắng ấm áp, liền hỏi người đánh cá tại sao không ra biển đánh cá. Người đánh cá nói hôm qua đã đánh cá đủ dùng cho mấy ngày, du khách liền suy nghĩ một tương lai tốt đẹp cho người đánh cá, liền nói với người đánh cá, nếu như mỗi ngày đều đi đánh cá, ba năm sau liền có thể tích góp tiền bán cá để đổi một chiếc thuyền lớn, sau đó lại đổi thuyền lớn hơn, vài chục năm sau liền có thể có được một đội tàu, người đánh cá hỏi có được đội tàu thì thế nào? Người du khách nói, khi đó ngươi có thể không cần làm gì cũng có thể thoải mái nằm tắm nắng, người đánh cá nói;
Trương Nguyên kể câu chuyện đó cho Cảnh Lan và Cảnh Huy. Cảnh Lan mím môi cười, Cảnh Huy thì cười khanh khách nói:
Trương Nguyên lại cười nói:
Cảnh Huy gật đầu, cảm thấy rất có lý, nói rất nghiêm túc:
Cảnh Lan nói:
Trương Nguyên cười nói:
…
Dinh thự Diêu Tống Văn ở gần Dược Vương Miếu ở ngoài Sùng Văn môn, nơi này cách phủ đệ của người bị kết án phạt treo cổ là Chu Ứng Thu không xa. Khi Kỳ Thừa Tùng, Trương Liên Phương và mấy người ở Hàn Xã tới thăm Trương Nguyên cũng là lúc có bốn vị khách tới phủ Diêu Tống Văn. Họ lần lượt là Đô Sát Viện Thiểm Tây Đạo Ngự Sử Lưu Đình Nguyên, Hình Bộ Lang Trung Hồ Sĩ Tương, hai người này là nhân vật quan trọng của Chiết đảng, vị khách thứ ba tới thăm là Lễ Khoa đô cấp sự trung Chu Vĩnh Xuân. Chu Vĩnh xuân và Kỳ Thi Giáo đều là thủ lĩnh của Tề đảng, còn có một vị là Vũ Lâm Vệ Thiên hộ Trịnh Dưỡng Tính.
Sau khi Diêu Tống Văn tới Thái y viện khám và chữa sơ qua liền được đưa về dinh thự ở ngoại thành. Lúc này y đang nửa nằm nửa ngồi trên giường trúc, bên cạnh giường là một cái bàn nhỏ, trên bàn đặt một chén Toan Tảo, là phương thuốc an thần do y quan mang đến.