Lẳng Lơ Tao Nhã

Chương 387: Rơi xuống nước (2)




Trương Nguyên kêu lên:

  • Ngươi buông ra trước đi.

Những người khác xem, bởi vì có lời nói của Trương Nguyên làm chủ trước, trong lúc khẩn cấp khó phân biệt, còn thực sự nghĩ rằng Diêu Tông Văn xô Trương Nguyên, Mục Chân Chân mặc váy dài, chạy như bay tới, kêu lên:

  • Dừng tay!

"Bùm" một tiếng, Diêu Tông Văn ngã xuống sông, Trương Nguyên thì ngã trên đất, Mục Chân Chân chạy lên trước nâng Trương Nguyên dậy, liên mồm hỏi:

  • Thiếu gia có sao không?

Thần sắc hoảng loạn, cô không đoán được Diêu Tông Văn lại động thủ, lão quan gia cũng thô lỗ như vậy.

Hai tên người hầu của Diêu Tông Văn quá sợ hãi, kêu to chạy tới:

  • Lão gia, lão gia.

Tiếng xe lộc cộc, phía tây phố Trường An có xe ngựa đi tới, chắc cũng là quan viên hồi phủ, Trương Nguyên cầm tay Mục Chân Chân, nháy mắt với cô một cái, kêu một tiếng:

  • Cứu người quan trọng hơn.

Quay người nhảy xuống sông Ngọc Hà anh dũng cứu người.

Sông Ngọc Hà này là sông nhân tạo, sâu ước chừng năm thước, mặc dù Diêu Tông Văn sinh trưởng ở vùng sông nước Thiệu Hưng, nhưng lại không biết bơi, tự nhiên rơi xuống nước, lập tức bối rối, khua khoắng lung tung, khi hô cứu mạng lại bị uống mấy ngụm nước, sau khi Trương Nguyên nhảy xuống sông nắm lấy y lại cho y uống thêm mấy ngụm nữa, lúc này mới giữ lấy hông của Diêu Tông Văn bơi lên bờ, hai tên người hầu Diêu thị ở trên bờ kia vội vàng kéo Diêu lão gia lên, Trương Nguyên cũng nắm lấy tay Mục Chân Chân lên bờ, lại nghe một người bỗng nhiên nói:

  • Giới Tử, sao ngươi lại rơi xuống nước!

Trương Nguyên quay đầu nhìn lên, là anh vợ Thương Chu Tộ, còn có Đô Sát viện đường quan hữu Đô ngự sử Trương Vấn Đạt, vội vàng chào, nói:

  • Đệ từ Hàn Lâm Viện đang định về nhà, vị Diêu đại nhân này lại chặn đứng đệ lại nói mấy ngày trước gia nhân của đệ làm cho ngựa kéo xe của hắn hoảng sợ, đệ không hiểu gì cả, Diêu đại nhân càng nói càng tức giận, nói Diêu Phục em họ ông ấy bị sung quân Tuyên phủ chính là do đệ hãm hại, hùng hổ xô đệ, vô ý trượt chân rơi xuống nước, đệ cứu y lên, ở đầu cầu có nhiều người như vậy đều làm chứng, hai vị này là người hầu của Diêu đại nhân, bọn họ đều tận mắt chứng kiến.

Trương Vấn Đạt lắc đầu liên tục:

  • Vậy còn ra thể thống gì nữa, còn ra thể thống gì nữa!

Thương Chu Tộ nói:

  • Cứu được người lên là tốt rồi, khẩn trương mời người ở Thái y viện đến chữa cho Diêu cấp sự, Giới Tử, đệ không sao chứ?

Trương Nguyên nói:

  • Đệ không sao.

Hai tên người hầu đỡ lấy Diêu Tông Văn, hai chân y run rẩy không thể đứng thẳng được, "Ặc ặc" phun nước ra, bên tai nghe được Trương Nguyên và Trương Vấn Đạt nói chuyện, khổ một nỗi lại không cãi lại được, tức giận đến mắt trợn trắng, thở hồng hộc.

Lúc này lại có Thái Thường Tự, quan viên của Thông Chính Ti tụ tập lại đây, đều hỏi, nghe nói là Diêu Tông Văn và tân khoa Trạng Nguyên Trương Nguyên có xung đột, mấy quan viên ở kinh thành đều biết rằng Diêu Tông Văn và Trương Nguyên là thù cũ, giờ lại gây ra chuyện tổn hại đến thể diện của quan viên thế này, Trương Nguyên tuổi còn trẻ đã biết kiềm chế, không để ý thù cũ, dũng cảm xuống nước cứu Diêu Tông Văn, có thể nói là lấy ơn báo oán, đáng quý!

Diêu Tông Văn hít một hơi, khàn giọng nói với Trương Vấn Đạt:

  • Trương bộ đường, là tiểu tử Trương Nguyên đẩy ta xuống nước đấy, chư vị đại nhân chớ nghe hắn ngậm máu phun người.

Trương Nguyên mặc bộ y phục của lục phẩm quan văn, đứng ở một bên bình tĩnh, cũng không cãi cọ với Diêu Tông Văn, kệ cho Diêu Tông Văn nói, hắn chỉ khẽ lắc đầu.

Diêu Tông Văn thở không ra hơi nói:

  • Trương bộ đường, chư vị đại nhân, Trương Nguyên ô nhục phỉ báng ta, còn đẩy ta xuống sông muốn hại chết ta, tội ác tày trời, khụ khụ khụ..

Lại phun ra một ngụm nước.

Trương Vấn Đạt cau mày nói:

  • Diêu cấp sự, hay là nghỉ ngơi trước đi, chớ nói nhiều nữa.

Diêu Tông Văn vội la lên:

  • Đúng là Trương Nguyên đẩy ta xuống sông, đầu cầu có bao nhiêu người chứng kiến.

Vũ Lăng tức giận nói:

  • Rõ ràng là ngươi muốn đẩy thiếu gia nhà ta xuống sông, hại người lại thành hại mình, thiếu gia nhà ta đã cứu ngươi, ngươi lại lấy oán trả ơn, còn trả đũa lại.

Trương Nguyên ngăn không cho Vũ Lăng nói tiếp, nói với Trương Vấn Đạt:

  • Bộ đường đại nhân có thể hỏi hai tên người hầu của Diêu đại nhân, xem bọn họ nói thế nào.

Hai tên người hầu một bên trái một bên phải đang đỡ lấy Diêu Tông Văn ngơ ngác nhìn nhau, sau đó nói:

  • Tiểu nhân, tiểu nhân không nhìn rõ.

Diêu Tông Văn giận dữ, bóp cổ hai người làm, kêu lên:

  • Ngu xuẩn, làm sao mà không nhìn rõ, rõ ràng là Trương Nguyên đẩy ta xuống sông!

Trương Vấn Đạt nhìn bộ dạng hổn hển của Diêu Tông Văn, "Hừ" một tiếng, lại nói với Trương Nguyên vẻ mặt đang ôn hoà:

  • Trương tu soạn nhanh về thay quần áo đi, tuy rằng giờ trời nóng nhưng cũng phải đề phòng bệnh cảm.

Trương Nguyên thi lễ với Trương Vấn Đạt và các quan viên bao quanh, rồi nói với Diêu tông văn:

  • Diêu đại nhân, lệnh đệ Diêu Phục sung quân là do Tuyên phủ là gieo gió gặt bão, sao có thể trách ta được. Diêu đại nhân nghỉ ngơi đi, chớ lại để thù cũ mông muội tim phổi, gây ra những hành động thế này nữa.

Dứt lời, cùng anh vợ Thương Chu Tộ lên xe ngựa về Đông tứ bài lâu.

Mùi thơm dịu xen lẫn đắng chát của hỗn hợp lá ngải, cây xương bồ, hoa lựu thơm ngát theo hơi nước bốc lên, thấm vào chóp mũi, có một cảm giác lâng lâng. Trương Nguyên lau mồ hôi trên trán, ngửa đầu nói với Mục Chân Chân phía sau:

  • Trời nóng như hôm nay, ngâm nước tắm khiến ta đổ mồ hôi đầy đâù, dù có ẩm ướt, mùi khó chịu cũng tiêu tan hết.

Nói xong liền đứng dậy, nước trong thùng tắm lập tức liền hạ xuống.

Một đôi guốc gỗ được đặt sẵn ở bên thùng, Trương Nguyên bước ra từ thùng tắm, mang đôi guốc gỗ, đón lấy chiếc khăn vải từ tay Mục Chân Chân đưa lên lau người, ngước mắt nhìn Mục Chân Chân đang gần trong gang tấc. Mục Chân Chân cũng dùng một tấm khăn giúp hắn lau người, khóe miệng khẽ mỉm cười, liền hỏi:

  • Chân Chân, ngươi cười cái gì?

Mục Chân Chân vội vàng lắc đầu nói:

  • Nô tỳ đâu có cười.

Thấy có vài miếng lá ngải và hoa lựu dính vào trên ngực và bụng Trương Nguyên liền giơ tay nhặt đi, mắt đảo qua giữa háng Trương Nguyên thầm nghĩ:

“Cứ ở trong nước sẽ trở nên như vậy sao, lần nào cũng thế.”

Trương Nguyên cười nói:

  • Ánh mắt ngươi đang nhìn đi đâu vậy?

Mục Chân Chân thoáng chốc đỏ bừng mặt, nửa xấu hổ nửa sẵng giọng:

  • Nô tỳ nhìn đi đâu chứ, cũng không phải chưa từng nhìn thấy, có gì là lạ.

Mục Chân Chân hầu hạ Trương Nguyên đã được ba năm, Trương Nguyên là người hiền cho nên Mục Chân Chân có lúc cũng đùa cợt thiếu gia.

Ngoài cửa phòng tắm truyền tới giọng của người vú già:

  • Cậu chủ, có vài vị khách tới chơi.

Trương Nguyên đáp:

  • Được, ta lập tức tới ngay, mời khách chờ một lát.

Mục Chân Chân liền khẩn trương giúp Trương Nguyên lau khô tóc, búi gọn gàng, đội mũ Trung Tĩnh, mặc áo Trung Tĩnh. Đây là mũ áo của quan thất phẩm trở lên ở kinh thành, được quy định từ thời Gia Tĩnh, mũ Trung Tĩnh là mũ cánh chuồn, tứ phẩm trở lên có kim tuyến ép viền, tứ phẩm trở xuống dùng đường kẻ màu xám nhạt, áo đều là màu xanh đậm. Tam phẩm trở lên dùng hoa văn hình mây, dưới tam phẩm để nền trơn, áo lót màu xanh ngọc, nhìn vừa khí thế vừa nhẹ nhàng.

Trương Nguyên ngồi trên ghế đi tất đi giày, vừa nói:

  • Chuyện ở đầu cầu sông Ngọc cũng đã lan ra rồi sao? Tốt lắm, tốt lắm.

Mục Chân Chân nhìn thiếu gia trán vẫn đổ mồ hôi, liền lấy quạt cói Sơn Tây đưa Thiếu gia, miệng khẽ mỉm cười thầm nghĩ:

“Thiếu gia vốn là người quân tử, luôn bị người khác hãm hại, nhưng bây giờ lại cũng biết hãm hại người khác, tốt quá đi. Tên đường huynh của Diêu Phục kia thật đáng giận, lại mượn chuyện cha mình không cẩn thận làm ngựa của gã giật mình để làm khó thiếu gia, dìm cho gã mấy ngụm nước vẫn còn là nhẹ, thiếu gia bây giờ đã là ân nhân cứu mạng của đường huynh Diêu Phục rồi.

Trương Nguyên đi tất giày xong xuôi liền đứng lên, thấy dáng Mục Chân Chân mỉm cười liền giơ tay nhéo gò má trắng nõn của Mục Chân Chân nói:

  • Không được cười, nghiêm túc chút đi.

Đưa tay nhận quạt cói rồi cười đi ra ngoài.

Ngoài tiền sảnh treo hai chiếc đèn lồng sáng rực, Thương Chu Tộ cùng cha con Kỳ Thừa Tùng và Kỳ Bưu Gia, chú cháu Trương Liên Phương và Trương Đại, còn có đám người Văn Chấn Mạnh, Tiền Sỹ Thăng, Nghê Nguyên Lộ, Hoàng Tôn Tố đang uống trà tại đại sảnh, nhìn thấy Trương Nguyên đi ra, Văn Chấn Mạnh và mọi người đồng loạt đứng lên, ân cần hỏi về chuyện xảy ra lúc hoàng hôn ở cầu Bắc sông Ngọc.

Trương Nguyên có vẻ rất bất đắc dĩ nói:

  • Đa tạ chư vị quan tâm. Đầu tiên ta cũng không biết Diêu Cấp Sự vì sao hùng hổ vặn hỏi ta phóng túng cho tôi tớ hành hung, vừa rồi mới hỏi nô tỳ Mục Chân Chân của ta. Hóa ra là ngày đầu tháng Mục Chân Chân cùng cha ra chợ đèn mua sắm, vô ý khiến cho con ngựa kéo xe của Diêu Cấp Sự sợ hãi một chút, xe ngựa kia đụng ngã hai người, chắc là có một vài vết thương nhẹ, nhưng không ảnh hưởng tới hoạt động bình thường, hai người kia sợ uy quan của Diêu Cấp Sự không dám dây dưa, lại đòi nô tỳ của ta hai mươi lượng bạc, nô tỳ tùy thân của ta nào có nhiều bạc như vậy, sợ tới mức lôi cả cha bỏ chạy. Sự việc là như vậy, không ngờ tới nhiều ngày sau, khi đi trên cầu Diêu Cấp Sự nhận ra Mục Chân Chân, liền mượn việc này đến vặn hỏi ta, nói muốn tố cáo ta quản lý kẻ dưới không nghiêm, phóng tùng tôi tớ hành hung.