Lưu Đình Nguyên, Hồ Sỹ Tương, Chu Vĩnh Xuân vẫn mặc thường phục khi ở công đường trông coi xử án, Trịnh Dưỡng Tính thì lại mặc quan phục hùng bì của võ quan ngũ phẩm. Bốn người ngồi cạnh giường trúc, nhìn Diêu Tống Văn uống súp toan tảo, Diêu Tống Văn vẫn rất quý trọng thân thể, uống lúc thuốc vẫn còn nóng, sớm hết bệnh, mới có sức đối phó với tiểu tử Trương Nguyên kia.
Thuốc nóng bỏng miệng, Diêu Tống Văn uống từng ngụm nhỏ, ba người Lưu Đình Nguyên rất nhẫn nại, tuy rằng trong lòng sốt ruột nhưng vẫn yên lặng chờ đợi. Nhưng Trịnh Dưỡng Tính không kiên nhẫn được nữa, mở miệng nói;
- Diêu Cấp Sự, người luôn suy nghĩ thâm trầm, hôm nay tại sao lại bị Trương Nguyên công kích, làm ra chuyện mất thể diện kia!
Diêu Tống Văn không nói lời nào tiếp tục uống thuốc, uống đến đỏ bừng cả mặt, đổ mồ hôi đầy đầu mới buông bát, dùng khăn tay lau mồ hôi, nói chậm rãi:
- Chư vị cũng cho là Diêu Tống Văn ta ngu xuẩn để Trương Nguyên xô đẩy ẩu đả trước mặt mọi người sao?
Lưu Đình Nguyên nhỏ giọng nói:
- Diêu huynh, sự tình rốt cuộc như thế nào? Huynh nói ra đi, ta không tin Diêu huynh lại không khôn ngoan như vậy.
Diêu Tống Văn nói:
- Ta và Trương Nguyên thực sự sớm đã có xích mích, nô tỳ của Trương Nguyên hành động ngang ngược, ta tiến lên chỉ trích hắn đôi câu, hắn liền nói ra chuyện năm đó của đệ ta để bêu xấu ta. Những điều này đều là trong dự liệu của ta, nhưng ta tuyệt đối không nghĩ tới hắn cuối cùng lại đẩy ta xuống sông, rồi lại cứu ta lên, giả làm ân nhân cứu mạng của ta, để mấy người Trương Vấn Đạt tin là thật.
Nói tói đây thanh âm Diêu Tống Văn có chút run rẩy, có thù hận thấu xương, cũng có mang mối kiêng dè sâu sắc, trầm giọng nói:
- Tên này chẳng những gian xảo, mà còn coi khinh luật pháp và lễ giáo, lại dùng kiểu thủ đoạn đường phố này để hãm hại ta. Kẻ này không triệt hạ, nhất định sẽ là đại tặc của đất nước.
Bốn người Lưu Đình Nguyên ngơ ngác nhìn nhau.
Trịnh Dưỡng Tính nói:
- Diêu Cấp Sự, mấy người bọn này đương nhiên là tin ông, chỉ sợ Hoàng thượng và dân chúng đại đa số lại không tin ông, ông phải nghĩ cách biện bạch cho mình mới đúng.
Diêu Tống Văn trầm mặt, im lặng không nói. Hiện giờ y rất hối hận lúc ấy nóng lòng biện bạch trước mặt đám người Trương Vấn Đạt nói là Trương Nguyên đẩy y xuống nước, mấy người Trương Vấn Đạt rõ ràng không tin, ngược lại cho là y lấy oán trả ơn, khinh miệt y rõ rệt. Lúc ấy phương pháp khả thi duy nhất là làm bộ như hôn mê bất tỉnh, trong cơn hôn mê nói một ít lời đứt quãng, mà lời nói chủ yếu vạch trần Trương Nguyên dụng tâm hiểm ác, chỉ có như vậy mới có thể khiến đám người Trương Vấn Đạt hoài nghi Trương Nguyên. Nhưng lúc ấy chuyện xảy ra trong chớp mắt, y nổi nóng giận dữ, thật sự là không thể nghĩ nhiều như vậy, chỉ vội vã giải thích, lại lún sâu hơn vào chiếc bẫy Trương Nguyên đã giăng.
Nghĩ đến đây, mồ hôi trên ót Diêu Tống Văn càng đầm đìa. Trương Nguyên trong một thời gian ngắn đã nghĩ ra độc kế hạng này và nhanh chóng thực hiện, điều này thật sự làm cho người ta không rét mà run.
Hình Bộ lang trung Hồ Sĩ Tương nói:
- Diêu huynh, Trương Nguyên đã đẩy huynh xuống nước, lúc đó phố tây Trường An người đến người đi, sao có thể không nhìn thấy chân tướng sự việc?
Diêu Tống Văn nói:
- Lúc ấy Trương Nguyên làm bộ dạng kinh ngạc, để mọi ánh mắt tản đi, lúc này mới động đẩy ta, ta thật giận hai tên người hầu vụng về kia, khi Trương Bộ Đường hỏi lại nói không thấy rõ, không hiểu được đạo lý cho dù thấy hay không thấy rõ đều phải tận lực bảo vệ chủ nhân, ôi trời!
Hồ Sĩ Tương cũng biết việc này không dễ biện bạch. Cho dù lúc ấy có người qua đường thấy được Trương Nguyên đẩy Diêu Tống Văn xuống sông, nhưng lúc ở hiện trường không có ai ra làm chứng, sau sự việc càng không cách nào làm chứng, chỉ càng làm mọi người nghĩ là Diêu Tống Văn bịa đặt hãm hại Trương Nguyên. Việc này đã rửa không sạch nữa, liền thở dài nói:
- Diêu huynh cũng là có một chút nóng tính, người hầu Trương Nguyên đụng thương người khác, Diêu huynh đi chỉ trích tận mặt Trương Nguyên thì ích lợi gì? Đủ để rút dây động rừng bị rắn cắn.
Diêu Tông Văn nhíu mày không nói, trong lòng cũng thừa nhận chính mình đã nóng nảy. Trương Nguyên ở kỳ thi hội giành phần toàn thắng khiến y rất tức giận, hôm nay ở đầu cầu Bắc sông Ngọc phát hiện thấy nô tỳ của hắn – kẻ đã làm ngựa của y sợ hãi ở chợ đèn hôm ấy, nhất thời không kiềm nén được liền muốn làm bẽ mặt Trương Nguyên trước mặt các Từ Lâm quan Quách Xướng, Chu Diên Nho. Nhưng sau trận giao chiến, thể diện Trương Nguyên không tổn hại chút nào, ngược lại y lại vô cùng thảm hại, còn rơi vào tình cảnh lấy oán trả ơn. Lần này nếu không thể cứu vãn danh dự thì chức quan ngôn cũng chấm dứt, không cần đoán cũng có thể biết trước sẽ có không ít tấu chương buộc tội y, vụ án đường đệ y là Diêu Phục cũng sẽ đến một lần nữa bị lật lại, người đảng Đông Lâm vẫn luôn chờ đợi cơ hội này.
Trên bàn ngọn đèn dầu lưu ly tỏa ánh sáng mờ nhạt, trong phòng rất im lặng, nhưng nỗi lòng mỗi người đều vô cùng không bình tĩnh.
Diêu Tông Văn nói:
- Trương Nguyên rất xảo quyệt, là ta khinh địch sơ suất, nhưng việc đã đến nước này, nên cứu vãn như thế nào?
Giám sát Thiểm Tây Đạo Ngự Sử Lưu Đình Nguyên nói:
- Diêu huynh tạm thời cáo bệnh tĩnh dưỡng mấy ngày, xem tình hình biến chuyển thế nào rồi hẵng quyết định. Hiện tại không được đi sai bất kỳ nước cờ nào, nhất định phải tính trước làm sau, bằng không ưu thế mà tam đảng ta nhờ vụ án Lý Tam Tài, Hùng Đình Bật thắng thế đối với ưu thế của Đông Lâm sẽ bị hao tổn rất lớn.
Hồ Sĩ Tương cùng lắc đầu nói:
-
Trương Nguyên này quả thực khắc tinh của Chiết đảngta. Hắn là cháu họ của Trương Nhữ Lâm, em rể của Thương Chu Tộ, lại quay qua bên Đông Lâm để đối phó với chúng ta. Chỉ một Trương Nguyên kỳ thật không coi là gì, cho dù hắn có phải Trạng Nguyên, Hàn Lâm hay không, mấu chốt chính là những quan hệ phức tạp sau lưng hắn. Đáng lẽ Thương Chu Tộ làm Đô Sát viện Tả thiêm Đô ngự sử, là người tài của Chiết đảng ta, trong vụ án Hùng Diên Bật cũng dốc sức, nhưng bây giờ lại xa cách chúng ta.
-
Khắc tinh?
Trịnh Dưỡng Tính không cho là đúng nói:
- Một tân khoa Hàn Lâm không có chút căn cứ nào mà dám xưng là khắc tinh, Lưu Ngự sử cũng quá đề cao chí khí người khác mà diệt đi uy phong của mình đấy. Phong nghị (chỉ làm liều, tùy ý hoặc tự do phổ biến mà phát biểu bàn bạc, nghị luận) là dựa vào người dẫn đường, Diêu Cấp Sự đã nói rõ ràng là Trương Nguyên đẩy ngài xuống nước, sao có thể cứ ngậm bồ hòn làm ngọt mãi như vậy, ta sẽ cho bọn thủ hạ đem chân tướng sự việc công bố nơi nơi. Trương Nguyên lần này làm rất có sơ hở, người thông mình thì sẽ nhìn thấu, còn Diêu đại nhân nếu thân thể không việc gì, ngày mai cứ như bình thường đến Lục Khoa lang trực, tuyệt đối không có thể chịu thua Trương Nguyên.
Thiểm Tây đạo Giám sát Ngự Sử Lưu Đình Nguyên là thủ lĩnh Chiết Đảng, đã từng tham dự qua mấy vụ án như: án Lý Tam Tài, án Hùng Đình Bật, còn có án Trạng Nguyên Hàn kính. Có thể nói có rất nhiều kinh nghiệm phong phú. Là người luôn nhìn thấu sự đời, liền nói tiếp:
- Trương Nguyên hiện tại là lúc thanh danh đang tốt, vừa vào kinh thành liền xin triều đình cứu tế cho nạn dân Sơn Đông, lại chiếm được thiện cảm rộng lớn của sĩ thứ kinh thành trong vụ án làm rối kỷ cương khoa cử, người trong lý phường đều nói, vốn hội Nguyên cũng là của Trương Nguyên đấy, nhưng vì vụ án làm rối kỷ cương, nên giờ không được nữa. Trương Lục Nguyên giờ chỉ còn Trương Ngũ Nguyên, khiến Cho Triều đình thiếu đi một điểm tựa, làm cho người ta tiếc nuối. Hiện nay sóng gió ở cầu Bắc sông Ngọc đã lan truyền ra ngoài, người đời phần lớn nói trước là chủ, nếu chúng ta cãi lại, Trương Nguyên lúc này thanh danh khí thế đang thịnh, chỉ sẽ tự làm vấy bẩn mình. Chuyện như vậy đã nói không rõ được, chỉ có đem mình càng nói càng sai, lại không thể bắt Trương Nguyên bỏ vào Hình Bộ nghiêm hình tra tấn để hắn cung khai nhận tội.
Lưu Đình Nguyên nói:
- Biện pháp đương nhiên là có, đó chính là thay đổi tầm mắt. Đây cũng là cách Trương Nguyên sử dụng ở đầu cầu, bây giờ chúng ta trả lại cho hắn thôi. Ngày mai liên hợp vài Cấp sự trung, Ngô Ngự Sử lại buộc tội Ngô Đạo Nam lần nữa. Mà nói Ngô Đạo Nam da mặt cũng thật là dầy, lần trước Lưu Văn Bính, Chu Sư Đán, Lý Tung và Đài Viên Quan thay nhau buộc tội lão gian lận ở trường thi, lão lại chỉ ở nhà ở ẩn hai ngày thì lại vào các làm việc như thường. Hai án làm rối kỷ cương ở thi Hội, còn có án làm rối kỷ cương ở Thuận Thiên phủ trước kia, Ngô Đạo Nam thân là Tổng tài sao có thể vô trách nhiệm như vậy? Nhất định phải làm cho lão về hưu. Ngô Đạo Nam là chỗ dựa cuối cùng của Đông Lâm đảng, chỉ cần lão đi khỏi, vậy thì chuyện này của Diêu huynh chỉ là việc nhỏ. Buộc tội Ngô Đạo Nam vậy cũng là muốn giải vây cho Diêu huynh. Về phần Trương nguyên, có thể mượn chuyện băng hà thuyết buộc tội hắn. Đây là coi thường thánh ý và lễ pháp, gây nên việc quân chủ lơ là việc chính, khiến cho quần thần đùn đẩy chịu tội. Phương Các Lão rất là bất mãn đối với Băng hà thuyết của Trương nguyên.