Dọc theo bờ bắc, vòng qua Văn Hoa điện, phía bắc chính là Từ Khánh cung. Cánh cửa thứ nhất vắng lặng không người, lúc này lính bảo vệ cũng không đề phòng, cổng và sân vắng vẻ đã quen, bình thường Chung thái giám không cảm thấy đại môn không người canh gác này có gì đặc biệt, dù sao thì Đông Hoa môn vẫn có người canh gác. Nhưng giờ xem ra, đại môn vắng ngắt của Từ Khánh cung làm cho Chung thái giám rất bi phẫn, vạn tuế gia không chào đón tiểu gia, Trịnh quý phi đúng là chèn ép người, ngay cả thị vệ trong cung cũng sỉ nhục Đông cung, đặt Thái tử của một quốc gia trong tình cảnh nguy hiểm như thế, không nói đến có kẻ bên ngoài xông vào, chỉ cần Trịnh quý phi phái vài tên nội thị cường tráng xông vào Từ Khánh cung, là có thể uy hiếp được tính mạng của tiểu gia rồi. Có lẽ chuyện ngu xuẩn như vậy tự Trịnh quý phi cũng không dám chủ mưu, nhưng dưới tay Trịnh quý phi đều có những kẻ nguyện trung thành. Năm trước còn có lời đồn, thái giám Khương Lệ Sơn cùng mấy người ở trang viên ngoài Phụ Thành môn uống máu ăn thề, muốn kết giao tâm phúc hảo hán, báo ân trọng của Trịnh quý phi.
"Báo ân gì, không phải là muốn lập Phúc Vương sao." Chung thái giám cười lạnh, lại nghĩ: "Trịnh quý phi có lẽ còn do dự, nhưng cũng khó đảm bảo rằng những kẻ dưới tay bà ta sẽ không phát rồ lên rồi làm chuyện đại nghịch bất đạo, tiểu gia chỉ ở Đông cung nên khó lòng phòng bị, cho nên kế này của Trương Nguyên mới gọi là đảo khách thành chủ, cũng gọi là rút dây động rừng, vừa là đục nước béo cò, một kế mà bao hàm bao nhiêu tính toán, tuyệt diệu!"
Tiểu nội thị Cao Khởi Tiềm thấy Chung thái giám đứng ở trước đại môn của Từ Khánh cung bất động rất lâu, sắc mặt kì lạ, vừa giận vừa mừng, không khỏi có chút sợ hãi.
Lúc này Chung thái giám mới bừng tỉnh "Ừ" một tiếng. Nhấc chân bước vào Đông cung đại môn, đi qua một đình viện rộng lớn, phía trước là hai tầng cửa. Hai tầng cửa này cũng có người trông coi, đó là hai lão thái giám, đều năm, sáu mươi tuổi, cơ thể đã yếu, nhiều bệnh, nếu có chuyện xảy ra thật thì hai người kia lấy gì mà chống đỡ, qua này hai tầng cửa này là Xuyên điện, mặt sau Xuyên điện là Phụng Thần cung là nơi ở của tiểu gia, nếu như có thích khách xông vào là có thể xông thẳng đến.
Hoàng trưởng tôn Chu Do Hiệu cùng vài nội thị và cung nữ đang ở chỗ cái vạc đồng lớn trước Xuyên điện cũng không biết đang mân mê cái gì đó, thấy Chung thái giám đi qua, Chu Do Hiệu vui vẻ kêu lên:
Chỉ vào cái vạc đồng lớn kia.
Chung thái giám dừng bước, nhíu mày, nhìn Hoàng trưởng tôn không học vấn không nghề nghiệp này, trong lòng thầm than: "Nếu như địa vị của Thái tử gia khó giữ được, cuộc sống sau này của hoàng trưởng tôn chắc chắn sẽ bi thảm. Phúc Vương lên ngôi sẽ không cho người một con đường sống đâu."
Chỉ nghe Chu Do Hiệu kêu một tiếng: “Vặn”
Tên nội thị không biết vặn cái chốt gì ở bên cái vạc đồng, làm cho nước để cứu hoả ở trong vạc đồng phun ra, nước chảy như thác, giống như tuyết bay, khiến Chung thái giám giật mình, liền lùi mấy bước, giày và vạt dưới áo bào đều bị nước bắn tung tóe vào ướt hết.
Chu Do Hiệu nhảy cẫng lên nói:
Còn nói với Chung thái giám:
Đứa bè mười hai tuổi này khi động đến mấy thứ thủ công kĩ xảo thì thông minh khác thường nhưng đọc sách học chữ thì ngây ra như phỗng. Lúc này Chung thái giám cũng không còn lòng dạ nào giáo huấn cậu bé, gật đầu một cái, hỏi mấy tên nội thị:
Mấy tên nội thị đều nói không biết, lúc này Khách Ấn Nguyệt từ Xuyên điện đi ra, đáp:
Chung thái giám liền tự mình đi gặp Vương An, không ngờ Khách Ấn Nguyệt đi theo hỏi:
Chung thái giám cảm thấy rùng mình, đáp:
Khách Ấn Nguyệt nói:
Chung thái giám có chút kinh ngạc nhìn Khách Ấn Nguyệt, người phụ nữ này cao gầy xinh đẹp, hai hàng lông mày như đôi chim trả bay chéo, đôi mắt tươi đẹp như nước mùa thu, da thịt trắng nõn như bầu mới cắt, dường như chỉ cần bấm là có thể ra nước, Chung thái giám nghĩ thầm rằng: "Người phụ nữ này sâu sắc, không yêu đương đã lâu, hay là muốn kết giao với Trương Nguyên, nếu không thì tại sao nhiệt tình nhắc tạp gia mở tiệc chiêu đãi Trương Nguyên như vậy, để cô ta được gặp đúng không, người phụ nữ này thật không biết lượng sức, ngươi chỉ là một vú nuôi mà thôi, ở trong cung cùng nội quan chúng ta khoe khoang quyến rũ thì thôi, lại vẫn muốn hấp dẫn Trạng Nguyên lang, thật là buồn cười."
Khách Ấn Nguyệt thấy vẻ mặt Chung thái giám khác thường, khẽ cười nói:
Chung thái giám cười cười, nói:
Khách Ấn Nguyệt cười đáp lễ nói:
Vừa nói, Chung thái giám cũng có chút thương hại cho người phụ nữ này, nói:
Nói điều này có chút ngữ khí thổ lộ.
Khách Ấn Nguyệt hì hì cười, mắt đẹp liếc xéo Chung thái giám, lại làm Chung thái giám có chút thẹn thùng, Chung thái giám hắng giọng một tiếng, nói:
Đi lên điện, lúc đến thềm son quay lại nhìn, người phụ nữ kia đã quay về. Ánh mặt trời chính ngọ chiếu xuống, làm người phụ nữ kia trông thật tươi đẹp, hông eo lắc, đôi chân dài di chuyển rất nhanh, có chút sảng khoái.
Vương An từ trong điện đi ra, Vương An là thư đồng của Thái Tử Chu Thường Lạc, là thủ lĩnh thái giám của Từ Khánh cung, tuổi gần năm mươi, bị đau dạ dày, bộ dạng luôn nghiêm túc cau mày, hai má hóp lại.
Chung thái giám thở dài nói:
Vương An nhìn chằm chằm Chung thái giám một cái, gật đầu nói: "Theo ta đến thư phòng nói chuyện."
Chung thái giám theo Vương An đi vào thư phòng của Thái Tử, bên trong có một tiểu nội thị đang sắp xếp lại đống sách bừa bộn, Chung thái giám nhíu mày, Vương An liền bảo tiểu nội thị kia đi ra ngoài. Sau đó nói:
Chung thái giám liền kể chuyện y vừa chứng kiến trên đường từ Đông An môn vào. Lo lắng nói:
Vương An trung thành với Thái tử, không tiếc tính mạng giữ gìn cho Thái Tử, nghe Chung thái giám nói xong, cũng là sợ hãi, nói:
Chung thái giám nói:
Vương An nghe được mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, chuyện Chung Bản Hoa nói hoàn toàn có khả năng xảy ra, run giọng nói:
Chung thái giám lắc đầu nói:
Vương An tỉnh táo lại, nhìn Chung thái giám, hỏi:
Chung thái giám liền nói ra kế sách kia. Hàng mi của Vương An khẽ động đậy, trầm tư một lúc lâu, khen:
Chung thái giám nói:
Vương An xua tay nói:
Chung thái giám cau mày nói:
Vương An nghiêm nghị nói: