Lẳng Lơ Tao Nhã

Chương 384: Dù sao ta cũng tin




Trương Nguyên đi ra ngoài cửa chính, thấy một chiếc xe ngựa dừng ở bên đường đối diện cửa chính, tiểu Cao đã chạy tới trước, nói một câu gì đó với người ngồi trong xe, rèm cửa xe vén lên, lộ ra khuôn mặt gầy gò trắng bệch của Chung thái giám, gật đầu với Trương Nguyên một cái, rồi lại buông rèm cửa xe xuống.

Trương Nguyên lên xe ngựa, Chung thái giám chào hỏi qua loa nói:

  • Trương tu soạn, tạp gia có chuyện gấp muốn nói, chúng ta rời khỏi đây trước, đi một vòng đến phố lớn ở Triều Dương môn.

Trương Nguyên gật đầu nói:

  • Cũng được.

Dặn dò Vũ Lăng trở về báo cho nội huynh một tiếng, nói tạm thời hắn có việc phải ra ngoài, một lúc nữa sẽ về.

Xe ngựa đi theo hướng đông ra khỏi Đông tứ bài lâu phường môn, trừ phu xe ra, Chung thái giám chỉ dẫn theo con nuôi tiểu Cao, giờ đi theo bên cạnh xe còn có Uông Đại Chùy và Vũ Lăng.

Trương Nguyên chịu không nổi bộ dạng thần bí của Chung thái giám, nói:

  • Công công có chuyện gì quan trọng thế, hiện tại có thể nói rồi.

Chung thái giám còn vén màn cửa lên nhìn nhìn ra bên ngoài, lúc này mới hạ giọng nói:

  • Trương tu soạn, Trịnh quý phi kia muốn làm khó Thái tử gia.

Trương Nguyên thầm nghĩ: "Như thế nào, Đĩnh kích án đã xảy ra rồi sao?" Miệng nói:

  • Công công đừng sốt ruột, từ từ nói, đã xảy ra chuyện gì?

Chung thái giám nói:

  • Tháng trước, ngày mà tạp gia và công tử gặp lại ở Thập Sát hải, vạn tuế gia gia gọi tiểu gia đến cung Càn Thanh răn dạy, khi tiểu gia trở về mặt cắt không còn giọt máu, Vương An công công hỏi chi tiết mới biết Trịnh quý phi lại gièm pha với vạn tuế gia, nói Lưu thục nữ chết vì bị tiểu gia ngược đãi, tiểu gia thực sự sợ hãi.

Không thể truy đến cùng chuyện thâm cung, đầu giường Trịnh quý phi lại có khả năng “thổi gió” rất lợi hại, Trương Nguyên gật gật đầu, hỏi:

  • Còn gì nữa không?

Chung thái giám nói:

  • Hai năm trước Cẩm Y Vệ bách hộ Vương Viết Càn tố giác với Hoàng đế gian đồ Khổng Học, Triệu Tông Thuấn, Triệu Thánh nghe Hoàng quý phi Trịnh thị sai khiến, tụ tập yêu nhân mưu hại Đông cung. Lúc ấy để dàn xếp ổn thoả Phúc Thanh tướng công đã điều tra nhưng không tìm ra được chứng cứ, nói Vương Viết Càn có thù riêng với đám người Khổng Học, đưa ra tam pháp ti tra tấn Vương Viết Càn đến chết, việc này đã trôi qua rồi, không gây ra sự phân tranh giữa các đảng lớn, nhưng cổ vũ sự kiêu căng của đảng phía Trịnh thị. Tiểu gia sống không yên, tiểu gia vốn là Thái tử nhưng người hầu bên cạnh ít ỏi, không ít nội thị ở Từ Khánh cung vì cổng và sân vắng vẻ, không có chỗ kiếm ăn, liền lấy cớ sinh bệnh, có việc để rời đi, Từ Khánh cung to như vậy nhưng lại vắng ngắt, tiểu gia rất hoảng sợ, sợ một ngày nào đó bị người của Trịnh quý phi hại chết, cái lo lắng của tiểu gia cũng không phải là vô cớ, Trịnh Quốc Thái kia là tả đô đốc tả quân phủ, Trịnh Dưỡng Tính lại là Vũ Lâm Vệ Thiên hộ, nếu bọn chúng muốn mưu hại tiểu gia, đó là chuyện không khó.

Nói tới đây, Chung thái giám chăm chú nhìn ánh mắt của Trương Nguyên, thấp giọng nói:

  • Trương tu soạn túc trí đa mưu, trong vụ án khoa trường có thể biến nguy thành an, có thể có kế hay gì cứu tiểu gia? Chuyện này cũng liên quan đến tiền đồ của tạp gia và công tử.

Lúc này Trương Nguyên giống như lúc Châu Tinh Trì phát hiện dưới bàn chân có nốt ruồi trong "Đại Thoại Tây Du", chợt bừng tỉnh: "Hoá ra việc này còn phụ thuộc vào mình." Đồng thời cũng thầm kinh hãi, đã không còn khả năng nào cho hắn ở Hàn Lâm Viện một cách nhàn nhã nữa rồi, năm đó có chiến tranh, các đại thần Đông Lâm kiên quyết ủng hộ, thậm chí không tiếc tính mạng mới giành được vị trí Thái Tử cho Chu Thường Lạc, giờ hắn cũng không thể đứng ngoài.

  • Chung công công có nhắc tới ta trước mặt Đông cung không?

Trương Nguyên nghiêm mặt hỏi.

Chung thái giám nhìn sắc mặt Trương Nguyên, lắc đầu nói:

  • Không có, tạp gia sao có thể liều lĩnh như vậy, chỉ là hỏi kế thôi, cũng không để Trương tu soạn bị cuốn vào cuộc tranh giành ở cung đình.

Trương Nguyên nói:

  • Công công biết ta kiên quyết ủng hộ Thái tử, ta có thể hiến kế, nhưng tuyệt đối không thể ra mặt, công công phải hiểu được sự lợi hại trong đó.

Chung thái giám nói:

  • Tạp gia biết, giờ công tử chỉ là một Từ lâm quan không có thực quyền, nuôi dưỡng tham vọng là đệ nhất.

Trương Nguyên ngẫm nghĩ một chút, hỏi:

  • Vụ án “yêu án thư” là chuyện từ năm nào?

Chung thái giám đáp:

  • Là chuyện năm Vạn Lịch thứ ba mươi mốt.

Việc này Chung thái giám nghe nhiều nên thuộc, khi xảy ra “yêu án thư” y vẫn là người hầu ở nội quan giám.

Trương Nguyên hỏi:

  • Kết quả như thế nào?

Yêu án thư là chuyện lúc ấy trong kinh truyền đi một quyển sách nhỏ, chỉ trích Trịnh quý phi phế Thái Tử, khi đó Thái Tử Chu Thường Lạc mới vừa được sắc lập, địa vị chưa vững, qua chuyện yêu thư án, dưới sự mạnh mẽ của triều đình và dư luận khiến cho Trịnh quý phi không dám phế Thái Tử để lập Phúc Vương, địa vị của Chu Thường Lạc mới được ổn định.

Chung thái giám hiểu được ý của Trương Nguyên, vui vẻ nói:

  • Trương tu soạn nói là sẽ làm một vụ yêu án thư nữa ư.

Trương Nguyên lắc đầu nói:

  • Năm đó vụ yêu án thư rốt cuộc xảy ra thế nào giờ cũng không rõ, một đám người làm loạn, chính là phản ánh sự lo lắng của triều đình trên dưới cho địa vị đầy nguy cơ của Thái tử, có thể nói vụ yêu án thư xảy ra rất đúng lúc nhưng có rất nhiều việc chỉ xảy ra được một lần mà không có lần thứ hai, kế này cũng giống như vậy, chỉ có thể dùng được một lần, dùng lại là bỏ đi.

Chung thái giám hỏi:

  • Vậy Trương tu soạn nghĩ nên làm như thế nào?

Trương Nguyên thấp giọng nói:

  • Tuy rằng Thái tử chịu lạnh nhạt, nhưng vẫn là người có quyền lực, công công có thể hiến kế cho Thái tử, sắp xếp một tên đầu óc không tỉnh táo xông vào Từ Khánh cung, sau đó bắt lấy người này giao cho Cẩm Y Vệ, nói người này xông vào trong cung mưu toan muốn đánh chết Thái Tử.

Chung thái giám nín thở nghe, nghĩ Trương Nguyên còn có nói tiếp, không ngờ Trương Nguyên liền ngậm miệng, không khỏi hỏi:

  • Như vậy sao?

Trương Nguyên gật đầu nói:

  • Chính là như vậy, cái gì cũng không cần nói nhiều, việc này chỉ là một ngọn lửa, tự có ngoại quan sẽ thêm dầu, đến lúc đó mũi nhọn sẽ chĩa về phía Trịnh thị, Thái tử dĩ nhiên là bình an rồi.

Chung thái giám chần chờ nói:

  • Kế này dường như không đáng tin, Trịnh quý phi muốn hại tiểu gia, cũng sẽ không phái đến một tên nửa điên nửa ngốc nghếch chứ.

Trương Nguyên mỉm cười nói:

  • Điên không phải là ngu ngốc, rất nhiều tên điên khi phát bệnh mới điên, bình thường thì thấy rất bình thường, cái này hoàn toàn không dễ phân biệt, ta đã thấy nhiều chuyện tưởng người bình thường là một tên điên, hơn nữa chuyện xông vào cấm cung mưu sát Thái tử không phải là nhỏ, đạo quan và Ngự Sử ủng hộ Thái tử sẽ không bỏ qua đâu, cho nên mặc kệ người khác tin hay không, dù sao thì ta cũng tin.

Chung thái giám nghẹn họng nhìn trân trối, cẩn thận suy nghĩ về lời nói này của Trương Nguyên, càng nghĩ càng hay, kế này nhìn vụng về nhưng thật ra hay vô cùng, phải nắm bắt chính xác được lòng người và thời cuộc mới có thể nghĩ ra được diệu kế ấy, mặc dù có người không tin Trịnh thị sẽ phái người xông vào cung ám sát một cách ngu xuẩn như vậy, lại càng không tin Thái tử tự mình bố trí người ám sát mình, vụ này sẽ mơ hồ như vụ yêu án thư năm đó, nhưng cuối cùng người được lợi nhất định sẽ là Thái tử.

Trương Nguyên dặn dò:

  • Khi nói với Thái tử, Chung công công cũng chớ nói kế này do ta nói ra, không tốt cho công công cũng không tốt cho ta, công công là người thông minh, tự hiểu được sự tinh tế trong đó, không nói nữa, công lao là của công công, nói ra thì ngược lại sẽ bị đố kị.

Chung thái giám gật đầu nói:

  • Tạp gia hiểu rồi.

Trương Nguyên nói:

  • Công công có thể thảo luận với Vương An công công trước, sau đó hiến kế cho Thái tử, người xông vào cung nhất định phải xem xét kĩ, người ra mặt liên lạc nhất định phải đáng tin cậy.

Chung thái giám đưa Trương Nguyên trở về Đông tứ bài lâu rồi cùng con nuôi Cao Khởi Tiềm đi về hướng Hoàng thành, từ Đông An môn tiến vào Hoàng thành, lại đi qua Đông An lý môn và Đông An thượng môn, sau đó mới đến Đông Hoa môn, có thể nói lính gác cửa rất đông, chỗ này là do Hổ Bí tả vệ, Kim Ngô tiền vệ, Yên Sơn tiền vệ, Vũ Lâm tiền vệ thay phiên nhau trực bảo vệ, Trịnh Dưỡng Tính chính là người chỉ huy Vũ Lâm tiền vệ Thiên hộ.

Chung thái giám lưu ý quan sát các cửa bảo vệ, phát hiện thủ vệ ở Đông An môn rấtt là khinh suất, bởi vì trong Đông An môn có Quang Lộc tự, còn Thiện giám, Ngự Mã giám, nội kho, kho vũ khí, phòng đạn dược vân vân, quan lại, thái giám, tạp dịch ra ra vào vào rất nhiều, hơn nữa nhiều năm như vậy cũng chưa bao giờ xảy ra chuyện có gian tế trà trộn vào Hoàng thành gây rối, quân bảo vệ tất nhiên là sinh ra tính chậm chạp. Khi đang trực thì tụ tập trò chuyện với nhau, hoàn toàn không thẩm tra, đối chiếu thẻ bài hoặc khám xét lần nào cả. Thủ vệ ở Đông An lý môn và Đông An thượng môn thì lại càng vô dụng, chỉ có quân bảo vệ cung thành Đông Hoa môn, so ra thì cũng còn nghiêm túc hơn một chút vì dù sao thì bên trong cũng là nội các và Đông cung, nhưng không thể sánh được với sự nghiêm túc của quân bảo vệ bên Hoàng Cực môn, nơi này chắc chắn có sơ hở.