Chung thái giám gật đầu đồng ý, không cần y quan tâm là tốt nhất, y cũng biết Vương An và Đông Lâm đảng hay qua lại. Năm đó Tào vận Tổng đốc Lý Tam Tài, thủ phụ Diệp Hướng Đương đều từng khen ngợi đức hạnh của Vương An. Vương An là một nội quan có danh tiếng trong các ngoại thần, đức hạnh của Vương An chủ yếu ở việc hết sức giữ gìn địa vị và an toàn cho Thái tử. Đây là chuyện mà người đảng Đông Lâm coi trọng nhất, hiện tại trong triều tuy người đảng Đông Lâm bị ba đảng còn lại áp chế, nhưng vẫn có thế lực to lớn như xưa, với sự giúp đỡ của bọn họ, sắp xếp một tử sĩ xông vào cung là chuyện dễ dàng.
Bỏ ăn cơm trưa, Vương An liền sai người tâm phúc tới đường Kỳ Bàn ngoài Đại Minh môn gặp Hình Bộ chủ sự Vương Chi Thái, hẹn Vương Chi Thái gặp ở chùa Thiên Phật phía bắc Hoàng thành. Vương Chi Thái là người Thiểm Tây, cốt cán của Đông Lâm, có quan hệ khá tốt với Vương An, lúc đầu làm tri huyện Thanh Uyển, xử án giỏi nên thăng chức lên Hình Bộ chủ sự.
Giờ Thân sơ khắc, Vương An tới trước chùa Thiên Phật, thắp ba nén hương ở bảo điện Đại Hùng, vòng ra ngoài sơn môn, thấy Vương Chi Thái ngồi xe ngựa đi tới ngoài sơn môn, Vương An lặng lẽ lên xe ngựa của Vương Chi Thái.
...
Trương Nguyên trở lại tứ hợp viện ở Đông tứ bài lâu, Trương Liên Phương cũng đã tới, Trương Liên Phương tới chúc mừng Trương Nguyên có quý tử. Giữa trưa, Trương Nguyên liền đặt một bàn tiệc rượu ở quán rượu gần đó, mở tiệc chiêu đãi Bảo Sinh thúc, anh vợ Thương Chu Tộ, tộc huynh Trương Đại, Kỳ Bưu Giai, còn có Mục Kính Nham, lúc đầu Mục Kính Nham không chịu ngồi cùng bàn với đám Trương Nguyên, còn xưng tiểu nhân, nhưng vì Trương Nguyên yêu cầu mới ngồi xuống, mọi người nghe Mục Kính Nham kể chuyện đuổi giết Mông Cổ Thát tử rồi nhắm rượu, rất vui vẻ.
Sau giờ ngọ, thúc cháu Trương Liên Phương, Trương Đại về bên sông Bào Tử, Kỳ Bưu Giai ở thư phòng cùng Thương Cảnh Lan viết chữ vẽ tranh, lời nói nhỏ nhẹ. Trương Nguyên thì cùng Mục Kính Nham nói chuyện, hỏi tỉ mỉ chuyện khi ở bên trại lính, Mục Chân Chân và tiểu Cảnh Huy ngồi nghe.
Trước mặt Trương Nguyên, Mục Kính Nham đều nói thật, y nói ở trại lính những người từng buôn bán chỗ nào cũng có, còn có quân sĩ trốn lính, biên chế thiếu sót, có khi khất nợ quân lương, lương thực một tháng của quân sĩ ít, võ quan tham bạo, nói tới đây Mục Kính Nham thêm một câu:
Binh lính biên giới có không ít võ tướng, bình thường áp bức lương bổng của quân sĩ, có công thì bảo thân tín gia đình đi mạo công lĩnh thưởng, như vậy giống như ngăn trở con đường lập công thăng chức của binh lính, quân sĩ nhìn không thấy tiền đồ, làm sao còn có sĩ khí, Mục Kính Nham coi như cũng được Đỗ Tùng giúp đỡ, bằng không làm sao có thể thăng chức nhanh như vậy.
Trương Nguyên yên lặng gật đầu, phong trào kinh thương ở Vãn Minh chỗ nào cũng có, đã thấm vào đến trong quân đội, quân đội buôn bán là điều tối kỵ, làm cho kỷ cương tan rã, quân sĩ có tiền rồi có thể nộp tiền để không phải đi lính, đây là ảnh hưởng trí mạng đối với sĩ khí. Nhưng hiện giờ việc này hắn chỉ có thể hiểu, mà không thể thay đổi, nhất định phải mau chóng lên cầm quyền mới được, dựa vào kinh nghiệm của hắn bây giờ, quyết sách muốn đi vào được trong triều còn xa rất xa, nhưng nhất định phải ảnh hưởng đến quyết sách trong triều, cho nên nhất định phải bảo vệ vị trí của Ngô Các lão, bởi vì Ngô Các lão rất thích hắn, ủng hộ mọi lời nói của hắn trong cách trị quốc, nhưng Phương Các lão lại có hiềm khích với tấm lòng của hắn.
...
Lúc hoàng hôn, Mục Chân Chân cùng phụ thân Mục Kính Nham đi dạo phố chợ đèn. Phố đèn Thượng Nguyên rất nổi tiếng, bình thường cũng là chỗ tụ tập của thương lữ, những thứ kì dị, đồ cổ của tam đại bát triều, vật dụng của ngũ đẳng tứ dân, cái gì cần có thì đều có. Đường đi có ba làn, chợ có bốn hang lối, cái gọi là “cửu thị khai tràng” chính là từ giờ Dần bắt đầu họp chợ đến giờ Tuất thì tan chợ. Nơi này là nơi mọi người tụ tập, vô cùng đông đúc, phụ nữ Đông Thành còn có một tập tục đó là sau bữa cơm tối đi kết bạn vui vẻ, để phòng trừ bệnh tất nên gọi là tẩu bách bệnh. Phố chợ đèn này chính là chỗ các phụ nữ đi lại, chẳng những thứ dân nữ quyến thích tới nơi này, mà những thiếu nữ danh giá cũng thường đi xe ngựa đẹp hoặc kiệu tới đây chọn hàng mua.
Qua hai ngày, Mục Kính Nham phải trở về Du Lâm, thời gian hai cha con gặp nhau không nhiều lắm, càng quý giá gấp đôi, Mục Kính Nham mua cho con gái chút quần áo trang sức, giờ y đã có chút tiền tiết kiệm, Mục Chân Chân nói:
Có chút thẹn thùng
Mục Kính Nham chần chừ một chút, hỏi:
Mục Chân Chân hiểu được ý của phụ thân, nói:
Mục Kính Nham vui vẻ cười, nói:
Một chiếc xe ngựa chạy qua phố xá sầm uất, con ngựa kéo xe cúi đầu ngửi ngửi mặt đất, Mục Kính Nham không chú ý, khi xoay người vỏ đao lông nhạn quẹt vào mắt con ngựa, con ngựa kia kinh sợ nhảy dựng lên, kéo xe ngựa đi đụng ngã hai người qua đường, Mục Kính Nham tay mắt lanh lẹ, xông về phía trước đè lại càng xe, thuần phục con ngựa đang hoảng sợ.
Trong xe ngựa có tiếng phụ nữ thét chói tai, là do hoảng sợ vì xe ngựa chợt xóc lên, may là con ngựa bị hoảng sợ đã bị Mục Kính Nham khống chế rất nhanh, hoàng hôn là thời điểm náo nhiệt nhất của phố chợ đèn, đại đa số mọi người đều đi bộ, ngồi kiệu cũng nhiều, xe ngựa rất ít, bởi vì nơi này rất đông người đi đường, súc vật dễ bị sợ.
Hai người đi đường bị ngựa xô ngã kia bò dậy rất nhanh, mắng tên phu xe. Có một tên sinh đồ đội khăn vuông, mặc áo choàng, khoảng chừng bốn mươi tuổi, gã không bị thương gì, nhưng kêu la ầm ĩ, bắt phu xe phải bồi thường bạc. Người còn lại bị ngã là một phu nhân béo, Mục Chân Chân tiến lên muốn đỡ cô ta dậy nhưng lại bị cô ta đẩy ra, ngồi dưới đất than khổ nói:
Vừa kêu vừa xoa ngực, xoa đến mức bộ ngực dưới áo lắc lư rung động.
Phố chợ đèn là nơi thương lữ tập hợp, hối hả, nghe thấy bên đường xảy ra chuyện, thoáng chốc một đám người đã đến vây xem.
Phu xe thấy vỏ đao của Mục Kính Nham chạm vào mắt con ngựa, kêu oan nói:
Chỉ về hướng Mục Kính Nham.
Sinh đồ kia quay đầu liếc Mục Kính Nham một cái, một Đại Hán to như cột điện, quay đầu về phía tên phu xe tức giận kêu:
Có người trong xe ngựa mở miệng nói:
Phu xe có dũng khí, hất tay tên sinh đồ đang níu lấy áo y ra, quay đầu lại nói:
Mục Kính Nham cau mày, nghĩ thầm rằng: "Việc này sao có thể chỉ trách ta được, ta cũng chỉ vô tình đi qua thôi mà." Đoán được người trong xe ngựa có thân phận không thấp, không phải một tên quân hộ như y để cùng lí luận, trong kinh thành này nên tránh rắc rối thì hơn, không được trì hoãn việc về Du Lâm, bên hông y còn giắt hai mươi mấy lượng bạc, đây gần như là toàn bộ tiền tiết kiệm của y, ban đầu vốn định mua cho Chân Chân chút quần áo và đồ trang sức nhưng lại vô ý gây phiền toái như vậy, trong phút chốc sợ là phải tiêu hết rồi, nhưng trước tiên đừng vội vàng, vả lại để xem người trong xe ngựa kia nói thế nào.
Sinh đồ kia lại kéo tên phu xe, kêu lên:
Người phụ nữ béo gồi dưới đất kêu lên:
Bò lên ngồi vào càng xe, xem ra là muốn bịp tiền rồi.
Đi theo bên cạnh chiếc xe ngựa này còn có hai tên người hầu, người trong xe ngựa nói gì đó với một trong số hai tên người hầu, tên người hầu kia liền tiến lại nói với sinh đồ kia:
Lại chỉ vào Mục Kính Nham nói:
Tên sinh đồ này ỷ vào công danh thường ngày ở trong phường nên cũng có chút hống hách, nói:
Nghĩ thầm rằng: "Bây giờ thế phong nhật hạ, chỉ là một thương nhân cũng dám xưng lão gia.”
Tên người hầu kia không nói lời gì kéo tên sinh đồ đến bên cửa xe, màn xe vén lên. Trời sắp tối, cửa hàng hai bên phố đã thắp đèn, sinh đồ kia đứng gần đó có thể nhìn thấy rõ người bên trong xe, nghe bên trong xe nói mấy câu, lập tức vái chào liên tục, cũng không giằng co với phu xe nữa, xoay người quát Mục Kính Nham: