Trương Nguyên bật cười. Nhìn thấy bên cạnh còn có mấy người vây quanh, cũng không có nói gì nhiều, hắn hiểu rõ trong lòng. Thanh Mặc Sơn Nhân làm sao tính ra được, rõ ràng là đoán ra. Lần trước hắn đến Đại Từ Diên Phúc cung cầu nguyện, Thanh Mặc Sơn Nhân liền biết hắn cầu nguyện cho Đạm Nhiên sinh nở bình an. Bây giờ nhìn bọn hắn một đám người vui mừng hớn hở từ miếu Tam Cung bước ra, làm một thầy bói sao ngay cả điểm năng lực này đều không có. Trương Nguyên từng nghe tộc thúc tổ Trương Nhữ Lâm kể về thầy tướng Dương Tử Cao ở Lan Khê Chiết Giang, người này què một chân, dựa vào tướng thuật đi khắp thiên hạ. Gã từng đến một quan thân gia nào đó, lúc đó tân khách đầy cả sảnh đường, những vị tân khách này trước kia vẫn chưa gặp qua vị Dương Tử Cao này, Dương Tử Cao lại có thể chỉ ra thân phận của từng vị tân khách, hoặc áo vải, hoặc quan lại trong phủ, hoặc họa sỹ, hoặc môn khách, không một sai lầm. Đây kỳ thực chính là sức quan sát nhạy bén, cộng thêm vốn kiến thức hiểu biết rộng.
Lúc này, một người hầu Thương thị vội vàng chạy tới nói với Trương Nguyên:
Trương Nguyên và Mục Chân Chân liếc nhìn nhau. Sự vui mừng của Mục Chân Chân trong lòng tưởng như là sắp dâng trào, quan Tổng Kỳ họ Mục không phải phụ thân nàng Mục Kính Nham thì là ai!
Trương Nguyên cười nói:
Mục Chân Chân trả lời một tiếng, chạy như bay quay về.
…..
Đỗ đạt Trạng Nguyên, chuyện đẹp như vậy, bảng vàng vừa ra, tuy ở nơi thâm sơn cùng cốc, không thể không truyền khắp dòng họ.
Mùng 3 tháng 4, Diên Tuy Tham tướng Đỗ Tùng ở Du Lâm xa xôi nhìn thấy Công báo từ trong kinh đưa tới, ở trong có danh sách Tiến sĩ khoa Bính Thìn. Tên của Trương Nguyên rõ ràng được liệt ở vị trí số một của nhất giáp, Đỗ Tùng kinh ngạc đứng lên. Hai năm trước ở Trinh Phong Côn Sơn đã gặp qua vị thiếu niên tú tài ăn nói phi phàm đó, quả thực là một bước lên mây. Đỗ Trạng Nguyên chính là Tu Soạn Hàn Lâm lục phẩm rồi, quan Hàn Lâm thanh quý, mà võ tướng địa vị thấp, cho dù là Tổng Binh, Tham tướng nhìn thấy quan Hàn Lâm đều không dám tỏ ra ngang hàng, bắt buộc phải cung cung kính kính.
Trương Nguyên đỗ Trạng Nguyên, Đỗ Tùng rất vui mừng, Trương Nguyên kiến thức phi phàm, thư sinh không ra khỏi cửa, liền biết chuyện thiên hạ. Năm ngoái trong bức thư hắn viết cho y phân tích rõ ràng cục thế Liêu Đông. Nô Nhĩ Cáp Xích quả thật lập nước xưng Hãn, chiến sự Liêu Đông khó tránh khỏi, Đỗ Tùng đã cực kỳ khâm phục đối với Trương Nguyên. Bây giờ Trương Nguyên lại lấy danh là người đứng đầu nhất giáp trong kì thi Đình chứng minh bản thân mình có năng lực, Đỗ Tùng đối với Trương Nguyên đã từ khâm phục chuyển sang kính phục rồi. Với kiến thức và tầm nhìn xa của Trương Nguyên, hắn ngày sau có thể làm Lục bộ Đường quan thậm chí nhập Các làm Thủ Phụ đều rất có khả năng. Người như vậy tất phải kéo gần mối quan hệ, trong triều có người sẽ dễ làm quan!
Đỗ Tùng suy nghĩ một lúc, lệnh cho thân binh đi Hồng Thạch Hiệp Bách Hộ truyền Tổng Kỳ Mục Kính Nham tới sở Tham Tướng gặp y. Hồng Thạch Hiệp Bách Hộ cách nha môn Du Lâm Tham Tướng hơn ba mươi dặm, Mục Kính Nham ngày đó cưỡi ngựa vội đến, bái kiến Đỗ Tùng. Đỗ Tùng lệnh cho ông ngày mai dẫn theo mười quân sỹ mang theo văn thư của sở Tham Tướng và khám hợp (ấn tín dùng trên công văn, chia thành hai nửa, mỗi bên giữ một nửa, khi dùng sẽ ráp hai nửa với nhau để làm chứng) lên đường vào kinh, đi Binh bộ Võ Quân ti lĩnh quân giới, nhất thiết phải áp giải về Du Lâm trước mùng 10 tháng 7.
Thay thế quân giới là mỗi năm đều có, nhưng trước đây đều do gia đinh thân tín của Đỗ Tùng đi, hơn nữa quân hàm không thấp hơn Bách Hộ, điều này làm cho Mục Kính Nham vừa mừng vừa sợ. Sau khi chuẩn bị xong xuôi, trước buổi trưa ngày hôm sau liền tới chào từ biệt Đỗ Tham tướng. Đỗ Tùng lúc này mới giao cho ông một bức thư và một hộp lễ vật, nói:
Mục Kính Nham sững sờ trong chốc lát, lập tức tỉnh ngộ, vui mừng nói:
Đỗ Tùng khẽ mỉm cười:
Mục Kính Nham cực kỳ vui mừng, bái biệt Đỗ Tham tướng, dẫn mười quân sĩ thúc ngựa đi về hướng Đông, đi đường hơn hai mươi ngày. Vào buổi sáng ngày 30 tháng 4 vào thành Bắc Kinh, tới nha môn Binh bộ trước, lại gặp ngày nghỉ, Võ Quân ti không làm thủ tục lĩnh quân giới, Mục Kính Nham bèn nghĩ tới việc tìm Trương Nguyên trước, nhưng may mắn gặp được Kỳ Bưu Giai. Kỳ Bưu Giai có việc hay không có việc đều qua lại nhà nhạc phụ, liền lập tức dẫn theo Mục Kính Nham tới cổng Đông Tứ.
Buổi tối trước khi Trương Nguyên rời quê nhà Sơn Âm vào kinh dự thi vào năm ngoái, Hắn và Thương Đạm Nhiên nửa đêm nói chuyện phiếm. Trương Nguyên nói sinh con trai thì gọi là Trương Hồng Tiệm, con gái thì gọi là Trương Tư Nhu.
Trương Nguyên, Trương Đại và Thương Chu Tộ đi bộ, Phó thị cùng hai đứa con gái ngồi xe ngựa, Vũ Lăng, Lai Phúc, Uông Đại Chùy, Mính Yên, còn những nô bộc nam và tỳ nữ Thương thị thì đi theo bên cạnh xe. Đoàn người vòng qua góc phố, thấy ở trước cổng của tứ hợp viện, Mục Chân Chân đang nói chuyện với một quân sĩ cao lớn, quân sĩ này đầu đội khăn ngũ sắc, mặc áo tay lớn, khoác áo giáp bên ngoài, chân đi giày bốt cho quân sĩ, eo thắt đai da trâu, vai đeo chéo kiếm lông nhạn, đi theo phía sau còn có hai vệ binh mặc quần áo số.
Nhìn thấy đoàn người Trương Nguyên đi lại đây, quân sĩ cao lớn hùng tráng kia đi nhanh ra nghênh đón, cách xa mấy trượng liền quỳ một gối ở bên đường thỉnh an nói:
Tiểu nhân Mục Kính Nham bái kiến Giới Tử thiếu gia, Tông Tử thiếu gia, Thương lão gia và tiểu phu nhân.
Mục thúc, mau đứng lên.
Trương Nguyên tiến lên trước đỡ Mục Kính Nham dậy, cười nhìn đại Hán râu vàng trước mắt một lượt. Hai năm không gặp, Mục Kính Nham đã gần bốn mươi tuổi lại có vẻ trẻ hơn trước kia, miệng rộng, mũi cao, chòm râu dưới hàm vàng, ngắn, quăn xoắn. Tuy sắc mặt có vẻ từng trải nhưng thần thái vẫn khiêm tốn như xưa, trong vẻ tôn kính có một loại khí chất nhanh nhẹn dũng mãnh, kiệu phu Mục Kính Nham lúc trước không có khí chất này, chỉ có trong quân ngũ mới có thể tôi luyện được loại khí chất ấy, hơn nữa trong quân đội bây giờ vẫn chưa phải chịu thất bại lớn, nếu là năm Sùng Trinh về sau, đội quân ở biên giới Đại Minh đã bị đánh bại, sợ Mãn Thanh như như sợ hổ, khi đó sẽ rất khó thấy khí chất này ở quân sĩ.
Thương Chu Tộ gật đầu nói:
Trương Đại cười nói:
Cảnh Huy ngồi trong xe ngựa nhỏ giọng nói với mẫu thân Phó thị:
Thương Cảnh Lan cũng từ trong cửa sổ nhìn Kỳ Bưu Giai đứng bên kiệu, trong lòng vui mừng thầm, Hổ Tử lang quân đã hai ngày không tới rồi.
Vũ Lăng, Lai Phúc vui vẻ lên trước đón tiếp Mục đại thúc, rất nhiệt tình. Vũ Lăng sờ sờ chuôi đao lông chim nhạn của Mục đại thúc, bộ dạng kính nể.
Vào tới cửa, Mục Kính Nham lập tức lấy thư của tham tướng Đỗ Tùng từ trong ngực áo ra đưa cho Trương Nguyên, còn có một gánh quà đặt ở một góc cửa, Đỗ Tùng làm tướng nhiều năm, biết rõ lễ tiết quan trường, biết một Từ lâm quan tiền đồ rộng lớn như Trương Nguyên sẽ không tham ô, cho nên không dám đưa hậu lễ, chỉ là những đặc sản của Diên Tuy như rượu Hoàng Quế Trù, rượu Tây Phượng, sâm ngưu thủ, xạ hương Ung Châu, trà xanh An Khang, vân vân…Đây đều là những đặc sản ở đó nên cũng không đắt lắm.
Trương Nguyên xem thư của Đỗ Tùng, tâm trạng vui vẻ, giao cho Mục Chân Chân cất kỹ, hỏi tình hình Mục Kính Nham ở Diên An vệ trong hai năm qua, Mục Kính Nham nói từng hai lần đi theo Đỗ tham tướng truy kích Thát tử Mông Cổ từ Đông Sáo đến cướp bóc, có thu hoạch lớn, vì lập công nên thăng chức tiểu kỳ, rồi lên tổng kỳ...
Trong lúc Mục Kính Nham và Trương Nguyên nói chuyện, Mục Chân Chân đứng hầu một bên, nét mặt toả sáng, trong lòng cô gái này muốn phá lên cười, thật sự rất vui, phụ thân uy phong hơn rất nhiều, lời nói cử chỉ cũng không còn nao núng như tên kiệu phu hèn mọn trước kia, phụ thân có một chí khí oai hùng, cuối cùng phụ thân đã gặp được đất dụng võ.
Ngoài cửa có tiếng xe ngựa, lại có khách tới thăm, đi vào là tiểu nội thị Cao Khởi Tiềm, lúc này đương nhiên không ăn mặc trang phục của nội quan, chắp tay trước ngực nói với Trương Nguyên:
Trương Nguyên liền đứng dậy đi tới hành lang, tiểu Cao lại gần thấp giọng nói:
Trương Nguyên nhíu mày, Chung thái giám vội vã đích thân đến đây gặp hắn như vậy, chắc chắn phải có chuyện gấp, lập tức nới với Mục Kính Nham một tiếng, rồi đi theo tiểu Cao ra cửa, Vũ Lăng vội vàng đuổi theo.
Mục Chân Chân chần chừ một chút, nói với phụ thân một tiếng, cũng đi theo ra, Trương Nguyên quay đầu lại nói:
Đi ra ngoài kiểu gì cũng phải mang theo người.