Lẳng Lơ Tao Nhã

Chương 370: Quân tử tránh xa nhà bếp (2)




Phương Tòng Triết nói:

  • Vậy cũng phải đợi bắt được cái tên đằng lục sinh kia thì chân tướng mới rõ ràng được.

Ngô Đạo Nam chỉ vào thủ quyển của Trương Nguyên nói:

  • Cuốn này là bị cắt đấy, thủ pháp cao minh. Tuy rằng ta với Lưu Thượng thư không nhìn ra sơ hở trong đó, nhưng hẳn là có cao thủ có thể phá giải. Tại hạ đề nghị nội quan giám phái hai nội thị tinh thông bồi tranh chữ đến kiểm nghiệm, để Lục khoa Cấp sự trung làm chứng kiến.

Lưu Sở Tiên nói:

  • Mời Đề điều quan và Giám lâm quan cùng đến chứng kiến.

Ngô Đạo Nam bổ sung:

  • Mời Di phong quan, Đằng lục quan và Thụ quyển quan cùng tới.

Mặc quyển bị cắt, trách nhiệm và nghi ngờ đổ lên đầu Di phong quan và Đằng lục quan là lớn nhất.

Phương Tòng Triết trầm ngâm nói:

  • Hội Phủ huynh cố ý phải như vậy ư, nếu chẳng may không phải là bị cắt, mặt mũi Hội Phủ huynh thật khó coi, chi bằng bắt được tên đằng lục sinh kia rồi hãy định tiếp.

Ngô Đạo Nam cười khổ nói:

  • Ta chọn trúng bài thi phạm huý, nếu không thể lập tức chứng nhận bài thi trong sạch, mặt mũi của ta càng khó coi hơn, tấu chương buộc tội của bọn ngôn quan sẽ nhiều như tuyết rơi.

Phương Tòng Triết thấy Ngô Đạo Nam kiên trì, đành phải gật đầu nói:

  • Nếu đã như vậy thì mời Nội quan giám Chưởng ấn thái giám Tống công công phái hai người đến.

Bên ngoài trực phòng ở Nội các có mấy tiểu nội thị phụ trách truyền lời bất cứ lúc nào đứng đợi. Ngô Đạo Nam vội vàng viết một tấm thiếp, sai tiểu nội thị mang đến giao cho Nội quan giám Chưởng ấn thái giám Tống Tấn. Nội quan giám gần Bắc An môn, cách trực phòng của Nội các hơn ba dặm đường. Phương Tòng Triết, Ngô Đạo Nam, Lưu Sở Tiên đợi nửa canh giờ, chỉ thấy một thái giám hơn năm mươi tuổi béo mập mang theo hai nội thị trẻ hơn một chút đến, cười hì hì chắp tay nói:

  • Phương Các lão, Ngô Các lão, à, Lưu Thượng thư cũng ở đây, ba vị lão tiên sinh có thi họa gì quý báu cần người của Nội quan giám giám định thế?

Ngô Đạo Nam nói rõ tình hình, Tống thái giám mập mạp thu nét cười, kinh ngạc nói:

  • Trong trường thi cảnh vệ nghiêm khắc còn có thể xảy ra những chuyện này!

Quay đầu lại chỉ một tên nội thị hơn bốn mươi tuổi, cao gầy nói:

  • Vương Thiếu giám, ngươi là tài năng giám định thư họa trong Nội quan, ngươi đến xem sao, việc này trách nhiệm không nhỏ, ngươi cần phải thận trọng.

Vương Thiếu giám này quay sang hai vị Các lão và Lưu Thượng thư thở dài nói:

  • Ty chức Vương Thể Càn, không biết là mạc quyển nào phải điều tra?

Phương Tòng Triết nói:

  • Vương Thiếu giám xem trước xem, có chắc chắn nhận định là bị cắt không. Nếu như không có thì đừng có đi Lục khoa lang công khai ra đấy, Hội Phủ huynh nghĩ thế nào?

Ngô Đạo Nam gật đầu nói:

  • Vậy thì mời Vương Thiếu giám xem trước.

Nói rồi chỉ chỉ mặc quyển của Trương Nguyên trên bàn.

Vương Thể Càn và Chung Bản Hoa đứng trong số mười nội quan tài tử, viết rất đẹp, tinh thông bồi thư họa, sổ ghi chép, thiêm thư của Nội quan giám, đều do gã viết. Rất có tài cán, lập tức cung kính tiến lên, đứng bên cạnh Ngô Đạo Nam nhìn mặc quyển.

Ngô Đạo Nam vẫn chưa nói rõ trang giấy bị cắt ở chỗ nào, mặc quyển tam tràng cùng đặt trên thu án. Mỗi tràng đều có mười hai chính quyển, Vương Thể Càn vừa liếc mắt một cái liền nhìn chăm vào thủ quyển, nhìn chữ trong thủ quyển ban đầu bị niêm phong, lại nhìn chữ ở thủ đề chế nghệ, vẫn chưa vội nói, mà cẩn thận kiểm tra ba mươi sáu chính quyển của ba tràng một lần rồi trở lại thủ quyển. Hai tay ngón cái và ngón trỏ nhẹ nhàng vê vê nắn phần dưới thủ quyển, hai mắt híp lại, như đang rất hưởng thụ.

Triều phòng nội các trong Ngọ môn rất im lặng, Phương Tòng Triết, Ngô Đạo Nam, Lưu Sở Tiên ba người không rời mắt nhìn chằm chằm tay của nội thị Vương Thể Càn. Tống Thái giám tiến lên bĩu môi, thầm nghĩ: "Không dùng mắt nhìn, lại lấy tay sờ. Sờ cái gì chứ, say mê như vậy!"

Vương Thể Càn thu tay lại rồi mở to hai mắt, nói với nội thị còn lại cũng theo Tống thái giám tới:

  • Lý Giám thừa, ngươi cũng tới sờ thử coi?

Lý Giám thừa này ít nói, sờ thủ quyển xong chỉ gật đầu với Vương Thể Càn một cái.

Vương Thể Càn nói với Phương Tòng Triết:

  • Ba vị lão tiên sinh, thủ quyển này chắc chắn bị cắt, thủ pháp có chút cao minh, mắt nhìn chắc chắn không phân rõ, nhưng vuốt khẽ ngón tay vẫn có thể sờ thấy dấu vết rất nhỏ ở chỗ nối.

Ngô Đạo Nam nghiêm mặt hỏi:

  • Vậy Vương thiếu giám có thể tách chỗ cắt ra được không, làm cho người ta vừa thấy là hiểu được bài thi đó bị cắt?

  • Có thể.

Vương Thể Càn nói:

  • Ty chức mười phần chắc chắn.

Ngô Đạo Nam gật đầu nói:

  • Vậy thì mời Vương thiếu giám theo ta tới Lục khoa lang, để Lục khoa Cấp sự trung chứng kiến.

Lưu Sở Tiên hỏi:

  • Vương thiếu giám có còn cần dụng cụ gì không?

Vương Thể Càn nói:

  • Một chậu nước trong là đủ.

Thái giám Tống Tấn cùng tới Ngọ môn xem, mười hai Cấp sự trung đang trực ở Lục khoa đều được tập hợp lại xuống hành lang. Nghe Ngô Các lão nói rõ tình hình, mọi người đều kinh ngạc. Dương Liên là phòng quan thi hương của Trương Nguyên, tất nhiên lại càng quan tâm.

Chờ một hồi, Hữu Đô ngự sử Trương Vấn Đạt đảm nhiệm Đề điều quan của khoa thi hội Bính Thần và hai vị Giám lâm quan Giám sát Ngự Sử Chu Sư Đán và Lý Tung, cùng với Di phong quan Chu Ứng Thu, Đằng lục quan Đinh Thiệu Thức, Thụ quyển quan Lý Tư Thành đều đã tới Lục khoa lang, vẻ mặt của ai cũng mang vẻ trọng.

Ngô Đạo Nam giới thiệu nói:

  • Vị này chính là Nội quan giám Vương thiếu giám, tinh thông bồi thư họa, sẽ đem tách phần mặc quyển bị cắt ra, để chứng nhận sự trong sạch của thí sinh Trương Nguyên, chư vị có gì dị nghị không?

Không ai hé răng, lúc này nếu như nhảy ra ngăn cản kiểm nghiệm chẳng phải là biểu hiện rằng mình chột dạ sao, chỉ có kiên cường chống đỡ thôi.

Ngô Đạo Nam thấy mọi người không ai dị nghị, liền nói với Vương Thể Càn:

  • Vương thiếu giám, bắt đầu đi.

Vương Thể Càn sai tiểu nội thị bưng một chậu nước trong đến, trước tiên hòa vào trong nước một loại thuốc bột không biết tên, giải thích với các quan viên và Phương Thừa Triết:

  • Đây là phòng ngừa sau khi bài thi bị nước thấm ướt chữ viết sẽ bị nhòe.

Vương Thể Càn mời Lý giám thừa làm trợ thủ, rất cẩn thận không cho chữ viết trên mặt quyển và trong các trang bị nhòe, nếu không thì chữ viết nhòe như vậy làm sao trở thành chứng cớ được. Cao thủ bồi tranh có thể xử lí được loại cổ họa niên đại đã lâu, đụng một cái là rách thành như mới, còn có thể đem lột lớp bề mặt các bức thi họa của danh gia lên. Một bức họa bồi thành hai bức giống nhau như đúc, hơn nữa có thể nói đều là bút tích thực, chỉ có điều thần khí có khác biệt. Đây là công việc hết sức cẩn thận, cho nên tách phần bài thi đã bị cắt ra cũng không phải là việc khó. Đầu nối của loại này sợ nhất là nước, ngâm không đến một khắc, lúc đó bột giấy bị phân giải, sợi giấy nhè nhẹ dần tách ra từng sợi, hầu như không phải động tay. Cùng lúc đó bỏ một tờ giấy khác cùng chất giấy với bài thi vào, bị nước thấm ướt mềm ra, khi hai bên bị kéo đứt, chỗ đứt xiêu xiêu vẹo vẹo không thẳng.

Vương Thể Càn giải thích:

  • Trên giấy có hoa văn, sau khi giấy bị cắt hoa văn cũng bị đứt, tìm tờ giấy khác nối vào, dù tay nghề giỏi như thế nào cũng không thể khiến hoa văn nối tiếp như lúc ban đầu, chắc chắn sẽ có ngấn, giống như người chịu ngoại thương sẽ lưu lại vết sẹo vậy.

Ngô Đạo Nam hỏi:

  • Để nối như vậy một quyển cần khoảng bao nhiêu thời gian?

Vương Thể Càn nói:

  • Dù là cao thủ cũng phải mất bốn canh giờ trở lên.

Lưu Sở Tiên lắc đầu nói:

  • Xem ra cao thủ bồi kia đã trà trộn vào các tạp dịch trong trường thi.

Ngô Đạo Nam nhìn Phương Tòng Triết:

  • Trung Hàm huynh, hiện tại tra ra manh mối rồi, bài thi bị cắt không thể nghi ngờ, tại hạ muốn viết tấu chương báo cáo sự tình cho Hoàng thượng, lập án nghiêm tra.

Phương Tòng Triết trong lòng thở dài, cùng với án này, không biết phải liên lụy tới bao nhiêu quan viên, mưa gió nổi lên rồi.

Di phong quan Chu Ứng Thu cố tự trấn tĩnh, thầm nghĩ:

  • Cho dù phát hiện ra bài thi bị cắt thì sao chứ. Cao Tiếu Sinh và tên thợ thủ công bồi kia đều đã rời khỏi trường thi, khôngcó nhân chứng, không thể truy đến chỗ ta.

Chu Ứng Thu tuy bản thân thanh thản như vậy, nhưng vẫn sợ hết hồn, sớm biết sự tình đến nước này, làm sao gã có thể mạo hiểm như vậy!

Hoàng hôn ngày hôm đó, Hộ khoa Cấp sự trung Dương Liên sau khi ra Hoàng thành trực tiếp tới tứ hợp viện của Thương thị ở Đông Tứ Bài lầu gặp Trương Nguyên. Tộc huynh của Trương Nguyên Trương Đại cũng ở đây. Trương Đại khoa này cũng trúng cử, thứ hai trăm hai mươi bảy. Sơn Âm Trương thị năm nay có ba người trúng cử. Thúc cháu ba người đều có tên trên bảng vàng, mọi người ca tụng, Hàn Xã xã viên trúng cử còn có Hoàng Tôn Tố, Nghê Nguyên Lộ, Nguyễn Đại Thành, Hạ Khải Xương, thêm Tôn Tế Khả nữa.

Hàn Xã bốn mươi chín cử nhân dự thi trúng bảy người. Hồng Thừa Trù hiện tại cũng là người của Hàn Xã rồi, thì phải là tám người, so sánh với việc trong tám ngàn thí sinh lấy ba trăm bốn mươi bốn người, tỉ lệ Hàn Xã xã viên trúng cử là rất đáng kinh ngạc rồi. Điều khiến Trương Nguyên tiếc chính là Văn Chấn Mạnh và Tiêu Nhuận Sinh không đỗ, đệ tử của Từ sư huynh Tôn Nguyên Hóa cũng thi rớt rồi, còn có Kỳ Hổ Tử lần này phát huy không tốt, chẳng lẽ bởi vì không được phân đến thỉ hào sao? Mùi thối như có thể truyền cảm hứng, Nghê Nguyên Lộ đã đỗ rồi.