Lẳng Lơ Tao Nhã

Chương 369: Đời ta sao có thể là người bỏ đi




Doanh binh được lệnh, không khách khí nữa ngăn các cử nhân này lại, cầm côn bổng trong tay, liên tục ép tới. Thí sinh trên quảng trường làm sao chống lại được mấy doanh binh cường tráng này, tất cả đều nhường đường. Đề điều quan, Giám lâm quan cùng một đám thư lại chở hòm bọc lụa vàng đi ra, đi về Đại Minh môn ở phía tây, tám ngàn thí sinh cùng mấy vạn thân hữu tôi tớ trùng trùng điệp điệp theo phía sau, hùng hùng hổ hổ, tiếng oán than dậy đất.

Từ trường thi qua phố Tây Trường An đến nha môn Lễ Bộ ở Thiên Bộ Lang có khoảng bốn, năm dặm đường, mấy vạn người giơ đèn lồng, lửa cháy xua đi bóng tối trước sáng sớm trên đường đi, tĩnh mịch và náo động, ánh sáng và bóng tối, đan vào nhau tạo thành một cảnh tượng kỳ dị. Kim Ngô Vệ gác Thừa Thiên môn đã sớm chờ sẵn. Mỗi khoa yết bảng đều có cảnh tượng này, chỉ có điều khoa năm nay cực kỳ to lớn và bành trướng.

Bọn Trương Nguyên đi theo sau cùng, Trương Đại thấy Trương Nguyên chau mày không nói gì, thầm nghĩ:

"Giới Tử từ trước đi thi đều là đứng thứ nhất, lần này rơi xuống sau năm bậc, đương nhiên là cảm thấy khó chịu, hừ, Giới Tử vẫn chưa nếm mùi thất bại nơi trường thi, khoa thi hương trước ta đã thất bại quay về."

Y thanh thản nói:

  • Giới Tử, không cần để ý đến thứ tự thi hội, Thẩm Đồng Hòa có thể đỗ đầu, mấy vị khảo quan kia quả thật ngu ngốc mà.

Trương Nguyên nói thật:

  • Đệ không phải lo lắng vì không phải là năm người đỗ đầu mà vì lo thi rớt.

  • Tuyệt đối không có khả năng đó.

Bên cạnh Hoàng Tôn Tố và Văn Chấn Mạnh cùng kêu lên nói. Hàn Xã xã viên khác cũng đều nói không có khả năng, chế nghệ vòng ba của Trương xã thủ bọn họ đều xem qua, có thể xem như bài bát cổ văn mẫu để học tập.

Vũ Lăng thấy thiếu gia cùng mấy người đi sau cùng, nhưng anh ta rất nôn nóng muốn nhìn thấy yết bảng, bèn nói với Trương Nguyên:

  • Thiếu gia, tiểu nhân đi trước xem yết bảng nhé.

Trương Nguyên nói:

  • Quá nhiều người. Ngươi chen không được đâu.

Uông Đại Chùy lớn tiếng nói:

  • Thiếu gia, tiểu nhân chen được.

Hai tay vung lên một cái, cao lớn thô kệch.

Trương Nguyên bật cười:

  • Ngươi có chen lên được thì làm gì, ngươi có biết chữ đâu.

Uông Đại Chùy lập tức ỉu xìu, rất nhiều chuyện không thể chỉ dựa vào sức mạnh.

Vũ Lăng nói:

  • Đại Chùy, đợi đến chỗ người đông ngươi vác ta chen lên, ta sẽ xem bảng.

  • Được.

Uông Đại Chùy lại hăng hái lên, chạy trước cùng Vũ Lăng, đám người người hầu của Trương Liên Phương, Trương Đại, Văn Chấn Mạnh cũng đi cùng.

Nha môn của Lễ Bộ ở tận phía nam mặt Tây Thiên Bộ Lang, chính là ở đầu Tây Đại Minh môn. Một bức tường trang trọng ngan ngắn ở trước đại sảnh, có hai trăm tên Ngũ quân doanh đao kiếm tầng lớp thủ sẵn ở đây. Lễ Bộ Hữu Thị lang Hà Tông Ngạn dẫn chúng quan nghênh đón bảng vàng khoa thi hội Bính Thần, thấy Đề điều quan, Giám lâm quan cùng đám người hộ tống hòm bọc lụa vàng đã đến, có chút hốt hoảng chật vật, vội hỏi vì sao?

Đề điều quan lắc đầu nói:

  • Khoa thi hội năm nay không yên ổn, Ngô Các lão tức giận, ôi, tạm thời không nên nói những cái đó. Sau khi trời sáng mấy người Ngô Các lão và Lưu viện trưởng sẽ đến nội các tấu sự, đến lúc đó chờ xem, sẽ xảy ra đại sự chấn động quan trường kinh thành. Hà đại nhân, dán thông báo trước, dán thông báo trước. Mấy tên cử nhân như phát cuồng, chả giống người đọc sách thánh hiền chút nào, khẩn trương dán thông báo đi.

Chính bảng được lấy ra từ trong hòm, dán lên bức tường từ trái sang phải, bảng danh sách dài hơn hai trượng, cao hơn sáu thước, chữ trên bảng danh sách là tự tay Ngô Các lão viết, chữ Đại Khải thể Nhan, từng chữ đều có kích cỡ như miệng chén, thể chữ đầy lực, sắc mực đen tuyền phát sáng, được ngọn đèn chiếu rọi rất bắt mắt.

Có mười tên thư lại của Lễ Bộ lớn giọng xướng bảng, từ cuối lên:

  • Xếp thứ ba trăm bốn mươi bốn, Chiết Giang Kim Hoa phủ Cù huyện Cử tử Phương Ứng Tường.

Liền có người kêu:

  • Kim Hoa phủ Phương Ứng Tường trúng rồi.

Thanh âm truyền một mạch ra ngoài, ở phía xa hơn một dặm bọn Trương Nguyên cũng nghe được.

Trương Đại cười nói:

  • Không cần chen đến gần nữa, ở đây cũng nghe rõ.

Nguyễn Đại Thành nói:

  • Tai nghe là giả, mắt thấy mới là thật.

Tiếng xướng bảng lại truyền tới:

  • Tùng Giang phủ Tôn Tế Khả trúng rồi, đứng thứ hai từ dưới lên.

Mọi người ở Hàn Xã mừng rỡ, đều chúc mừng một người, người này chính là Tôn Tế Khả, là Hàn Xã xã viên, tính cả Hồng Thừa Trù đứng thứ năm, Hàn Xã đã có hai người có tên trên bảng vàng.

Tiếp theo sau là hơn mười tên trúng cử Trương Nguyên đều không quen, đều là Cử tử Bắc quyển, đã đến người xếp thứ ba trăm hai mươi năm, cái tên được truyền tới là:

  • Thiệu Hưng phủ Trương Liên Phương trúng cử.

Trương Liên Phương tuy luôn luôn kể chuyện cười, dường như rất nhàn nhã phóng khoáng, nhưng nghe thấy một tiếng, miếng ngọc như ý đang chơi trong tay bỗng "Bộp" một tiếng rơi xuống đất, nhưng may không vỡ.

Trong tiếng chúc mừng của mọi người, Trương Liên Phương ngửa mặt lên trời cười to, dẫm lên miếng ngọc như ý, ngọc như ý vỡ làm đôi, thanh âm thật là trong trẻo.

Trương Liên Phương lớn tiếng nói:

  • Ngửa mặt lên trời cười to đi ra cửa. Đời ta sao có thể là người bỏ đi.

Mang theo hai tôi tớ trở về, túng tửu cuồng ca không phải nghĩ cũng biết. Về phần hai cháu trai có trúng hay không, đó là chuyện của đám bọn chúng. Trương Liên Phương ông đời này kiếp này chấm dứt hành trình khoa cử khổ nhọc rồi, sao có thể không thoải mái uống thả cửa túng tình thanh sắc một phen?

Tên xướng bảng công bố càng ngày càng nhiều, cảm xúc của đám người trên quảng trường dần dần bắt đầu nôn nóng. Còn chưa báo tên của mình sao, chẳng lẽ ta có tài nhưng không gặp thời, cho nên cũng không có tâm trạng nào truyền lại xướng bảng cho người khác, ầm ầm, lộn xộn chen chúc lên phía trước. Muốn cướp bảng xem, nhưng mấy hàng thí sinh và tôi tớ chen chúc ở phía trước lại dùng sức giành báo bảng trước, cho nên bọn Trương Nguyên đứng xa bên ngoài một dặm không nghe được thư lại xướng bảng, chỉ nghe được vài cái tên mơ hồ, ngắt quãng, lại nghe không rõ.

...

Ngay sau khi mấy người Đề điều quan hộ tống hòm bọc lụa vàng tới Lễ Bộ, Từ Quang Khải cũng cưỡi ngựa ra cửa chính của trường thi. Ông phụng mệnh Ngô Các lão tới Ngũ thành Binh Mã Ti yêu cầu lập tức truy bắt tam đẳng sinh đồ Cao Tiếu Sinh huyện Uyển Bình. Chín cổng trong nội thành phải kiểm tra nghiêm khắc một gã đàn ông trong độ tuổi chừng bốn mươi, dáng người trung bình, mặt trắng, má lúm đồng tiền xuất thành.

Lúc này đám người ngoài cửa lớn của trường thi đã tản đi, trống cả một khoảng đất rộng. Canh bốn ngày hai mươi bảy tháng hai, trăng khuyết tàn treo ở phía chân trời. Trăng sao sáng nhạt, có thể mơ hồ phân biệt được đường. Đường kinh thành rộng mở, trong đêm tối cũng có thể thúc ngựa chạy chậm, tới phố Tây Trường An rồi, Từ Quang Khải không đi về phía tây tới Ngũ thành Binh Mã Ti, mà là đi một mạch về hướng bắc đến lầu Đông Tứ Bài, tìm tứ hợp viện của Thương Chu Tộ. Vừa xuống ngựa còn chưa gõ cửa, thì kim trụ đại môn liền mở ra. Bên trong cánh cửa ngọn đèn đang cháy, một lão nhân vô cùng vui vẻ nói:

  • Là báo tin vui đấy sao, Trương cô gia nhà ta đỗ rồi sao?

Người nói chính là lão gác cửa của Thương phủ, cũng là một đêm không ngủ để đợi quan sai tới cửa báo tin vui. Nghe được tiếng vó ngựa dừng lại trước cửa, tưởng quan sai đến báo tin vui, vui vẻ mở cửa sẵn rồi, nhìn thấy Từ Quang Khải không khỏi sửng sốt. Lão gác cửa sống ở kinh thành đã lâu, cũng hiểu về màu sắc trang phục của quan viên, thấy người tới mặc quan phục, trước ngực bổ tử là hình cò trắng, đây là quan lục phẩm mà, vội vàng chắp tay trước ngực hỏi:

  • Vị đại nhân này tới có việc gì?

Từ Quang Khải nói:

  • Mau mời lão gia nhà ngươi ra đây một chút, Từ mỗ có chuyện quan trọng muốn nói, nhanh đi nhanh đi.

Lão gác cổng thấy thần sắc của Từ Quang Khải nghiêm trọng, giọng điệu cấp bách, nào dám chậm trễ, mời Từ Quang Khải ngồi ở cửa sảnh. Còn ông đi gõ cửa nhị đạo, cửa liền mở ra rất nhanh, người mở cửa chính là Thương Chu Tộ, Thương Chu Tộ quan tâm thứ tự thi hội của em rể, trước nửa đêm cũng chỉ ngủ hơn một canh giờ, canh ba tỉnh dậy, chờ tin tức, lại thấy Từ Quang Khải tới, anh ta biết Từ Quang Khải làm khảo quan thi hội trong trường thi rồi, hôm nay là hôm yết bảng, Từ Quang Khải tại sao đêm khuya lại tới đây, đã xảy ra chuyện gì?

Từ Quang Khải đi ra sảnh, vái chào Thương Chu Tộ nói:

  • Minh Kiêm huynh, Giới Tử không ở trong phủ chứ.

Thương Chu Tộ kinh nghi bất định, đáp:

  • Đi xem yết bảng rồi, Tử Tiên huynh, xảy ra chuyện gì vậy?

Từ Quang Khải hỏi:

  • Việc này nói ra rất dài dòng, tạm thời không tiện nói tỉ mỉ. Minh Kiêm huynh có nhớ rõ Giới Tử phá đề như thế nào trong bài chế nghệ đầu của vòng thứ nhất không?

Thương Chu Tộ nói:

  • Là đề "Duy nhân giả năng hảo nhân năng ác nhân", sao?

Từ Quang Khải gật đầu nói:

  • Đúng vậy.

Thương Chu Tộ nói:

  • Giới Tử sau khi thi xong từng viết lại ra cho ta xem, thủ nghệ phá đề là "Thánh nhân định hảo ác chi chuẩn, nhi độc dư nhân nhân dã".

Từ Quang Khải nghe vậy, lòng đang căng thẳng lập tức thoải mái, lộ ra ý cười, chắp tay nói:

  • Thế là được rồi, tốt lắm tốt lắm, Giới Tử quả nhiên là bị người khác cắt bài thi rồi, Ngô Các lão có thể yên tâm chấp ngôn biện bạch vì Giới Tử. Tại hạ cáo từ, còn phải đến đến Ngũ thành Binh Mã Ti bắt giữ nghi phạm.

Vội vàng ra ngoài, lên ngựa đi.