Ngô Đạo Nam nói:
Mấy tên Giám lâm quan Lý Tung, Chu Sư Đán im lặng, làm rối kỉ cương xảy ra ở ngoại liêm, chính là trách nhiệm của Ngoại liêm quan.
Di phong quan Chu Ứng Thu toát mồ hôi lạnh rồi. Giờ chỉ mong cho cao thủ bồi tranh chữ đến từ Tùng Giang kia, tài nghệ tinh thông, có thể làm kít mít không chút kẽ hở, thợ thủ công khác đều không phân biệt được.
Bởi vì bài thi của Trương Nguyên này ảnh hưởng lớn, chúng quan đều chú ý vào đây, cho nên khi xướng danh thứ tự Ngũ kinh khôi đều không vui sướng như khóa trước, ngay cả tên quan sai đoạt nến chúc mừng cũng không hăng say nữa.
Sách hào, xướng danh, viết bảng. Mãi đến rạng sáng giờ dần ngày hai mươi bảy mới chấm dứt. Lúc này, những thí sinh không bình tĩnh được nữa gần như muốn phá vỡ cửa trường thi.
Chính bảng viết xong còn phải đóng ấn của Lễ Bộ lên, Lưu Sở Tiên chính là Lễ Bộ Thượng thư, viên quan lúc nào cũng mang ấn, lúc này lập tứ đóng dấu đại ấn, do Đề điều quan, Giám lâm quan dẫn đầu 800 doanh binh hộ tống chính bảng tới bức tường trước đại sảnh của Lễ Bộ dán thông báo công bố.
...
Ngoài cửa lớn của trường thi, tám ngàn thí sinh tính cả thân hữu nô bộc mấy vạn người đã đợi hơn nửa đêm. Trước nửa đêm bọn họ thấy cảnh tượng trong trường thi như bị cháy, nhưng cửa chính vẫn chưa mở, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì đến nỗi bảng danh sách chậm trễ không thông báo như vậy. Đợi mãi cho tới giờ dần canh ba, mới nghe được Long Môn pháo vang, ba tầng đại môn lần lượt mở ra, hai đội doanh binh đi ra trước, cao giọng thét mọi người tránh ra. Mọi người lùi ra hai bên, nghe thấy cổ nhạc vang lên, hàng lính cầm trượng đi ra, vài tên quan viên cưỡi ngựa chở một hòm bọc lụa vàng ra đại môn. Trong hòm chính là danh sách chính bảng, thí sinh trên quảng trường đều hỏi:
Hội Nguyên là ai?
Dương Thúc Đồng huyện Vô Tích, phủ Thường Châu Nam Trực Lệ có đậu hay không?
Trên bảng có đại danh của Vương Chính Tân hay không?
La Kiệt, có hay không?
Bàng Thượng Liêm, Bàng Thượng Liêm.
Trương Tiết, có hay không Trương Tiết?
...
Tiếng quát tháo che trời phủ đất, tiếng gầm dường như muốn ném mấy tên Đề điều quan ngồi trên lưng ngựa đi. Hơn nữa đám người chật chội không tản ra, đi ra không được, Đề điều quan và Giám lâm quan nói vài câu, bèn ở trên lưng ngựa từ rên cao nhìn xuống đám người dày đặc trên quảng trường lớn tiếng nói:
Quảng trường nhanh chóng yên lặng, nhưng tiếng hít thở của mấy vạn người cũng rất nặng nề.
Trương Nguyên và tộc thúc Trương Liên Phương, tộc huynh Trương Đại, còn có Kỳ Bưu Giai, Hoàng Tôn Tố, Văn Chấn Mạnh, Hoàng Đình và Hàn Xã đồng nhân hơn hai mươi người đứng cách cửa chính của trường thi nửa dặm dưới mấy tán cây. Nơi này không chật chội như trong kia, giờ hợi bọn họ mới tới, cũng đợi ba canh giờ rồi, cách khá xa. Lúc trước trường thi cháy bọn họ ngược lại thấy rõ hơn, ánh lửa đỏ sậm kia và làn khói nhẹ bốc lên làm bọn họ hoảng sợ. Cũng may lửa không cháy lâu, không lâu sau đó đã được dập tắt, đợi đến giờ sửu cũng không thấy cửa chính trường thi mở, Trương Đại nói:
Trương Liên Phương cười nói:
Đang nói chuyện, cuối cùng thì Long môn cũng mở ra, nhưng mấy quan viên Lễ Bộ này đưa bảng ra lại bị chen lấn không ra ngoài được. Một quan viên bắt đầu tuyên bố tên năm người đứng đầu thi hội, Trương Nguyên cũng hồi hộp, im lặng lắng nghe, nghe được Đề điều quan kia cao giọng nói:
Hồng Thừa Trù đang ở cùng một chỗ với bọn Trương Nguyên, nghe vậy toàn thân run lên, tin vui này tới quá nhanh, quá đột ngột, khiến anh ta mừng như điên. Đám người Trương Nguyên, Trương Đại chúc Hồng Thừa Trù, Hồng Thừa Trù mừng đến nỗi nói không lưu loát nữa.
Trương liên thơm nói:
Nghe được khảo quan kia tuyên bố:
Trương Đại thấp giọng nói với Trương Liên Phương:
Đề điều quan lại tuyên bố:
Mọi người ở Hàn Xã không quen Hạ Phùng Thánh này, tiếp tục lắng nghe.
Trương Đại kinh ngạc cười nói:
Trương Nguyên nói:
Lai Phúc bên cạnh, toét miệng rộng ra cười "hô hô".
Đề điều quan kia nhìn toàn trường thi, cả trường nín thở, lặng ngắt như tờ, đề điều quan lớn tiếng nói:
Lòng Trương Nguyên chùng xuống, một cảm giác đau đớn sâu sắc bắt đầu đục khoét tâm can hắn. Hắn có thứ cảm giác này, nếu hắn không phải năm người đầu tiên, vậy rất có khả năng thi rớt, không phải chế nghệ của hắn làm không tốt, dù có tôi luyện ba năm nữa, hắn cũng không thể phát huy tốt hơn lần này được. Hắn đã làm hết sức, nếu không thể đỗ, trừ phi là số trời nếu không thì ắt hẳn bị người tính kế hại, hơn nữa ngày hôm trước hội nguyên lại là gặp Thẩm Đồng Hòa kia ở Mãn Tỉnh thành Bắc, như vậy khả năng hắn bị hãm hại lại càng lớn.
Trương Đại không nghĩ giống như Trương Nguyên, thứ tự thi hội không quan trọng lắm, không phải năm đứng đầu cũng không phải vội, mấu chốt vẫn là thi Đình, thứ tự cuối cùng do thi Đình quyết định, thụ quan cũng căn cứ vào thứ tự thi Đình để định, thi hội chỉ cần có thể đỗ là tốt rồi. Điều khiến Trương Đại kinh ngạc chính là hội nguyên lại là Thẩm Đồng Hòa, Văn Chấn Mạnh, Phạm Văn Nhược và cử nhân Tô Châu phủ lại càng phẫn nộ, không kìm nổi rống lên:
Mấy trăm thí sinh của Nam Trực Lệ đa số đều nghe nói qua thanh danh đáng xấu hổ của Thẩm Đồng Hòa, lúc này thấy hội nguyên lại là Thẩm Đồng Hòa không học vấn không nghề nghiệp, hết sức kinh ngạc, bất bình, phẫn nộ, đều kêu lên. Các thí sinh khác trên quảng trường cũng ồn ào theo, quảng trường nhất thời hỗn loạn. Rất nhiều thí sinh đi lên muốn nhanh cướp hòm bọc lụa, mấy doanh binh bảo vệ không được, lui về phía sau. Giám lâm quan Chu Sư Đán cả người lẫn ngựa vô tình bị chen xuống mương bên đường, đợi khi được doanh binh cứu lên, toàn thân bẩn thỉu, chật vật không chịu nổi.
Đề điều quan thấy tình thế không ổn, chỉ lệnh cho doanh binh, hào quân che hòm bọc lụa vàng lui về trường thi. Đây là điều hơn hai trăm năm nay Đại Minh mở khoa thủ sĩ chưa thấy bao giờ.
"Minh kinh thủ sĩ" đền thờ Đông trường thi phủ Thuận Thiên, bốn chữ to thể bia thời Nguỵ này bị ngọn đèn dầu mờ mờ ảo ảo trên quảng trường chiếu rọi như đang lung lay sắp đổ. Một chiếc kiệu to dừng lại dưới đền thờ, trong kiệu chính là Thẩm Đồng Hòa vừa nghe tin gã đỗ Hội Nguyên, ngồi ở bên cạnh gã chính là đường muội phu của gã Triệu Minh Dương.
Thẩm Đồng Hòa hoàn toàn không có sự vui sướng khi đỗ hội nguyên khoa năm nay, mà là sắc mặt tái nhợt, tay run rẩy buông thỏng ra ngoài một góc màn che của cửa xe, dò xét bên ngoài. Trên quảng trường một đám hỗn loạn, mấy thí sinh tức giận kia đang la hét Thẩm Đồng Hòa làm rối kỉ cương, yêu cầu tra xét nghiêm khắc, khảo quan phụ trách đưa bảng bị bắt lui về trường thi.
Thẩm Đồng Hòa xuống kiệu, nhìn chằm chằm Triệu Minh Dương ngồi lặng im trong mờ tối, thanh âm khô khốc nói:
Thi đậu Hội Nguyên mà mặt mày còn nhăn nhó đấy như vậy, Thẩm Đồng Hòa nên là tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả.
Triệu Minh Dương trong lòng cực kỳ chua xót, Hội Nguyên này vốn nên là y, không chút sinh khí nói:
Thẩm Đồng Hòa cũng biết chuyện này không thể trách Triệu Minh Dương được, lúc ở trường thi làm bài gã còn phải bảo Triệu Minh Dương cho gã câu trả lời trước, than thở nói:
Triệu Minh Dương nói:
Thẩm Đồng Hòa liên tục gật đầu.
...
Đề điều quan phụng lệnh đưa chính bảng tới Lễ Bộ dán bị những thí sinh tức giận đuổi về trường thi, chạy về Chí Công đường báo với Ngô Đạo Nam. Ngô Đạo Nam lao tâm lao lực một ngày một đêm, lúc này đã sức cùng lực kiệt, nghe nói hội nguyên Thẩm Đồng Hòa bị người lên án, thật là sóng trước chưa qua, sóng sau đã ập tới, cảm thấy mệt mỏi, nói:
Lập tức lệnh Đề điều quan dẫn 1500 doanh binh mở đường. Đưa bảng ra dán trước đại sảnh của Lễ Bộ ở Thiên Bộ Lang bên ngoài hoàng thành.