Lời này vừa nói ra thật hết sức kinh động. Các giám khảo đang ngồi ở công đường cũng đã nghe được, họ không ăn bánh bột nữa, đều tụ lại xem rốt cục là thế nào.
Ngô Đạo Nam vẻ mặt không hài lòng, ông không nghĩ ngay trong thi hội do mình chủ trì thật đã xuất hiện sai lầm lớn. Ông rất hi vọng mực cuốn sẽ không bị vạch trần ra sai lầm, có thể theo lẽ thường tiến hành xướng tên, chỉ là có một tiến sĩ không đậu mà thôi. Nào ngờ Từ Quang Khải lại cho rằng mực cuốn có vấn đề lớn, lại nói mực cuốn bị đánh tráo, chuyện này so với chuyện có người tự mình sửa đổi khi sao chép còn nghiêm trọng hơn rất nhiều.
Ngô Đạo Nam chau mày, nói :
Từ Quang Khải nói:
Từ Quang Khải chậm rãi nói. Mấy người Ngô Đạo Nam, Lưu Sở Tiên, Trương Hạc Minh cả ngày tiếp xúc với văn chương đã mấy chục năm, nhìn kỹ lại hiển nhiên biết Từ Quang Khải nói có đạo lý. Nhưng sự khác biệt rất nhỏ, khó có thể trở thành chứng cứ được, phần đầu và các phần khác có thể không cùng một nghiên mực, về phần bút tích sai biệt này cũng rất khó nói. Trừ phi khác biệt rõ ràng, nếu không cùng là một người viết nếu có chút sai biệt cũng là điều bình thường, quan phòng Ngụy Quảng Vi của hai phòng “Xuân Thu” liền chỉ ra điểm này.
Từ Quang Khải nói:
Chính cuốn của thí sinh và bản nháp đều phải nộp lên. Chính cuốn thì do quan thu bài chuyển đến quan niêm phong, còn bản nháp thì vẫn do quan thu bài bảo tồn, bản nháp không viết đầu đề.
Quan niêm phong là Lễ bộ chính ngũ phẩm Lang trung Chu Ứng Thu, người phủ Tùng Giang Kim Sơn Vệ. Chu Ứng Thu lộ vẻ giận dữ:
Từ Quang Khải chắp tay nói:
Chu Ứng Thu cười lạnh nói:
Triều đình vì thân phận, thể diện của giám khảo, trong quá trình chấm bài thi có xảy ra một ít sai sót cũng sẽ không truy cứu. Giống như có thí sinh được trả về bài thi rớt, phát hiện giám khảo chỉ đọc bốn hàng đầu chế nghệ của y, giám khảo cũng không chịu thừa nhận, thí sinh ngoại trừ càu nhàu ra thì cũng không có năng lực truy cứu.
Từ Quang Khải nói:
Chu Ứng Thu cười lạnh nói:
Mỗi người đều cho mình là công chính, vậy ai không công chính đây?
Từ Tán Thiện quan tâm bài thi này như vậy, hay là đã biết thí sinh này là ai?
Người vừa nói chuyện chính là Ngụy Quảng Vi. Ngụy Quảng Vi và Từ Quang Khải là tiến sĩ cùng khoa, trong khoa thi Quý Sửu hai người cùng là quan chấm bài thi trong phòng Xuân Thu. Bởi vì Từ Quang Khải chọn ra ba bài thi trong những bài mà Ngụy Quảng Vi đánh rớt rồi dâng lên, cuối cùng ba người đó đều đậu tiến sĩ, vì vậy Ngụy Quảng Vi cảm thấy mất mặt. Từ đó về sau ôm hận, cũng chính Ngụy Quảng Vi là người bịa đặt nói Từ Quang Khải ở Thiên Tân Vệ chiếm đoạt ruộng đất.
Từ Quang Khải tu dưỡng rất tốt, không chút tức giận, chỉ vào mực cuốn đầy đủ niêm phong nói:
Ngụy Quảng Vi mở to tròng mắt ti hí, lạnh nhạt hỏi:
Từ Quang Khải thản nhiên nói:
Ngô Đạo Nam cau mày nói:
Quan niêm phong Chu Ứng Thu dĩ nhiên biết phần bài thi này là của ai, lúc này nghe Ngụy Quảng Vi và Từ Quang Khải tranh chấp, bụng thấy chột dạ. Y quay sang Ngô Đạo Nam, Lưu sở Tiên chắp tay nói:
Chu Ứng Thu là muốn dời lực chú ý của mọi người từ bài thi đến thí sinh làm bài thi này. Y biết Từ Quang Khải và Trương Nguyên là chung một lão sư, chỉ cần lôi điểm này ra, Từ Quang Khải sẽ khó mở miệng chối cãi.
Từ Quang Khải mặc dù không dám khẳng định bài thi này là của Trương Nguyên, nhưng sao có thể chui đầu vào bẫy được, liền nói:
Ngụy Quảng Vi cười lạnh nói:
Ngô Đạo Nam mở miệng nói:
Chu Ứng Thu khi nãy ho khan, đến Chí công đường thì phun đàm, nói:
Ngô các lão, bản nháp có tám ngàn, đều chưa đánh số. Nếu muốn đem đối chiếu văn tự thì tra đến chừng nào, còn không kịp viết bảng nữa, ngoài trường thi có tám ngàn sĩ tử đang nghểnh cổ chờ kết quả đó.
Muộn một canh giờ yết bảng cũng không sao.
Ngô Đạo Nam quyết tâm đem việc này điều tra cho rõ, bèn phân phó:
Tiếp đó liền mở bài thi ra, ông đọc:
Đọc rồi lặp lại một lần nữa, hỏi:
Từ Quang Khải và Lý lang trung đều nói nhớ kỹ. Chu Ứng Thu thận trọng đi đến bên người Ngô Đạo Nam, nhìn kỹ bài thi kia, nhẹ giọng đọc lại hai lần phần phá đề của "Thị cố quân tử". Sau đó Chu Ứng Thu mới cùng hai người Từ, Lý đi ra ngoài, liền quay lại nói:
Thái độ Chu Ứng Thu trái ngược lúc trước, giống như đứng về phe Từ Quang Khải, cho rằng người sao chép kia chính là thủ phạm làm rối loạn trường thi.
Ngô Đạo Nam khoát tay nói:
Ba người Chu Ứng Thu, Từ Quang Khải, Lý Tư Thành đi ra. Chí công đường an tĩnh trở lại, chúng quan ngơ ngác nhìn nhau. Nếu là khoa thi trước thì giờ này đã là lúc hủy niêm phong mực quyển, xướng tên sĩ tử, vui vẻ viết chính bảng rồi, vậy mà cảnh tượng trước khi yết bảng của khoa thi năm nay lại là thế này.
Chúng quan ngồi im lặng không nói gì, đợi ba người Chu Ứng Thu lấy bản nháp tới kiểm nghiệm. Bỗng nghe mặt sau của Chí công đường vang lên một trận ồn ào náo động, lại nghe có người hô:
Chúng quan lớn kinh sợ, đều chạy ra xem. Tiếng ồn ào đến từ Tụ Khuê đường, Tụ Khuê đường ở phía bắc trường thi, cách Chí công đường hơn nửa dặm, dù bị cháy cũng không ảnh hưởng tới Chí công đường. Nhìn thế lửa cháy vẫn chưa uy hiếp tới mái hiên phía trên, chỉ thấy sáng rực một góc, trận cháy có vẻ không lớn lắm nên chúng quan cũng yên tâm. Có Giám lâm quan tiến đến chỉ huy dập lửa, nguyên tưởng rằng lửa kia sẽ rất nhanh bị dập tắt, không ngờ cũng cháy gần nửa canh giờ mới bắt đầu lụi dần.
Lưu Sở Tiên nhìn sang hướng Tụ Khuê đường, thấp giọng nói với Ngô Đạo Nam:
Ngô Đạo Nam lông mày dựng đứng, đay nghiến:
Liền lệnh cho Ngự sử tuần tra và quan sao chép lập tức dẫn người sao chép tên Trác Tiếu Sinh tới hỏi chuyện.
Lại đợi thêm hai khắc nữa, quan thu bài Lý Tư Thành và Từ Quang Khải, Chu Ứng Thu đã trở lại. Ba người đều tham gia cứu hỏa, lúc này bộ dạng có chút chật vật, người ám đầy bụi khói. Sắc mặt Lý Tự Thành cực kì khó coi, thỉnh tội với hai vị chủ khảo Ngô Đạo Nam và Lưu Sở Tiên:
Từ Quang Khải thở dài:
Ngô Đạo Nam không nói được một lời, trở lại Chí công đường đợi Ngự sử tuần và quan sao chép báo cáo. Quan sao chép trở lại trước nói:
Ngô Đạo Nam vỗ án nói:
Người sao chép đều là do các vùng phụ cận kinh thành chiêu mộ từ các tú tài có danh tiếng nên không thể trốn thoát được, nhưng hiện giờ nên viết bảng thế nào?