Lẳng Lơ Tao Nhã

Chương 366: Văn Khúc tinh trời định (2)




Phạm Văn Nhược nói:

  • Ngô Giang Thẩm thị tài lực hùng hậu, lại là quan lại thế gia, điều này có thể quyết định tất cả. Bốn năm trước thi hương ở Ứng Thiên Kế, Thẩm Đồng Hòa và Triệu Minh Dương được phân cùng một số phòng, số lại liền nhau. Lại nói Triệu Minh Dương này làm bát cổ rất nhanh nhẹn, không chỉ làm bài cho bản thân mà còn làm luôn cho Thẩm Đồng Hòa, sau đó nộp bài cho cả hai, có điều chẳng biết vì sao lại không tham gia thi hội Quý Sửu mà phải đợi tới ba năm sau.

Văn Chấn Mạnh nói:

  • Thẩm, Triệu gian lận, làm rối kỉ cương khoa thi, lúc ấy đã có người tố giác y, nhưng cuối cùng vẫn không giải quyết, muốn phá án cũng không dễ dàng, trong triều không ai đứng ra làm việc này. Sở dĩ khoa Quý Sửu y không đi thi vì trốn tránh dư luận, khoa thi này họ vẫn tiếp tục ngồi gần nhau gian lận.

  • Triệu Minh Dương và Thẩm Đồng Hòa vẫn được xếp gần nhau để gian lận?

Phạm Văn Nhược kinh sợ hỏi, việc này y không biết.

Văn Chấn Mạnh ở kinh thành giao tế rộng, tin tức liên thông, gật đầu nói:

  • Đúng là Thẩm Đồng Hòa là Kiếm tự phòng số ba, Triệu Dương Minh là Kiếm tự phòng số bốn.

Phạm Văn Nhược, Trương Đại, Kỳ Bưu Giai đều trợn mắt há hốc mồm.

Trương Nguyên thầm nghĩ: “Lúc trước Đổng Kỳ Xương giảng giải cho Tông Dực Thiện bát cổ văn “Cửu tự quyết” không phải là muốn cho Tông Dực Thiện thay mặt cho Đổng Tổ Thường đi thi đấy ư? Đổng Tổ Thường đậu tú tài cũng là nhờ Tông Dực Thiện ra mặt thi dùm đấy thôi, nếu không phải lúc sau lại xảy ra tình huống kia, Tông Dực Thiện chắc chắn đã mang về cho Đổng Tổ Thường chức danh cử nhân rồi. Về phần có dám thay mặt thi hội hay không thì không biết, nhưng Thẩm, Triệu gian lận số phòng thì sẽ dễ dàng trót lọt hơn là mướn người thi hộ.

Phạm Văn Nhược nói:

  • Vả lại xem kết quả ngày hai mươi bảy yết bảng, nếu như Thẩm Đồng Hòa cũng trúng cử thì thật nhục nhã, khoa cử còn gì là công bằng, liêm chính nữa?

Văn Chấn Mạnh nói:

  • Quan phòng, giám khảo chỉ nhìn vào quyển thi, nếu như Triệu Minh Dương thay mặt Thẩm Đồng Hòa làm chế nghệ xuất sắc thì khả năng trúng cử khá cao đấy.

Trương Liên Phương nghe việc này liền cau mày nói:

  • Thẩm Đồng Hòa nhiều lần ra vào phủ của Đổng Huyền Tể, nếu thật là gian lận thi cử thì Đổng thị nhất định là góp nhiều sức lực đây.

Vừa nói như vậy, Trương Nguyên cũng cảm thấy sợ hãi, tấm màn đen tối của khoa trường đang từ từ vén ra.

……..

Hai mươi bốn tháng hai, Trương Nguyên trai giới ba ngày, sáng sớm tắm rửa mang theo năm phần lễ vật đi đến Đại Từ Diên Phúc cung phụ cận, cầu nguyện Tam đế quân phù hộ Đạm Nhiên sinh nở bình an. Khi sức người không dùng được thì chỉ còn cách cầu xin quỷ thần. Hắn cầu nguyện xong, đi ra liền thấy Thanh Mặc Sơn Nhân đang ngồi ở ngay cửa bày quầy bói, Đổng Nãi Trà yên lặng ngồi cạnh y.

Nhìn Trương Nguyên đến, Thanh Mặc Sơn Nhân khẩn trương đứng dậy chào, Đổng Nãi Trà cũng hành lễ với Trương Nguyên. Nàng ấy ngày càng xinh đẹp, xem ra Thanh Mặc Sơn Nhân rất trân trọng nàng

Trương Nguyên cười hỏi:

  • Thanh Mặc Sơn Nhân gần đây có khỏe không?

Thanh Mặc Sơn Nhân nói:

  • Không tồi, thanh danh của ngươi đang từ từ lan truyền rộng rãi.

Trương Nguyên nhìn sang Đổng Nãi Trà xinh đẹp, thầm nghĩ rằng hồng nhan là nguồn gốc của tai họa, nói:

  • Các ngươi hẳn mưu sinh không dễ, nếu có việc gì khó hoặc vô lại ức hiếp thì cứ việc tìm tới ta.

Thanh Mặc Sơn Nhân cười nói:

  • Người có quyền thế trong thiên hạ đều giống nhau, chuyên bắt nạt kẻ yếu, Sơn Nhân liền tự xưng là thân thích của Thương Ngự sử liền không ai dám khi dễ ta.

Nói xong thì quay sang quán rượu và quán bán trái cây nằm hai bên của quầy bói lớn tiếng:

  • Chư vị thấy không, vị này chình là em rể của Thương Ngự sử, là Trương giải Nguyên của thi hương Chiết Giang, Trạng nguyên khoa này không phải hắn thì còn ai?

Trương Nguyên vội mói:

  • Sơn Nhân chớ nói lung tung, Trạng nguyên là do hoàng đế định đoạt.

Thanh Mặc Sơn Nhân nói:

  • Trạng nguyên là Văn Khúc tinh quân hạ phàm, là thiên định, hoàng đế là thiên tử, thay mặt trời khâm điểm Trạng nguyên. Trương công tử nhân từ đại tài, chính là Văn Khúc tinh quân hạ phàm, Sơn Nhân miệng nói thẳng, Trương công tử năm nay nhất định trúng Trạng nguyên, nếu không Trương công tử cứ đến đập quầy bói của Sơn Nhân.

Trương Nguyên lắc đầu cười, thầm nghĩ: “Ta ăn no rỗi việc mới đập quầy bói của ngươi”, rồi hắn chắp tay trở về tứ hợp viện.

……

Chạng vạng ngày hai mươi sáu tháng hai, trước cửa trường thi của phủ Thuận Thiên tấp nập người qua lại. Tuy rằng chính bảng được dán trước đại môn Lễ bộ, nhưng bảng danh sách là từ trường thi điền vào rồi mới đưa sang Lễ bộ. Nếu chờ ở trường thi thì có khả năng sớm biết kết quả, sẽ có quan sai sau khi chính bảng điền xong liền công bố kết quả ra ngoài trước khi đưa sang Lễ bộ. Nghe nói có nhiều kẻ xấu, vô lại lợi dụng nửa đường cướp đoạt tin mừng rồi chạy đến báo tin để đòi tiền thưởng

Dựa theo lệ thường thì chính bảng sẽ viết xong lúc giờ Sửu canh ba ngày hai mươi bảy, nhưng các thí sinh sốt ruột không chịu nổi, hoàng hôn liền tụ tập tới trường thi chờ trắng đêm. Nhưng mà khoa thi hội Bính Thìn viết bảng đặc biệt chậm, cũng đã qua giờ Sửu, Long môn trường thi vẫn đóng chặt. Có thí sinh nôn nóng quá liền ném ngói gạch lên cửa chính trường thi, đánh trống reo hò chửi bậy, quả thực muốn phá cửa mà vào.

Lúc này nội đường Chí Công không khí khẩn trương dị thường, nến đỏ xếp thẳng hàng, sáng như ban ngày. Hai vị quan chủ khảo ngồi giữa là nội các Đại học sĩ Ngô Đạo Nam, Hàn Lâm Viện học sĩ Lưu Sở Tiên, còn lại là Giám lâm quan, quan điều hành, quan thu bài, quan niêm phong, quan sao chép, quan đối độc, còn có quan phòng của hai mươi phòng Ngũ Kinh và tám mươi hai vị quan chấm bài thi cùng nhau tụ tập lại đây. Ánh nến mờ mờ tỏ tỏ chiếu rọi khắp phòng, phản ánh đủ các loại biểu cảm, kinh sợ, ngạc nhiên, cười lạnh, có lo lắng, ưu sầu, sợ hãi, hoang mang, có người tỏ vẻ việc không liên quan tới mình, có người thì vui sướng khi người khác gặp họa…

Thường thì có một khoảng im lặng sau một hồi tranh chấp kịch liệt, lúc này cổng trường thi dù cách Chí công đường nửa dặm, tiếng ồn ào vẫn từng hồi từng hồi truyền đến, lọt vào tai từng vị giám khảo ngồi đây, dù cửa viện nặng nề cũng không ngăn được làn sóng âm thanh này.

Thân là Các phụ, Ngô Đạo Nam lần đầu tiên chủ trì khoa thi liền gặp ngay vấn đề nan giải này, thần sắc ông cực kì ngưng trọng.

Hôm nay sau giờ Ngọ, Ngô Đạo Nam và phó chủ khảo Lưu Sở Tiên thảo luận về ba trăm bốn mươi bốn quyển chu cuốn để định thứ hạng. Trong ba trăm bốn mươi bốn chu cuốn này có hai tram lẻ năm chu cuốn của phía nam, một trăm ba mươi chín chu cuốn ở phía bắc. Trước mắt đã xác định xong, giờ chỉ còn định ra Ngũ Kinh khôi (người đứng đầu Ngũ kinh), bốn phần “thi”, “dịch”, “lễ”, “thư” này sau khi trải qua thảo luận đã xác định được thứ hạng, giờ chỉ còn phần “Xuân Thu” làm cho hai vị chủ khảo thấy khó khăn. Vấn đề nằm ở chỗ đầu đề của chu cuốn phạm húy kị kia, bài thi này nếu không phạm húy thì bát cổ đề “Xuân Thu” có thể đứng đầu, chỉ có điều bây giờ còn không có biện pháp kiểm nghiệm lại, không thể xác định được đầu đề phạm húy kia là do chính thí sinh vội vàng làm bài nên phạm sai lầm hay là do bị người hãm hại. Nếu thí sinh tự mình phạm lỗi thì chu cuốn này được giải khôi sẽ trở thành trò cười, còn nếu do người hãm hại thì nhất định sẽ nổi lên một trận phong ba.

Lưu Sở Tiên nói:

  • Nếu cho cuốn “Xuân Thu” này giải Kinh khôi thì không ổn, ảnh hưởng quá lớn, nếu thí sinh kia đích thực bị hãm hại, có thể cho hắn đứng thứ sáu, vì đứng thứ sáu cũng không thiệt cho hắn. Thi hội thứ tự cũng không quan trọng, chỉ cần ở trong những người đậu là tốt rồi, thứ hạng quan trọng thật sự là thi đình, còn nếu thí sinh tự mình phạm lỗi, vậy đánh rớt, nếu đánh rớt một tên đứng thứ sáu so với người đứng nhất thì dễ nói chuyện hơn nhiều.

Ngô Đạo Nam nói:

  • Lưu thượng thư nói thật có lý.

Vì thế liền làm theo Lưu Sở Tiên đề nghị. Đem bài thi “Xuân Thu” mà hai phòng “Xuân Thu” dâng lên định thành Kinh khôi, giải khôi Ngũ kinh đã được quyết định, rồi bắt đầu xếp hạng các bài thi khác cho đến chạng vạng tối mới xong, lập tức đưa bảng ra Ngoại liêm. Lúc này do Giám lâm quan, quan điều hành và quan thu bài cùng dựa theo số hiệu chu cuốn so sánh số tương ứng với mực cuốn. Lúc này khóa ngăn giữa Nội liêm và Ngoại liêm được mở ra, hai bên tập hợp lại ở Chí công đường. Theo lệ các giám khảo ăn ít điểm tâm bánh bột (từa tựa há cảo, món truyền thống của Quảng Đông) cho đỡ đói. Loại bánh bột này là lấy gạo tẻ giã thành bột, ngâm vào mỡ heo tạo thành lớp ngoài, lấy rau, măng tươi, viên thịt, mỡ ngỗng làm nhân bánh, chính là điểm tâm lừng danh kinh sư, nên có thể hợp đại đa số khẩu vị.

Ngô Đạo Nam nhìn bánh bột cũng không muốn ăn, lại mời Lưu Sở Tiên đi theo. Hai vị chủ khảo so sánh số để tìm ra mực cuốn của người đứng thứ sáu này xem thử. Hai người thở phào nhẹ nhõm, liền kêu Trương Hạc Minh và Từ Quang Khải đến, bảo hai người họ xem phần mực cuốn này.

Trương Hạc Minh nhìn nhìn đầu đề mực cuốn, chữ “Mục” quả nhiên đã phạm húy, bằng chứng xác đáng, liên tục thở dài nói:

  • Đáng tiếc, đáng tiếc.

Từ Quang Khải đeo mắt kính lão do Trương Nguyên làm cẩn thận đối chiếu, chữ “Mục” đầu đề phạm kiêng kị có thể thấy ngay. Từ Quang Khải lại lật tiếp đề thứ hai, đề thứ ba, rốt cuộc cũng phát hiện vấn đề lớn. Y đứng thẳng lên, bỏ kính xuống, quay sang hai vị chủ khảo và Trương Hạc Minh nói:

  • Ngô các lão, Lưu thượng thư, Trương đại nhân, bút tích và màu mực của đầu đề này so với sáu đề sau có sai lệch rất nhỏ, hạ quan cho rằng mực cuốn này bị người ta sửa đổi rồi.