Trương Liên Phương nhìn dáng vẻ hoạt bát đáng yêu của tỷ muội Thương Cảnh Huy và Thương Cảnh Lan, có chút trêu đùa nói:
Trương Đại biết Trọng thúc thích gót sen, không muốn để Giới Tử và Trọng thúc cãi cọ, liền chuyển đề tài hỏi Trương Nguyên:
Trương Nguyên nói:
Trương Liên Phương nói:
Trương Nguyên nói:
Vì Trương Nguyên sắp có con, Truong Liên Phương nhớ tới con của ông là Trương Ngạc và con của Trương Ngạc, nói:
Trương Đại cười nói:
Cười cười nói nói, ba thúc cháu Trương Liên Phương đã đi gần tới đình bát giác. Vây quanh đình nhìn nước giếng có gần hơn trăm người, có hoạn quan và hoàng thân, có thân sĩ và nữ quyến đứng đầy quanh giếng, khắp nơi người một nhà ngồi đối ẩm nói chuyện phiếm, người bán hàng rong hét lớn:
Trương Nguyên mỉm cười lắng nghe, nhớ tiếng rao hàng ngày đó khi cùng lão sư Vương Tư Nhâm viết “ Du Mãn tỉnh ký” (ký sự du ngoạn Mãn giếng) không khác nhau nhiều lắm. Vương lão sư du Mãn giếng vào khoảng ba bốn năm trước, trong thời gian này tiếng rao hàng hình như đã được định ra như thế.
Ống tay áo bị kéo nhẹ một chút, hắn cúi đầu xem thì bắt gặp ánh mắt trong suốt tiểu Cảnh Huy, cô bé cười hì hì, ngón tay chỉ trong đình nói:
Thương Cảnh Lan nói:
Trương Nguyên nhìn chăm chú giếng trong đình. Chỉ thấy đá xanh làm thành giếng cao ba thước so với mặt đất, nhưng nước suối trong giếng vẫn tràn ra dọc theo thành giếng, ồ ồ chảy xuôi. Ở đình tây chảy thành một dòng suối nhỏ, nước trong suốt thấy đáy, giống như không lưu động, ở phía tây Mãn giếng rêu đóng đầy cây, ánh sáng khó xuyên qua.
Trương Đại nói :
Y chen chúc tới, đến thượng đình vốc nước mà uống, Trương Nguyên cũng theo sau uống một ngụm. Nước suối lạnh lẽo, còn có một vị ngọt thấm vào ruột gan, nghe Đại huynh ở kế bên nói:
Trương Liên Phương đi tới cười nói:
Cảnh Lan, Cảnh Huy và Kỳ Bưu Giai đều đã lên đình uống nước, chính lúc này nghe có người lớn tiếng quát:
Trương Nguyên xoay người nhìn, thấy một công tử phú quý quần áo đẹp đẽ cùng một đám gia đinh vây quanh đang chen chúc đến cạnh giếng. Một gia đinh hô hào kêu mọi người nhường đường, công tử kia muốn tới xem giếng. Trương Nguyên thầm nghĩ: “Nghe giọng nói thì đây là người phủ Tô Châu, không biết y là con trai quan lớn nào, ở thành Bắc Kinh mà cũng dám làm ra vẻ con ông cháu cha, chỉ sợ phải nếm mùi đau khổ.”
Trương Nguyên ra hiệu Mục Chân Chân và Phương Hoa kéo tỷ muội Cảnh Lan, Cảnh Huy tránh ra một bên, lại thấy vị công tử phú quý chừng ba mươi tuổi kia nhảy xuống ngựa mắng chửi tên gia đinh:
Đám người vây xem nghe nói như thế đều mỉm cười, ác cảm với mấy tên gia đinh cũng phai nhạt.
Bên cạnh giếng có quá nhiều người, Trương Nguyên nhìn tỷ muội Cảnh Lan nói:
Vừa nói vừa cất bước, lại nghe phía sau có người cười nói:
Trương Nguyên quay đầu nhìn, thì ra là Phạm Văn Nhược, còn có Văn Chấn Mạnh cùng vài vị đồng hương Tô Châu. Ngay tức khắc hắn liền chào đáp lễ, công tử phú quý kia xoay người người lại thở dài nói :
Phạm Văn Nhược nhíu mày, chắp tay nói:
Vị Thẩm công tử này đánh giá mấy người Trương Nguyên, hỏi Phạm Văn Nhược:
Phạm Văn Nhược liền giới thiệu bốn người Trương Nguyên với Thẩm công tử, rồi giới thiệu vị Thẩm công tử này với bốn người Trương Nguyên:
Tả phó Đô ngự sử là chính tam phẩm (mỗi phẩm cấp gồm “chính” và “tòng”, “chính” lớn hơn “tòng”), là phó chức của Đô Sát viện, so với chính tứ phẩm Tả thiêm Đô ngự sử Thương Chu Tộ cao hơn hai cấp. Quyền cao chức trọng, quả nhiên là có thể ở kinh sư hò hét, quát tháo.
Thẩm công tử hướng mấy người Trương Nguyên chắp tay nói:
Một thanh niên sĩ tử bên cạnh Thẩm Đồng Hòacũng chắp tay nói:
Thẩm Đồng Hòa nhìn Trương Nguyên cười nói:
Trương Nguyên thản nhiên nói:
Bởi vì phải chiếu cố tỷ muội Cảnh Lan, Cảnh Huy nên không cùng Thẩm Đồng Hòa nói nhiều. Hắn chắp tay từ biệt, đến nơi khác ngắm cảnh.
Phạm Văn Nhược và Thẩm Đồng Hòa tiếp tục nói chuyện với nhau một hồi, sau đó cũng tạm biệt Thẩm Đồng Hòa đi rồi đến bên Trương Nguyên, Văn Chấn Mạnh cũng đi theo. Trương Nguyên lại cười nói:
Văn Chấn Mạnh cười lạnh nói:
Trương Nguyên nói:
Phạm Văn Nhược cười nói:
Trương Đại tiếp lời:
“Tây lầu ký” ta biết, theo như câu chuyện viết thì thư sinh sau khi được thả ra liền thi đỗ Trạng nguyên, trừng trị kẻ ác, cùng Mục Tố Vi trở thành thân thích, nhưng sự thật là thế nào?
Làm gì có chuyện tốt như vậy, chỉ là lời hát thôi.
Phạm Văn Nhược lắc đầu cười khổ nói:
Trương Nguyên thầm nghĩ: “Chỉ có kẻ yếu hay không được như ý mới có ý tà dâm, Thẩm Đồng Hòa xem như vẫn còn khí độ.
Lại nghe Văn Chấn Mạnh nói:
Văn Chấn Mạnh xưa nay cẩn thận, tin vỉa hè ysẽ không loan truyền.
Trương Nguyên cau mày nói:
Phạm Văn Nhược nói:
Trương Đại kinh ngạc nói: