Khoảng nửa canh giờ sau, vẫn chưa thấy Chung thái giám tới, không khỏi sốt ruột, tám giờ tối lại cấm đi lại vào ban đêm, bây giờ đã sáu rưỡi rồi, Chung thái giám còn chưa tới, hắn không đợi được, đứng dậy ra sảnh, lớn tiếng nói:
Giấy và bút mực được đưa lên, Mục Chân Chân mài mực, Trương Nguyên cầm bút viết lại cho Chung thái giám, mới viết được hai dòng đã nghe thấy bên ngoài huyên náo, nói là Chung công công tới rồi.
Trương Nguyên hạ bút, đứng dậy buowcs ra sảnh, chỉ thấy hai ngọn đèn lồng chiếu sáng, thái giám Chung Bản Hoa bước nhanh tới, chắp tay cười nói:
Trương Nguyên thi lễ nói:
Nói xong ngẩng đầu, lại thấy bên cạnh Chung thái giám có một cô gái cao gầy xinh đẹp, dáng người của người này còn cao hơn Mục Chân Chân một chút, đẫy đà, cách thêu thừa đề trên áo đều tỏa ra sự phong tình của một thiếu phụ thành thục, hai hàng lông mày dài nhỏ, cong và đậm. Đôi mắt vừa to vừa sáng, đôi mắt to không phải là to trong trẻo, hoàn toàn là vừa hẹp vừa to, cái mũi cao, cái miệng nhỏ, cái cằm nhọn, ngũ quan phối hợp có chút kỳ dị.
Hoàng hôn hôm qua ở bến tàu Triều Dương, Trương Nguyên từng gặp người này, đoán hẳn là vú nuôi Khách Ấn Nguyệt của hoàng trưởng tôn Chu Do Hiệu, không ngờ cách một ngày, lại gặp lại trong nhà của Chung thái giám.
Đoán quả nhiên là không sai, Chung thái giám giới thiệu nói:
Trương Nguyên vái chào:
Khách Ấn Nguyệt năm nay hai mươi bảy tuổi giống như một thiếu nữ cười “khanh khách”, lắc mông đáp lễ nói:
Khi nói ba chữ “xem một chút”, đôi mắt to của Khách Ấn Nguyệt liền nhìn kỹ Trương Nguyên từ trên xuống dưới.Con ngươi liếc qua, dáng vẻ rất đa tình.
Không phải nói tuyển Hoàng hậu, Hoàng phi cũng không cần phải thật đẹp sao? sợ Hoàng đế mê sắc đẹp mà lơ là việc triều chính, sao lại chọn ra một vú nuôi ngả ngớn như vậy cho Chu Do Hiệu chứ? Trương Nguyên không hiểu, liếc nhanh nhìn bộ ngực của Khách Ấn Nguyệt, ừ, ngực to, được cái áo đỡ, đây hẳn là nguyên nhân quan trọng nhất được chọn là vú nuôi của Hoàng trưởng tôn.
Trương Nguyên rất khách khí hỏi:
Thái giám và cung nữ kết duyên được gọi là đối thực, thời Vãn Minh đã là quá quen thuộc, cho dù thái giám rất có địa vị, có người hỏi “thái hộ” của lão là ai? Thì người thái giám đó cũng thản nhiên mà nói ra không hề cảm thấy có chút kì quái nào.
Khách Ấn Nguyệt che miệng cười, ánh mắt nghiêng nhìn Chung thái giám, chung thái giám xấu hổ, cười nói:
Chuyển chủ đề nói:
Vào tới sảnh, thấy không có tỳ nữ nào ở đó, cao giọng hỏi:
Bên ngoài màn che có tiếng tỳ nữ đáp:
Chung thái giám nhìn Trương Nguyên cười nói:
Khách Ấn Nguyết ở một bên khẽ cười, nàng ngồi trên một cái ghế nhỏ, ngồi có chút kỳ quái, một chân buông xuống, chân kia lại xếp bằng trên ghế, có váy che, không đập vào mắt, cơ thể hơi lắc lắc, mắt nhìn Trương Nguyên, dường như sự cẩn thận của Trương Nguyên khiến nàng ta cảm thấy hứng thú.
Trương Nguyên giải thích nói:
Chung thái giám và Khách Ấn Nguyệt kia giống nhau, dưới ánh nến cẩn thận nhìn Trương Nguyên, khen:
Chung thái giám thực sự rất vui mừng, kì thi hương Chiết Giang kén khôi đã lần nữa chứng minh tài học phi phàm của Trương Nguyên. Chung thái giám được Trương Nguyên chỉ điểm bảo ông ta về kinh để phải chịu bị ghẻ lạnh tuy bị mọi người giễu cợt, bản thân cũng cảm thấy mình có chút ngốc nghếch, nhưng nội tâm vẫn tín nhiệm Trương Nguyên, Trương Nguyên không có lý do gì để giễu cợt lão, sự nhìn xa hiểu rộng của Trương Nguyên lão cũng từng thấy, chỉ là lão vẫn có nhiều hoang mang muốn thỉnh giáo Trương Nguyên.
Nhưng Trương Nguyên nhanh chóng đứng dậy nói:
Chung thái giám cũng buồn vì Khách Ấn Nguyệt ở bên cạnh khiến lão không thể chuyện trò thoải mái với Trương Nguyên, vui vẻ nói:
Hỏi Khách Ấn Nguyệt nói:
Khách Ấn Nguyệt thấy Trương Nguyên muốn đi, có chút thú vị, nói:
Trương Nguyên vén áo thi lễ, đi ra sảnh trước.
Chung thái giám nói:
Trương Nguyên nói:
Chung thái giám cũng không giữ Trương Nguyên, ra cửa cùng lên xe với Trương Nguyên, Mục Chân Chân đương nhiên không tiện ngồi xe, Chung thái giám muốn để cho Mục Chân Chân ngồi kiệu của lão, Trương Nguyên biết xe thì Mục Chân Chân còn có thể ngồi, kiệu thì tuyệt đối không, liền nói:
Mục Chân Chân là người tập võ, chạy cũng tốt, bằng không dễ béo phì.
Xe ngựa lộc cộc chạy, Chung thái giám qua cửa xe thấy kiệu của Dung Ấn Nguyệt đi về phía Bắc An môn, thấp giọng nói:
Trương Nguyên thầm nghĩ:
Nói:
Chung thái giám lúc này mới nhớ ra thê tử Thương thị của Trương Nguyên nghe nói cũng không bó chân, năm ngoái lão cũng ở Hàng Châu nghe người khác nói, vội phụ họa:
Trương Nguyên nói:
Chung thái giám không hiểu câu hỏi của Trương Nguyên, nói:
Ngữ khí có vẻ khinh thường.
Chung thái giám còn rất thanh cao, tật văn nhân rất nặng, cũng không hay lắm, trong cung lục đục, sự thanh cao của Chung thái dám sao đấu nổi được với Ngụy Trung Hiền lưu manh, bây giờ Hoàng trưởng tôn không có quyền thế gì, một khi phải tranh giành, con người như Chung thái giám ngay cả chết thế nào cũng không biết, giống như Vương An, Ngụy triều vậy bị Ngụy Trung Hiền xóa sạch không dấu vết, còn Chung thái giám nếu có thể đối thực với Khách Ấn Nguyệt, vậy không sợ Ngụy Trung Hiền, sở dĩ Ngụy Trung Hiền có thể được sủng ái như vậy trước mặt Chu Do Hiệu, phần lớn là vì nguyên do có Khách Ấn Nguyệt. Chung thái giám trong cung là việc sống còn, cũng liên quan đến việc Trương Nguyên có thể thực hiện được khát vọng quan trọng hay không, Mộc Tượng hoàng đế này là một vị vua tốt, hoàng đế như vậy ngàn năm mới có một, nếu không thì có muốn làm cho nước mạnh dưới thời vua SùngTrinh cũng khó.
Trương Nguyên hỏi:
Chung thái giám bĩu môi nói:
Trương Nguyên cười nói:
Chung thái giám nở nụ cười, lão không có cảm giác gì với mỹ sắc, đều nói Khách Ấn Nguyệt là đại mỹ nhân, lão cũng coi như cặn bã, tiền bạc mà, lão cũng đủ dùng, không có hậu thế, điền sản cũng vô nghĩa, lão bây giờ chỉ ham thích quyền lực, lão phải khiến cho cái bọn hay giễu cợt lão phải kinh ngạc. Hơn nữa Chung thái giám cũng tự phụ cho rằng mình có tài, hoàn toàn có thể phụ tá Hoàng đế phê duyệt tấu chương, lão phải làm một thái giám ghi tên vào sử sách.
Lại nghe Trương Nguyên nói: