Lẳng Lơ Tao Nhã

Chương 357: Lại gặp Khách Ấn Nguyệt (1)




Đổng Kỳ Xương không lên tiếng, chỉ híp mắt nhìn.

Đổng Tổ Thường nói:

  • Nếu để Trương Nguyên đắc ý trong kỳ thi lần này, vậy Đổng thị chúng ta chỉ e cũng không tiến thân lên được nữa, cha tuổi tác đã cao.

Đổng Kỳ Xương “hừ” một tiếng, nhìn con trai, nói:

  • Ngươi đồ Phế vật này, một chút cũng không thể lo lắng thay cho cha, việc gì cũng phải ta đích thân làm.

Đổng Tổ Thường nói:

  • Là cha không yên tâm về con mà, mấy ngày trước trường thi…

  • Câm miệng.

Đổng Kỳ Xương quát nói:

  • Không cho phép nhắc tới với bất cứ ai, nghe rõ chưa.

  • Vâng.

Đổng Tổ Thường cúi đầu.

Trương Đại nghe Trọng thúc nói cái vườn đó chính là biệt thự của Đổng Kỳ Xương, chỉ cho Trương Nguyên xem, lại nói:

  • Dinh thự của Tiền lão sư cũng cách đó không xa, chúng ta bây giờ đi tới thăm chứ?

Trương Nguyên nói:

  • Hôm nay chưa chuẩn bị lễ vật, ngày mai rồi đi, chỗ Dương lão sư cũng phải đi.

Sau giờ Thân, Trương Đại sai xe ngựa đưa Trương Nguyên và Mục Chân Chân về cổng Đông Tứ, lão quản nô Thương thị nói:

  • Trương cô gia, hôm nay mấy người tới thăm Trương cô gia, tấm thiếp ở bên trong, còn có người vẫn luôn chờ ở đây đấy.

Lúc họ nói chuyện, từ trong sảnh đi ra một người, chắp tay với Trương Nguyên, nói:

  • Trương công tử, tiểu nhân đợi đã nhiều giờ rồi.

Người này là tiểu nội thị Cao Khởi Tiềm mà hôm qua Trương Nguyên nhìn thấy ở cửa Triều Dương , không mặc trang phục trong cung, mà ra vẻ bộ dáng của một thư đồng.

Thương thị lão bộc nói:

  • Vị tiểu ca này sáng đã tới rồi, đợi hơn hai canh giờ.

Trương Nguyên vội nói:

  • Ta từ sáng sớm đã tới nha môn bộ Hộ rồi, xin lỗi, xin lỗi.

Kéo tay Tiểu Cao đi đến một bên, thấp giọng hỏi:

  • Là Chung công công bảo huynh tới gặp ta sao?

Tiểu Cao cười khổ nói:

  • Là Chung công công muốn tiểu nhân mới Trương công tử tới gặp, bất kể mấy giờ cũng phải đợi Trương công tử, cho nên tiểu nhân vẫn luôn đợi ở đây, tiểu nhân đợi lâu một chút cũng không sao, chính là Chung công công cũng luôn đợi ở trong tòa nhà bên cạnh Thập Sát hải, xuất cung lâu như vậy, Chung công công chắc chắn lo lắng vô cùng, nhất định trách tiểu nhân không làm được việc.

Thái giám có tiền có quyền thường bố trí một dinh thự bên ngoài Hoàng thành, điều này không có gì ngạc nhiên, Chung Bản Hoa tuy không keo kiệt, nhưng tốt xấu gì cũng đã quản lý hàng dệt may ở Hàng Châu được vài năm, vốn liếng tích lũy được cũng khá nhiều, năm ngoái vừa về Kinh liền xây một tòa nhà bên cạnh Thập Sát Hải tự nằm ở phía bắc của Hoàng thành.

Trương Nguyên nói:

  • Thật xin lỗi, gặp Chung công công ta nhất định sẽ giải thích, tiểu Cao công công, vậy chúng ta bây giờ đi luôn chứ.

Trước khi ra cửa, Trương Nguyên nhìn danh thiếp lưu lại của hai vị khách tới thăm, một là của sư huynh Từ Quang Khải, một có kí tên là Tuyền Châu Hồng Thừa Trù.

Trương Nguyên khẽ nhíu mày, thầm nghĩ:

  • Hồng Thừa Trù, ta biết tiếng người này đã lâu, y tới gặp ta làm gì nhỉ?

Tiểu Cảnh Huy nghe nói Trương Nguyên đã về, liền kích động đi ra cửa, nhưng lại nghe người hầu nói Trương cô gia lại đi ra ngoài với người khác rồi.

Tiểu nội thị Cao Khởi Tiềm mang xe ngựa tới, Trương Nguyên và Mục Chân Chân ngồi lên xe ngựa, từ cổng Đại Từ của Đông Tứ men theo Phúc cung tới tòa nhà Thập Sát Hải của Chung thái giám dài khoảng mười hai mười ba dặm đường, tiểu nội thị kia lo lắng cha nuôi đợi lâu, cả đường giục phu xe thúc ngựa nhanh, hai con ngựa lớn phát ra tiếng phì phì trong mũi, ra sức lao về phía trước, bánh xe quay nhanh, xe ngựa chạy như bay trên đường cái, càng lao càng nhanh, thùng xe cũng rung lên, Trương Nguyên quát:

  • Không cần quá nhanh, cũng không đến sớm được nửa khắc đâu.

Xe ngựa lúc này mới chạy chậm lại, nhìn thấy mặt hồ đóng băng bên Thập Sát Hải, mặt trời mùa đông đã xuống núi tây, người kéo xe trượt tuyết đang kéo xe mang theo công cụ lục tục trở về nhà.

Sở dĩ có tên là Thập Sát Hải là vì thời Nguyên mạt Minh Sơ tới nay là bởi vì ở thủy vực gần đó có mười ngôi chùa nổi tiếng thờ Phật, người Bắc Kinh hồ gọi là biển, cho nên gọi là Thập Sát hải, Thập Sát hải còn rộng lớn hơn Bao Tử hà ở bên kia, được phân ra là Tiền Hải, Hậu Hải và Tây Hải. Tòa dinh thự của Chung thái giám ở bờ đông Tiền Hải dựa vào phía bắc miếu Hỏa thần, cách cửa Bắc An của Hoàng thành không quá nửa dặm, là một tứ hợp viện quy mô lớn, trước sau tổng cộng có bốn cửa, có tiền viện, hậu viện, đông viện, tây viện, Thiên viện, Giao viện, gần Tiền Hải còn có một hoa viên, còn lớn gấp đôi cái tứ hợp viện của Thương Chu Tộ, cửa lớn là Quảng Đình đại môn, rất khí thế, lúc này, hoàng hôn xuống cửa lớn đóng chặt.

Tiểu nội thị Cao Khởi Tiềm vội nhảy xuống ngựa, vừa thấy cửa đóng, liền gọi:

  • Khổ quá, cha nuôi đã về cung rồi.

Chạy lên gõ cửa, cửa nhanh chóng mở ra, Tiểu Cao và nô bộc canh cửa nói vài câu, lại chạy ra nói với Trương Nguyên:

  • Trương công tử, cha nuôi để lại lời nhắn, mời công tử vào đây chờ, tiểu nhân sẽ nhanh chóng về cung Từ Khánh báo tin.

Quay đầu lại dặn dò nô bộc kia nói:

  • Đây là khách quý của Chung công công mời tới, phải hầu hạ cho tốt.

Rồi quay sang hành lễ với Trương Nguyên, nhanh chân chạy về phía cửa bắc.

Từ đây đến Bắc An môn rất gần, chỉ có nửa dặm đường, nhưng từ Bắc An môn vào tới cung Từ Khánh phải mất ít nhất năm dặm đường nữa. Cả đi cả về phải đến mấy canh giờ.

Trương Nguyên không khỏi lắc đầu, Chung công công đúng thật là rất sốt sắng muốn gặp hắn rồi. Sốt ruột tới không thể ngồi yên, ông ta không chịu nổi khi bị lạnh nhạt ở cung Từ Khánh nữa sao?

Trong nhà chạy ra một đám đầy tớ già, vẻ mặt tươi cười mời Trương Nguyên và Mục Chân Chân vào đại sảnh ngồi, trong sảnh đã thắp đèn, nhiệt độ dưới sàn dâng lên ấm áp lòng người, bên cạnh cửa có hai bức bình phong Long Tuyền cao bằng nửa người, cắm một cành hoa mai lớn được uốn khúc đang hé nở, Trương Nguyên nhận ra hai cái bình lớn này, chính là Chung thái giám mang về từ Hàng Châu Chức Tạo Thự.

Trương Nguyên đang xem xét cách bố trí hoa lệ trong sảnh. Mành ngọc leng keng, hương thơm tỏa ra, một đám tỳ nữ bước vào, có tám người, ai cũng trẻ trung xinh đẹp, đồng loạt thi lễ với Trương Nguyên, một tỳ nữ có má lúm đồng tiền trong đó nói:

  • Trương công tử, công công dặn dò trời tối phải mở tiệc, mời Trương công tử vừa uống rượu vừa chờ ông ấy.

Nói xong, đôi mắt tuyệt đẹp chớp mấy cái nhìn Trương Nguyên, tựa như đang chờ đợi.

Trương Nguyên cười nói:

  • Ta từng gặp ngươi ở ở Hàng Châu Chức Tạo Thự.

Tỳ nữ có má lúm đồng tiền xinh đẹp này lộ ra nét vui mừng trên mặt, nói:

  • Trí nhớ của công tử thật tốt, còn nhớ một hạ nhân như tỳ nữ.

Mời Trương Nguyên ngồi, lại nói với Mục Chân Chân:

  • Hai năm không gặp, Mục tỷ tỷ xuất lạc thành đại mỹ nhân rồi.

Mục Chân Chân không hiểu lời khen khách khí của tỳ nữ xinh đẹp kia, chỉ mỉm cười.

Trương Nguyên hỏi tỳ nữ có má lúm đồng tiền đó:

  • Chung công công hồi cùng lúc mấy giờ vậy?

Tỳ nữ kia nói:

  • Công công đợi Trương công tử đến, đợi tới giờ Mùi, lo trong cung có việc nên về trước.

Tiệc rượu nhanh chóng được bày ra, đều là món ăn nổi tiếng trong hoàng cung, tổ yến, vây cá mập, vịt, cá sáp, thịt lừa, và các loại quả ngon. Bày ra đầy bàn, rượu là rượu “hàn đàm xuân” rượu ngon của cung đình, mấy tỳ nữ cùng lên rót rượu, vô cùng nhiệt tình.

Những tỳ nữ này đều là Chung thái giám mua về từ Hàng Châu và Bắc Kinh, bình thường ở trong nhà cao cửa rộng, không cần nói rất ít khi được nhìn thấy đàn ông, ngay cả hoạn quan như Chung thái giám và Tiểu Cao cũng rất ít khi gặp, Chung thái giám một tháng khó lắm mới ra ngoài vài lần, cho nên bây giờ nhìn thấy Trương Nguyên anh tuấn trẻ tuổi, các tỳ nữ này không khỏi có một sự vui vẻ khó hiểu, nói đặc biệt nhiều, ân cần vô cùng, Trương Nguyên cũng có thể ngửi thấy mùi hương nữ tính loáng thoáng bên cạnh mùi rượu, điều này khiến Trương Nguyên cảm thấy không hay lắm, hắn vừa vào nhà liền không thấy có đàn ông, đây đúng là Nữ nhi quốc của Chung công công, Thái giám đầu óc nhỏ nhen, tuy không thể làm cái việc giữa nam và nữ, lại tham lam muốn giữ, tình ngay lý gian, phải chú ý, đây không phải là nơi để uống rượu tìm hoa.

Trương Nguyên thở dài nói với các tỳ nữ:

  • Các mỹ nữ, ta thực sự không quen để người khác vây quanh xem ta dùng bữa, các cô tạm thời ra sảnh được rồi, đợi ta cơm nước no nê xong thì vào?

Tám vị tỳ nữ xinh đẹp nghe cách xưng hô của Trương Nguyên gọi mình là “các mỹ nữ” thấy rất mới mẻ, tỳ nữ có má lúm đồng tiền nói:

  • Vậy để tỳ nữ ở lại hầu Trương công tử?

Ánh mắt duyên dáng, xấu hổ mà e sợ, tỳ nữ này cảm thấy mình là người quen cũ của Trương Nguyên, hẳn phải khác với người khác.

Trương Nguyên thầm nghĩ:

  • Vậy càng không được.

Cười nói:

  • Không cần đâu, có Chân Chân ở đây là được.

Mấy tỳ nữ biết Trương Nguyên là vì tránh bị nghi ngờ, đành ra ngoài sảnh, rất buồn bực, lẽ nào một người đàn ông tuấn tú tới, muốn ngắm nhiều một chút cũng không được, tỳ nữ có má lúm đồng tiền thầm nghĩ:

  • Trương công tử này là giả đứng đắn, chúng ta nhiều người như vậy, chẳng lẽ còn có ai dám dưới con mắt trừng trừng của mọi người mà lén lút cùng ngươi yêu đương vụng trộm sao, việc gì phải bắt chúng ta ra ngoài này.

Trương Nguyên thật sự là không chịu nổi ánh mắt khát khao nóng bỏng này của các tỳ nữ, cảm thấy mình giống như là Đường Tam Tạng trong động Bàn Ti vậy, các tỳ nữ này vừa đi, hắn lập tức nhẹ nhõm, gọi Mục Chân Chân cùng ngồi ăn, vô cùng tự nhiên.