Chung thái giám nghi ngờ nói:
- Chỉ là một vú nuôi mà thôi, tuy nói Ca nhi bây giờ vẫn không thể rời xa nàng ta, nhưng mấy năm nữa Ca nhi kết hôn rồi, nàng ta cũng phải xuất cung, có thể có sự giúp đỡ gì với Tạp gia, hơn nữa cho dù nàng ta có thể tiếp tục ở lại trong cung, nhưng Ca nhi có mẹ đẻ Vương Tài Nhân, còn có dưỡng mẫu Lý Thị Tuyển, Khách Ấn Nguyệt là một người phụ nữ một chữ cũng không biết có thể có địa vị gì.
Chung thái giám chính là đang phân biệt đối xử với những người không có học đấy, Ngụy Trung Hiền cũng là thất học, sau này còn có ti lễ giám Bỉnh Bút thái giám, Trương Nguyên cười, hỏi:
- Chung công công, hôm qua ở bến tàu Triêu Dương, vãn sinh nhìn thấy có một thiếu niên khoảng mười tuổi đi cùng xe với Khách ma ma, đó là ai vậy?
Chung thái giám nói:
- Đó là Hoàng trưởng tôn, trong cung gọi là Ca nhi, hai tháng trước leo cây bị ngã, may mà Ngụy Trung Hiền ở dưới đỡ được, chỉ là bị kinh hãi thôi, bằng không nội thị hầu hạ Ca nhi sẽ phải gặp họa, Khách Ấn Nguyệt nói đó là do đế quân Đông Nhạc phù hộ, cho nên hôm qua đi tới miếu Đông Nhạc tạ thần.
Nói tới đây, Chung thái giám lắc đầu, lại thở dài nói:
- Ca nhi thật sự quá ham chơi, nếu như ở một gia đình tử tế thì đưa trẻ mười một tuổi cũng đã phải đọc tứ thư rồi, còn Ca nhi thì sao, mới đọc “ Tam tự kinh”, Tạp gia bây giờ dạy nó “Bách gia tính”, đây cũng là của đứa trẻ sáu bảy tuổi nên học, nó còn không chịu học tốt, hàng ngày chỉ chơi với mèo, chơi trốn tìm, chơi chọi gà, chọi dế, đáng cười nhất là, nó tự học làm nghề mộc, không rời khỏi cái rìu, thường làm các đồ chơi bằng gỗ, rất tinh xảo – Trương công tử, Tạp gia nói với công tử là lời nói thổ lộ tình cảm, công tử nói tính tình của Ca nhi này thật có thể có ngày trèo được lên Đại bảo không?
Chu Do Hiệu không giống nhân quân, nên Chung thái giám thực sự thiếu niềm tin với Hoàng trưởng tôn.
Trương Nguyên chắc chắn nói:
- Đương nhiên, cậu ta là con trưởng của Đông cung, không do cậu ta kế vị thì do ai kế vị, ba mươi năm tranh giành lập quốc, Phúc Vương còn không phải xuất kinh luân phiên rồi sao.
Chung thái giám thấp giọng nói:
- Đông cung hàng ngày cũng không dễ sống, mấy năm nay dựa vào ân huệ của tổ chế nên mới không bị phế bỏ, việc xuất các đọc sách cũng bị đứt quãng, hai mươi năm nay số lần xuất các đọc sách không được đến vài lần. Năm ngoái Phương các lão còn dâng sớ nói rằng việc dạy Hoàng thái tử học là nhiệm vụ hét sức quan trọng và cấp bách, nhưng Vạn tuế gia lại không thèm nhìn đến.
Trương Nguyên nói:
- Chính vì lẽ đó, mới cần công công đốt nóng lên, người tầm thường chỉ biết nịnh họt. Chỉ xem tình hình trước mắt, đâu biết đạo lý thiên tử nào thì triều thần đấy, một khi Đông cung được kế vị, thì những người đó sẽ thay đổi sắc mặt ngay, ông nói Đông cung sẽ trọng dụng người cũ của Đông cung mình hay là trọng dụng những người lúc trước đã lãnh đạm với mình?
Chung thái giám nói:
- Cái đó còn phải nói, chỉ là bây giờ Trịnh quý phi đang được sủng ái, bản thân tiểu gia cũng nơm nớp lo sợ. Ai còn dám tranh giành, Trịnh quý phi không dám làm gì Tiểu gia, nhưng muốn đối phó với đám hạ nhân như chúng ta thì dễ như trở bàn tay.
Trương Nguyên mỉm cười nói:
- Chỗ thái tự bị vây ở nơi đầu sóng ngọn gió, Hoàng trưởng tôn lại khá an ổn, công công hầu hạ Hoàng trưởng tôn mới là con đường dễ dáng nhất để đi vào Ti Lễ Giám, phú quý là từ trong gian khó mà thành, công công muốn có được địa vị và danh vọng thì trước đó phải biết nhẫn nại chịu đựng sự cô đơn tịch mịch mới được.
Chung thái giám đương nhiên biết Trương Nguyên nói có lý, chỉ là cái bếp này thật lạnh, không biết thắp được mấy giờ. Cho dù tiểu Gia bình an lên ngôi, muốn lập Ca nhi làm Hoàng đế, thì cũng phải hai mươi ba mươi năm nữa, đương nhiên, câu này không nói ra với Trương Nguyên, ước gì Vạn tuế gia và tiểu gia sớm chết, cười nói:
- Trương công tử nói phải, Tạp gia hiểu Trương công tử là nghĩ cho Tạp gia, từ việc Bảo Thạch sơn sinh từ, liền biết Trương công tử thật sự là bạn của Tạp gia.
Trương Nguyên nói:
- Đúng rồi, vãn sinh còn muốn nói với công công việc của Sinh từ.
Chung thái giám nói:
- Tạp gia đã nghe Hình công công nói rồi, Tạp gia rời khỏi Hàng Châu không lâu, nếu không có Trương công tử, thì Sinh từ của Tạp gia đã bị bọn Ngưu Cao chiếm mất rồi, thật là đáng giận, lòng người dễ thay đổi quá. Điều này càng thể hiện nhân cách của Trương công tử thật đáng quý.
Chưa nói đến là Ngưu Cao, cho dù có là Nhạc Phi chiếm Sinh từ của y thì y cũng phải mắng.
Trương Nguyên thầm nghĩ:
- Tai mắt của Cẩm y vệ, Đông Xưởng có ở khắp mọi nơi, muốn thăm dò việc gì cũng không khó gì, lợi hại, lợi hại.
Liền nói:
- Sinh Từ là do vãn sinh đề xuất người dân Thạch Trụ xây dựng cho công công, công công rời khỏi Hàng Châu, vãn sinh phải lưu tâm chăm sóc thay cho công công, bằng không còn mặt mũi nào mà tới gặp công công nữa.
Tâm trạng của Chung thái giám vui vẻ lên, thản nhiên nghĩ lại nói :
- Nhớ tới dịp tết Nguyên tiêu ba năm trước, Tạp gia đến xem hội đèn lồng ở Thiệu Hưng, lúc đó Trương công tử vẫn còn trẻ, Tạp gia đã nhìn ra Trương công tử bất phàm, ba năm ngắn ngủi, Trương công tử liền lấy thân phân Giải nguyên vào kinh, bây giờ chỉ đợi tham gia kỳ thi.
Xe ngựa đi qua Trường Nhai, đi về hướng nam, rời khỏi lầu Đông tứ không xa, Trương Nguyên vén màn che lên nhìn, trong bóng đêm, Mục Chân Chân bước nhanh bên cạnh xe ngựa, một tay khẽ nâng váy, hai chân di chuyển rất nhanh, nhẹ nhàng như tuần lộc, nghe thấy tiếng màn kéo lên, Mục Chân Chân đã nhìn sang, cười với Trương Nguyên trong xe, mắt màu xanh sâu kín, hàm răng trắng như tuyết, ánh đèn bên đường chập chờn.
Trương Nguyên mỉm cười gật đầu, buông màn xe xuống, nói với Chung thái giám:
- Công công đồng ý việc tới Từ Ninh cung mà vãn sinh nói, nên nghe vãn sinh một lần này nữa, tận lực giao hảo với Khách thị, việc này chắc hẳn không phải việc gì khó khăn với công công chứ. Từ việc hôm qua, vãn sinh nhìn thấy sự thân mật giữa Hoàng trưởng tôn và Khách thị, vãn sinh dám chắc địa vị của Khách thị trong lòng Hoàng trưởng tôn còn vượt xa Lý Thị Tuyển thậm chí vượt xa cả mẹ đẻ là Vương Tài Nhân. Với người này, công công phải tạo được mối quan hệ tốt, còn nữa, Hoàng trưởng tôn ham chơi cũng có nguyên nhân của nó, tổ phụ lạnh lùng, phụ thân cả ngày sống trong lo sợ, Hoàng trưởng tôn tuy còn nhỏ, cũng có thể cảm nhận được áp lực này, cho nên công công phải chân thành quan tâm yêu thương tới cậu ta, về việc cậu ta có đọc sách hay không, điều này không cần cưỡng ép, minh quân không cần làm việc gì làm mà vẫn có thể trị nước, nếu làm phải có hiền thần phụ tá.
Chung thái giám thông suốt, y vẫn luôn muốn để Hoàng trưởng tôn đọc sách, biết chữ, Chu Do Hiệu không thích đọc sách khiến y rất lo lắng, cảm thấy mình không dạy tốt, bây giờ nghe Trương Nguyên nói như vậy, liền hiểu ra, Hoàng đế không cần làm gì mà vẫn trị nước được, câu này quá hay, nói:
- Vậy Tạp gia há chẳng phái giống với Đại Ngụy, cả ngày chơi với Ca nhi rồi.
Chung thái giám cuối cùng cũng thông suốt, Trương Nguyên cười nói:
- Công công là tài tử trong cung, tất nhiên là hiểu biết hơn Ngụy Tiến Trung rồi, cầm kỳ thi họa, loại nào công công không biết chơi chứ, đối với Hoàng trưởng tôn ham chơi, công công nên lấy dẫn dắt làm chủ, không cần khuyên bảo, vậy cũng vô dụng, đương nhiên, sự khuyên can cần thiết cũng phải có, ví dụ các trò nguy hiểm như trèo cây, trèo thuyền đều cần phải khuyên, tóm lại phải khiến Hoàng trưởng tôn cảm thấy công công thật lòng tốt với cậu ta, không phải nịnh hót cũng không phải trói buộc cậu ta, mà là một thứ tình cảm thân cận, thiếu niên hơn mười tuổi cũng đã biết tốt xấu rồi đấy, đừng thấy cậu ta bình thường ham chơi tỉnh tỉnh mê mê, ai thật sự tốt với cậu ta, cậu ta rất rõ.
Chung thái giám thầm nghĩ:
- Trương Nguyên thật là người thông minh tuyệt đỉnh, hiểu rõ lòng người, thấu tình đạt lý.
Gật đầu nói:
- Tạp gia thụ giáo rồi, Tạp gia nghe Trương công tử, Khách thị kia, ha ha, Tạp gia cũng phải đi nịnh hót.
Nói xong, tự mình cười.
Trương Nguyên nghĩ tới một chuyện, nói:
- Công công, vãn sinh còn có một việc muốn nhờ, công công nếu có thể giúp được thì tốt. Không tiện giúp cũng không sao, tránh gây phiền cho công công.
Chung thái giám thấy Trương Nguyên nói rất trịnh trọng, hẳn không phải chuyện nhỏ, nói:
- Trương công tử cứ nói, tạp gia sẽ cố hết sức.
Trương Nguyên lúc này nói lại việc hôm nay đến Hộ bộ nói chuyện về việc thiên tai, hỏi Chung thái giám ở trong cung có cách gì để tấu chương này mau chóng có ý kiến phúc đáp không, nạn đói ở Sơn Đông nếu ngăn cản thủy vận chắc chắn sẽ khiến cho giá cả ở kinh sư hỗn loạn, phải mau chóng hạ chỉ miễn thu thuế cứu tế nạn dân mới được.
Chung thái giám trầm ngâm một lát, nói:
- Trương công tử thật là biết lo cho nước, cho dân.
Trương Nguyên cười nói:
- Chưa nói tới có bao nhiêu tình cảm vì nước vì dân, chỉ là nhìn thấy rồi, còn phải tận lực một chút giải quyết trong phạm vi của mình, bằng không tâm sẽ bất an.
Chung thái giám nói:
- Việc này tạp gia không thể đồng ý với công tử điều gì, nhưng Tạp gia sẽ để tâm, có cơ hội nhất định sẽ giúp một tay.
Trương Nguyên nói:
- Chính là như vậy, cẩn thận đi đầu, việc liều chết trình tấu lên khuyên can ta tuyệt không làm, cũng tuyệt không hy vọng công công làm.