Lẳng Lơ Tao Nhã

Chương 356: Sửa dở thành hay




Trương Đại và Trương Nguyên đều thở dài nói:

  • Trương Đại Trương Tông tử của sơn âm từng gặp chư vị cao hiền.

  • Sơn Âm Trương Nguyên Trương Giới tử bái kiến chư vị tiên đạt.

Các nho sinh đang ngồi tổng cộng có bảy người, đồng loạt đứng dậy đáp lễ không dám tự cho mình là tiền bối, hai cháu trai của Trương Liên Phương đều tài cao mà đậu cử nhân, sau hai tháng còn có thể là tiến sĩ thiếu niên, bọn họ sao dám lên mặt, huống hồ thanh danh hiện giờ của Trương Nguyên có thể nói là sấm dội bên tai, đi ngang qua Bào Tử hà. Đâu có thể không biết việc Đổng Kỳ Xương bị Trương Nguyên làm cho mặt xám mày tro từ Tùng Giang mà chuyển tới Kinh Thành. Hơn nữa, trong bảy người này còn có hai người có quan hệ thân thiết với Đổng Kỳ Xương.

Trương Liên Phương giới thiệu hai người với bảy vị bằng hữu, bảy người này không phải là danh sĩ sở trường về thi văn thi họa, mà họ chính là cao thủ về âm nhạc, cờ vây, còn là thành viên của “Cược xã”, Cược xã là một xã Trương Liên Phương mở ra, không bàn luận bát cổ, mà chỉ nói chuyện cười, Trương Liên Phương là người rất biết tận hưởng cuộc sống.

Trong bảy người này Trương Nguyên nghe đại danh của hai người, một là Thẩm Đức Phù, tự là Hổ Thần, là người đã viết “vạn lịch dã hoạch biên”, hiểu biết uyên thâm. Còn người kia là Quá Văn Niên, tự Bách Linh, cao thủ số một cờ vây của Vãn Minh, lúc Đạm Nhiên mười một tuổi đã được Bách Linh chỉ dạy mấy ngày về kỳ nghệ.

Thẩm Đức Phù dáng người thấp bé, hay nói. Còn Quá Bách Linh hơn hai mươi tuổi lại là một người điềm tĩnh, có vẻ không hợp với đám văn sĩ suốt ngày bàn luận truyện cười hết truyện này tới truyện khác, nhưng y lại là người trong Cược xã. Trương Liên Phương nói với Trương Đại, Trương Nguyên:

  • Đừng thấy Bách Linh lão đệ ngây ra như phỗng, y thường xuyên khiến người khác kinh ngạc đấy.

Trương Đại nói:

  • Đợi lát nữa bảo Giới Tử và Quá tiên sinh chơi một ván cờ, Giới Tử chơi cờ cũng rất cao tay.

Trương Nguyên vội nói:

  • Không dám, Quá tiên sinh là quốc thủ, tại hạ chỉ là nhàn rỗi chơi cho vui mà thôi.

Trương Liên Phương biết kỳ nghệ của Quá Bách Linh không phải là người thường có thể lĩnh giáo được, bọn họ và Quá Bách Linh đều được coi là năm người giỏi nhất, nói:

  • Đệ nhất cao thủ kinh thành là Lâm Phù Khanh, Bách Linh luôn muốn khiêu chiến, Lâm Phù Khanh lại tự cao thân phận không thèm nhìn, cho rằng Bách Linh tuổi trẻ là muốn mượn y để được thành danh, ta phải thành toàn Bách Linh, dự định Nguyên Tiêu năm nay thiết kế một cuộc đánh cược có giá trị một trăm lạng bạc ở chùa Long Phúc để Bách Linh khiêu chiến với Lâm Trúc Khanh, Lâm Trúc Khanh vì bạc chắc chắn sẽ đồng ý, mỗi ngày một ván, liên hạ ngũ cục, chư vị cho rằng ai có thể thắng?

Bọn Thẩm Đức Phù biết sự lợi hại của Lâm Phù Khanh, hùng trấn kính sư ba mươi năm nay, nghênh chiến danh thủ bốn phương, không ai có thể địch nổi, Quá Bách Linh là nhân tài mới nổi, nhưng dù sao cũng còn trẻ, e còn không phải là đối thủ của Lâm Phù Khanh, trở ngại thể diện của Quá Bách Linh, ai cũng cười không trả lời, chỉ có Trương Nguyên chắc chắn nói:

  • Chắc chắn là Quá tiên sinh thắng.

Quá Bách Linh kinh ngạc nhìn Trương Nguyên, nói:

  • Trương Nguyên chắc chắn giành thủ khoa kỳ thi năm tới.

Trương Liên Phương cười nói:

  • Hai người tâng bốc lẫn nhau – Đưa rượu lên, mở tiệc.

Tiệc rượu bắt đầu, mọi người ngồi xuống, Trương Liên Phương nhìn nô tỳ mỹ mạo theo sau Trương Nguyên, hỏi Trương Nguyên cô gái này là ai?

Trương Nguyên nói:

  • Là thị thiếp của Tiểu Chất.

Trương Đại thêm một câu:

  • Võ nghệ cao cường, trung thành và tận tâm.