Trương Nguyên vào cổng Kim Trụ. Đây là tiền viện, tiền viện không sâu, chỉ hai trượng, hình chữ nhật, bên phải là một cái sảnh nhỏ, bên trái có hiên nhà. Từ cửa sảnh đi mấy bước về phía tây thì chính là cổng chính. Trương Nguyên còn chưa đi tới trước cổng chính, một bà vú chạy ra trước, mừng nói:
Bà vú này chính ba năm trước theo Thương phu nhân Phó Thị từ Hội Kê vào kinh, nhận ra Trương Nguyên....
Trương Nguyên mỉm cười thăm hỏi bà vú đó, bước nhanh tới trước cổng, thì thấy tẩu tẩu Phó thị đang chạy về phía cổng lớn dưới sự vây quanh của mấy nha hoàn bà vú. Thiếu nữ theo bên cạnh Phó thị chính là Thương Cảnh Lan, ba năm không gặp, qua mấy ngày nữa thì Thương Cảnh Lan 13 tuổi, vóc dáng cao lớn rất nhiều, có chút dáng vẻ của thiếu nữ duyên dáng yêu kiều. Nhưng còn tiểu Cảnh Huy, tiểu Cảnh Huy sao không có chạy ra?
Trương Nguyên còn nhớ rõ mùa đông năm đó lần đầu tiên hắn đến cửa Hội Kê Thương thị, cửa bản gỗ mở ra, một đám người ra đón chào, xông lên trước nhất chính là tiểu Cảnh Huy 6 tuổi. Tỳ nữ Phương Hoa muốn kéo giữ nó lại không cho nó chạy nhanh như vậy, nhưng bị người nhỏ xíu như nó kéo ngả nghiêng lảo đảo.
Tiểu Cảnh Huy làm sao rồi?
Trương Nguyên đến cửa cúi người chào:
Thẳng người cười với Thương Cảnh Lan:
Thương Cảnh Lan vén áo thi lễ với Trương Nguyên, có chút thẹn thùng, giọng nói rất nhẹ:
Phó thị rất là vui mừng:
Trương Nguyên nghe tẩu tẩu nói như vậy, làm lòng nhẹ nhõm, cười nói:
Phó thị nói:
Thương Cảnh Lan hỏi một câu:
Dáng vẻ rất thất vọng.
Phó thị liếc nó một cái:
Mục Chân Chân, Vũ Lăng và Uông Đại Chùy dập đầu với Phó thị, Phó thị nói:
Dẫn Trương Nguyên vào cửa nhị đạo, chỉ thấy một cái sân lớn hình chữ nhật, gạch lát màu xanh sạch sẽ, rộng rãi thoáng mát. Cách cái sân đối diện cửa là đại sảnh, dưới hành lang sảnh trồng một số cây hoa cỏ thấp nhỏ. Mùa đông cành lá trụi hết, cũng không phân biệt là hoa cỏ gì. Còn có hai vại hoa sen lớn, cao cỡ nửa người, đường kính rất lớn giống như hai cái bát thật to, có thể chứa rất nhiều nước, là để chuẩn bị cho cứu lửa khẩn cấp, lúc nhàn rỗi trồng hoa thủy tiên. Trong vạc bây giờ đương nhiên không có hoa thủy tiên, mặt nước kết thành một lớp băng mỏng. Hai bên trái phải của sân là sương phòng, mỗi sương phòng có tám gian, sương phòng bên phải nền đài cao, là chủ nhân ở, sương phòng bên trái thấp một chút cho tì nữ ở. Ở đây vào phía sau sân còn có mấy gian phòng thấp, là nhà kho, nhà bếp và tạp gian. Đây là tứ hợp viện cỡ trung đẳng thường thấy ở kinh thành.
Trương Nguyên theo tẩu tẩu Phó thị tới trong sảnh ngồi vào chỗ. Cửa sảnh buông xuống tấm màn che chống lạnh rất dày, bên trong rõ ràng ấm hơn ngoài sảnh rất nhiều. Hóa ra là dưới nền gạch đào một đường hầm uốn khúc, đốt lửa than, cả phòng đều ấm. Chỉ có điều cách dùng lửa than sưởi ấm này không phải thứ mà tiểu dân bá tính có thể sử dụng nổi.
Trương Nguyên bảo Vũ Lăng và Uông Đại Chùy khiêng lễ vật mà hắn chuẩn bị cho cả nhà anh vợ đến. Đều là đặc sản hai vùng Sơn Âm, Hội Kê như rượu đậu, đậu phụ, cá mặn, rau biển khô, đậu hồi hương, đồ sứ dùng để ăn, trà cụ, còn có tơ lụa và vải bông thương hiệu Thịnh Mỹ, cùng với dụng cụ văn phòng của Giang Nam đầy một gánh lớn. Ngoài ra còn có hai cái hộp gỗ đỏ khoảng hai tấc vuông, là lễ vật Đạm Nhiên chuẩn bị cho hai cháu nhỏ. Còn có thư của Thương Chu Đức và Thương Đạm Nhiên viết cho chị dâu, và thư Đạm Nhiên viết dành riêng cho hai đứa cháu gái nhỏ.
Thương Cảnh Lan nhìn lễ vật và thư của tiểu cô cô viết cho nó, rất sung sướng, nói với Trương Nguyên:
Lúc nãy Phương Hoa dỗ nó ngủ nói khi nó thức dậy, Trương Giới Tử ca ca sẽ tới, lúc này nó mới vội vàng ngủ, bằng khôn sẽ không chịu ngủ.
Trương Nguyên nhìn tẩu tẩu Phó thị, Phó thị cười, nói:
Đợi nó tỉnh lại thì bảo nó đến bái kiến.
Bà lớn, bà lớn...
Phương Hoa tỳ nữ hầu hạ tiểu Cảnh Huy vén màn che đi vào, nhìn thấy Trương Nguyên, kinh hỉ nói:
Vén áo thi lễ, lại vội vàng nói với Phó thị:
Phó thị cau mày nói:
nói với Trương Nguyên:
Nói rồi, vội vàng ra sảnh.
Trương Nguyên không yên tâm, cùng tẩu tẩu Phó thị và tỳ nữ theo sau tới dãy sương phòng nền cao bên trái. Gian thứ hai bên trái chính là phòng của tiểu Cảnh Huy. Sắc trời đã tối, trong phòng đã lên đèn, gian phòng rộng lớn, dùng bình phong ngăn cách, ngoài phòng là hai tỳ nữ ở, bên trong là phòng ngủ của tiểu Cảnh Huy. Một tỳ nữ nhẹ tay nhẹ chân đi ra nói:
Phó thị khoát tay, đi đến trước giường tiểu Cảnh Huy, đưa tay sờ sờ cái trán nó, vẫn có chút sốt nhẹ, bệnh vẫn chưa khỏi hẳn. Lông mi của tiểu Cảnh Huy dài dài che lên mí mắt, ươn ướt, hình như trong giấc ngủ đầu đau đến mức chảy nước mắt, trong nửa mê nửa tỉnh cũng biết là tay của mẫu thân, trong miệng lẩm bẩm nói:
Phó thị khẽ vuốt khuôn mặt mềm mại của con gái, dịu dàng nói:
Tiểu Cảnh Huy “uhm” một tiếng, lại hỏi:
Phó thị “ồ” nhẹ nói với nó:
Tiểu Cảnh Huy nghiêng người vào trong ngủ.
Cảnh Huy tuy tuổi nhỏ, nhưng đây cũng là khuê phòng, Trương Nguyên không tiện đi vào, chỉ đứng ở hành lang ngoài cửa lắng nghe, nghe thấy Cảnh Huy nói chuyện, không có bệnh nặng, cũng thấy có chút yên tâm. Thầm nghĩ: Tiểu Huy giọng nói không có thay đổi gì, vẫn ngây thơ giống như lúc 6-7 tuổi.
Ngay lúc này, bà vú già đến báo:
Thương Cảnh Lan trong phòng nghe thấy nhẹ nhàng “a” một tiếng, Trương Nguyên cười thầm nói: Kỳ Hồ Tử thật sự nóng vội vô cùng, vừa tới kinh chưa lâu thì đến bái kiến nhạc phụ đại nhân rồi.
Trương Nguyên ra khỏi phòng, đứng ở nền cao. Trong viện hoàng hôn nặng nề, trước mái hiên sảnh chính treo hai chiếc lồng đèn lớn, trong cửa nhị đạo cũng treo hai lồng đèn. Hai quan viên đầu đội mũ cánh chuồn, người mặc đoàn lĩnh sam, thắt đai lưng tố kim, dắt tay nhau đến, thiếu niên theo phía sau chính là Kỳ Bưu Giai.
Hai quan viên đội mũ cánh chuồn này tuổi tác xấp xỉ nhau, bóng tối mờ mờ nhìn không rõ tướng mạo. Trương Nguyên cũng không biết ai là nội huynh Thương Chu Tộ, vội bước xuống bậc thềm, cúi người nói:
Quan viên mặt chữ điền có râu khoảng ngoài bốn mươi tuổi bên phải, vội vàng đi lên chấp tay nói:
Giới thiệu nói:
Kỳ Thừa Tùng cũng chấp tay nói:
Trương Nguyên lạy dài nói:
Kỳ Bưu Giai phía sau phụ thân nghe thấy phụ thân và Trương Nguyên xưng huynh gọi đệ, khó tránh có chút buồn bực. Phụ thân y Kỳ Thừa Tùng tuổi tác năm nay cũng 52 rồi, cũng vì Trương Nguyên cưới muội muội của Thương Chu Tộ nhạc phụ y, làm y thấp một bậc, cũng may lúc bình thường Trương Nguyên cùng y nói chuyện chỉ xưng ngang hàng.
Kỳ Giai Bưu quay đầu nhìn xung quanh sương phòng, thấy gian phòng bên trái hình như có một bé gái lộ ra nửa bên mặt, lúc nhìn lại thì không thấy đâu, thầm nghĩ hay là Thương Cảnh Lan vợ ta?
Cũng chưa có đính hôn, chỉ là ba năm trước nói miệng như vậy, thiếu niên Kỳ Giai Bưu liền coi Thương Cảnh Lan làm vợ y...
Thương Chu Tộ nghênh đón Trương Nguyên và cha con Kỳ Thừa Tùng vào sảnh ngồi, căn dặn dưới bếp chuẩn bị mở tiệc, thỉnh thoảng quan sát em rể Trương Nguyên. Thấy Trương Nguyên mặt mày sáng lạn, khí độ nho nhã, tuy thiếu nhiên thành danh, nhưng không hề kiêu căng, Thương Chu Tộ thực sự mừng cho tiểu muội Đạm Nhiêm. Lúc này vì có cha con Kỳ Thừa Tùng ở đây, cũng không tiện hỏi tình hình gần đây của tiểu muội Đạm Nhiên, giữa buổi tiệc chỉ hỏi chuyện thi Hương tháng tám. Trương Nguyên tỉ mỉ nói Đổng Tổ Thường và Uông Nhữ Khiêm bịa đặt hãm hại thế nào, Án sát ti Chiết Giang lại kéo dài án này. Lần này bọn họ vào kinh lúc qua Hàng Châu nghe nói vụ án đó còn chưa phán quyết.
Kỳ Thừa Tùng nói:
Trương Nguyên chân mày nhướn lên, hỏi:
Thương Chu Tộ gật đầu nói:
Trương Nguyên thầm nghĩ: Chẳng lẽ cuối đời Minh chỉ có thể giảng hòa không nguyên tắc, chuyện gì cũng không cần làm, người gì cũng không thể đắc tội? Xử lý một tú tài Diêu Thiết Chủy không ngừng làm một chuyện ác mà thôi, nhưng lại liên lụy ra đường huynh của hắn làm Cấp sư trung khiến ghê tởm lòng người.
Thương Chu Tộ thấy Trương Nguyên chau mày, an ủi:
Kỳ Thừa Tùng cũng nói:
Trương Nguyên và Kỳ Bưu Giai tề thanh nói: