Lẳng Lơ Tao Nhã

Chương 354: Khu tứ hợp viện ấp ám (2)




Tiệc rượu lên, Kỳ Thừa Tùng và Thương Chu Tộ nghị định chuyện đính hôn của Kỳ Bưu Giai và Thương Cảnh Lan. Chính ngày 18 tháng giêng sang năm làm lễ tiểu sính, ngày 26 tháng giêng làm đại sính. Sang năm Kỳ Bưu Giai 15 tuổi, Thương Cảnh Lan mười 13 tuổi, có thể đính hôn rồi.

Tiệc tối chưa tàn, lão bộc đến báo, ngài Trương Bảo Sơn Âm đến chơi.

Kỳ Thừa Từng cười nói với Thương Chu Tộ:

  • Trương Bảo tiên sinh này bây giờ không dễ gặp.

Thương Chu Tộ cũng cười, cùng Trương Nguyên đến cửa nhị đạo nghênh đón thì thấy Trương Đại cùng nhị thúc y là Trương Liên Phương đến. Trương Nguyên đối với vị tộc thúc này đã không có ấn tượng gì, bây giờ vừa thấy, có sáu bảy phần giống dung mạo Trương Ngạc, thần thái cũng giống, mặt mày hớn hở.

Trương Liên Phương liên tục thở dài:

  • Minh Kiêm huynh, không cần đa lễ, không cần đa lễ, đệ hổ thẹn không dám nhận.

Mắt thấy Trương Nguyên thi thễ với ông, cười nói:

  • Muội tế của Minh Kiêm huynh tài năng tuấn kiệt như vậy, đệ ghen tị.

Tiến lên kéo tay của Trương Nguyên, thân thiết hỏi đứa cháu họ thanh danh tước khởi này.

Cha con Kỳ Thừa Tùng cũng ra ngoài phòng nghênh đón, nhất thời hàn huyên lớn tiếng chúc mừng. Thúc chất Trương Liên Phương đã dùng xong cơm chiều, thế là lui khỏi tiệc trà. Tự thoại, Trương Liên Phương tuy chỉ là một Cử nhân, nhưng giao thiệp rộng rãi, trong kinh cũng có chút thanh danh...

Trương Đại khe khẽ nói với Trương Nguyên:

  • Giới Tử, đệ có biết trước đây ta gặp được ai không? Hì hì, Đổng Kỳ Xương đó ở gần nhà nhị thúc ta, đều ở bên bờ sông Bao Tử, Nhị thúc thích thư họa đồ cổ, năm trước có qua lại cùng Đổng Kỳ Xương, còn bây giờ thì thường xuyên qua lại lắm.

Trương Nguyên nói:

  • Chuyện của bọn đệ không liên quan với Bảo Sinh thúc, bọn đệ làm chuyện của bọn đệ.

Trương Đại cười nói:

  • Ta đây cũng xấu hổ, Đổng Kỳ Xương không nhận ra ta, Đổng Tổ Thường có thể nhận ra. Kẻ thù gặp mặt vô cùng đỏ mắt, ta định tìm chỗ khác ở, ở cùng trưởng bối vẫn cảm thấy không thoải mái. Nhị thúc ta thị thiếp lại nhiều, ta sợ gây phiền phức, Giới Tử dọn ra ngoài ở cùng ta nhé.

Trương Nguyên nói:

  • Đệ tạm thời vẫn ở đây, nếu bảng vàng đề danh, lúc đó hãy tìm chỗ ở.

Trương Đại cười hỏi:

  • Nếu danh lạc Tôn Sơn (tên xếp dưới Tôn Sơn) thì sao?

Trương Nguyên nói:

  • Cho dù danh lạc Tôn Sơn đệ cũng ở kinh thành chờ đợi.

Thầm nghĩ: Ta ngược lại không phải là lưu luyến công danh. Nếu không thi đậu ta cũng muốn phủi mông về Giang Nam. Đáng tiếc Giang Nam cũng ngày vui không dài, ta lo trước nỗi lo của thiên hạ, ở kinh tìm cơ hội cứu nước....

Trương Đại nói:

  • Nếu ta thi rớt thì đi về quê, phương bắc này ở không quen, vẫn là cầu nhỏ nước chảy Giang Nam, mỹ cảnh mỹ thực hợp ý ta.

Trương Nguyên mỉm cười nói:

  • Đất Bắc cũng có phong cảnh hùng vĩ kỳ tuyệt. Đại huynh không muốn trói buộc bởi cô gái mười tám đôi mươi ca “bờ liễu, gió sớm trăng tàn”, thì cũng phải thưởng thức “đồng tì bà, thiết xước bản hát Đại Giang Đông Khứ.”

Trương Đại cười, chợt nói:

  • Giới Tử, nếu thi Xuân năm sau thúc cháu ta ba người đỗ cao, vậy có phải chuyện đáng để mọi người ca tụng không?

Trương Nguyên cười nói:

  • Đương nhiên là giai thoại khoa cử.

Chỗ xa nghe thấy lầu chuông gõ qua canh một, cha con Kỳ Thừa Tùng và thúc cháu Trương Liên Phương đứng dậy cáo từ. Lúc trống gõ canh ba trong thành thực hiện giới nghiêm, cấm đi lại ban đêm. Tuy nói đối với quan lại yêu cầu không phải nghiêm khắc, nhưng vẫn đừng vi phạm lệnh cấm thì tốt.

Tiễn khách, Thương Chu Tộ và Trương Nguyên trở về thư phòng ngồi, nói chuyện với nhau rất lâu. Lúc này Thương Chu Tộ tỉ mỉ hỏi Trương Nguyên tình hình của tiểu muội Đạm Nhiên. Thương Chu Tộ 5 năm trước vào kinh nhậm chức Thái phó tự thiếu khanh, sau này vẫn chưa gặp qua tiểu muội. Tiểu muội ba tuổi mất cha, năm tuổi mất mẹ, là do một tay huynh trưởng y nuôi lớn. Nói là huynh muội, kỳ thật càng giống là cha con hơn. Bây giờ nghe nói tiểu muội đã mang thai sáu tháng, rất là vui mừng, cười nói:

  • Chỉ mong sao sang năm có thể đón tiểu muội đến kinh đoàn tụ.

Đây chính là hi vọng Trương Nguyên thi Xuân đậu cao.

Nói đến chuyện ngày mai liên danh thượng thư thỉnh cầu Hoàng đế hạ chiếu cứu thiên tai, Thương Chu Tộ nói:

  • Từ triều Long Khánh tới giờ, triều đình đối với tình hình thiên tai không cho phép miễn thuế, không xem trọng cứu tế, thiên tai liên tiếp, Hộ bộ sẽ không khinh nghị bãi bỏ.

Trương Nguyên đưa Cơ Dân Đồ cho Thương Chu Tộ xem, lại nói dọc đường tai nghe mắt thấy. Thương Chu Tộ lại thở dài không thôi, nói:

  • Ngày mai ta đến Đô Sát viện hỏi Ngự sử giám sát Sơn Đông một chút xem tình hình thiên tai có trình báo lên trên không. Tình hình thiên tai Sơn Đông nghiêm trọng như vậy, cứu tế phải cấp bách không thể chậm trễ.

Thương Chu Tộ và Trương Nguyên nói chuyện rất lâu, từ học vấn kinh sử tới nhân tình thế sự. Thương Chu Tộ rất là kinh ngạc đối với học vấn uyên bác, kiến thức tinh thâm của muội tế này. Càng nói càng hợp nhau, tới canh hai, Thương Chu Tộ mới đứng dậy về phòng, bảo Trương Nguyên nghỉ sớm một chút. Phòng ngủ sắp xếp cho Trương Nguyên ngay tại nhĩ phòng bên trái sảnh chính, sửa sang lại mới, sưởi ấm, giường đệm chăn đều là chuẩn bị cho vợ chồng Trương Nguyên, bây giờ chỉ một mình Trương Nguyên ở. Mục Chân Chân ở một cái giường nhỏ gian ngoài.

Ngày đầu tiên đến Bắc Kinh thì trôi qua như vậy. Trước khi ngủ, Trương Nguyên nghĩ ngợi, hôm nay trên đến Hoàng tôn quan cao, dưới đến người buôn bán nhỏ, nhân vật thấy qua giống như đi ngựa thắp đèn, giống như kỳ ngộ có ở khắp mọi nơi.

...

Mùa đông Bắc Kinh, mặt trời lặn sớm, mọc muộn, giờ mẹo canh ba, Trương Nguyên quen thức dậy, nhìn ngoài cửa sổ vẫn là tối đen một mảnh. Mục Chân Chân cùng giường cùng gối với hắn, mùa đông trời lạnh như vậy, thì nên ôm ấp nhau sưởi ấp.

Mục Chân Chân còn dậy sớm hơn Trương Nguyên, nhưng sợ quấy nhiễu Trương Nguyên, vẫn nằm yên không động đậy. Thiếu gia nghiêng người, một cánh tay khoác lên trên lưng cô, lúc này thấy Trương Nguyên tỉnh rồi, liền nhẹ giọng hỏi:

  • Thiếu gia, tỉnh chưa?

Trương Nguyên nói:

  • Hôm nay ít nhất phải sau nữa canh giờ mới sáng, kỳ lạ, chuông báo thức của ta sao không gõ?

Mục Chân Chân mím môi cười, biết thiếu gia trêu chọc cô, cũng phối hợp nói:

  • Thiếu gia, đây là ở kinh thành, không phải Sơn Âm, xa bốn ngàn dặm đấy.

Trương Nguyên hai tay ôm gối phía sau đầu, thong dong nói:

  • Phải đấy, gia viên ngoài bốn ngàn dặm...

Im lặng một lát, ngồi dậy nói:

  • Ta lại muốn bắt đầu đánh liều ở kinh thành.

Hít lấy một hơi, cảm thấy tinh lực dồi dào, có lòng tin đối mặt với bất cứ khó khăn gì.

Mục Chân Chân xuống giường trước, đốt giấy châm lửa trong chậu than, thắp đèn lên, mặc áo váy, mở cửa nhìn. Bên ngoài lạnh băng, tối đen một mảnh, không vội đi ra ngoài rửa mặt, dưới đèn cô lên dây cho chiếc tiểu sao cung. Thiếu gia mỗi ngày đều mở cung luyện lực cánh tay.

Trương Nguyên lật nửa cuốn “Lạc Thần Phú” chữ tiểu Khải của Vương Tư Nhâm lão sư, cửa sổ hiện ra chút ánh sáng. Mục Chân Chân đi xuống bếp bưng nước nóng đến, Trương Nguyên rửa mặt xong, thì luyện Thái Cực quyền ở giữa hai cái hồ sen lớn đó. Sắc trời tờ mờ sáng, bốn bên mái hiên phát ra ánh sáng nhàn nhạt, tứ hợp viện yên tĩnh, chỉ có tiếng người dưới bếp hậu viện. Tháng chạp Bắc Kinh mọi người không có việc gì làm sẽ không dậy sớm, tiết kiệm dầu thắp.

Trương Nguyên hết sức chăm chú, lòng không tạp niệm luyện một lượt. Lúc đang định luyện tiếp lần thứ hai, liếc mắt thấy trên bậc thang cao cao của sương phòng, không biết từ lúc nào một bóng người nhỏ nhắn đứng yên ở đó, đội mũ đồng sáu cạnh, mặc áo lông chồn màu tím chống lạnh, chỉ để lộ gương mặt nhỏ trăng trắng, đôi mắt long lanh không chớp nhìn hắn.

  • Trương công tử ca ca.

Đứa bé giái vui mừng kêu lên, tuy mặc áo chống lạnh to tròn, nhưng cái chân nhỏ mềm yếu nhảy lên bậc thang chạy đến lảo đảo muốn té ngã. Trương Nguyên vội vàng giơ tay đỡ lấy, đứa bé gái khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trĩnh, ánh mắt vui mừng nhấp nháy, trong miệng thở ra khí trắng, nói:

  • Thật đúng là Trương công tử ca ca, Trương công tử ca ca có nhận ra muội là ai không?

Nhìn thấy tiểu Cảnh Huy hoạt bát, Trương Nguyên trong lòng vô cùng vui sướng nhẹ nhõm, cười nói:

  • Muội phải hỏi thế này, Trương công tử ca ca có thể nhận ra tiểu Cảnh Huy muội là ai không?

Tiếng cười như tiếng chuông ngân, vang vọng cả tứ hợp viện.

Tỳ nữ Phương Hoa áo váy không chỉnh tề trong phòng ngủ Cảnh Huy chạy ra, cả kinh nói:

  • Cảnh Huy tiểu thư, sao cô một mình thức dậy chạy ra ngoài. Cơ thể vừa mới khỏe một chút, nếu cảm lạnh nữa thì làm sao khỏi!

Tiểu Cảnh Huy đắc ý nói:

  • Mũ áo ta đội rồi, sẽ không cảm lạnh, bệnh ta hoàn toàn khỏi rồi.

Hôm qua Tiểu Cảnh Huy ngủ sớm, cho nên rất sớm thì thức dậy, nghe thấy động tĩnh trong sân, nghĩ có thể là Trương công tử ca ca đã đến rồi, cũng không đánh thức tỳ nữ Phương Hoa giúp cô mặc áo, tự cô bé lặng lẽ tìm được mũ áo đội lên xong rồi xuống giường, mở cửa đi ra đứng trên bậc thềm. Thấy Trương Nguyên đang tập Thái Cực quyền, ánh mắt mở thật to, vô cùng vui mừng.

Tỳ nữ Phương Hoa tóc tai bù xù, rất ngượng ngùng đi đến vén áo thi lễ với Trương Nguyên. Lại đến sờ sờ tay của tiểu Cảnh Huy, lành lạnh, vội vàng kéo tiểu Cảnh Huy về phòng, nói:

  • Thế nào cũng phải rửa mặt chải đầu mới được ra ngoài a.

Tiểu Cảnh Huy vừa đi lên bậc thềm vừa quay đầu hỏi:

  • Trương công tử ca ca, tiểu cô cô thật là không đến sao?

Câu nói này giống hệt câu hôm qua Cảnh Lan hỏi, tiểu tỷ muội hai người này tuy biết Đạm Nhiên cô cô có thể sẽ không đến, nhưng vẫn ôm hy vọng.

Trương Nguyên cười cười xin lỗi, lắc đầu.

Tiểu Cảnh Huy tay nắm cạnh cửa không chịu vào, lại hỏi:

  • Tiểu cô cô khi nào sinh bảo bảo? Sinh bảo bảo rồi thì đến kinh thành không?

Trong căn phòng bên cạnh truyền ra đến giọng nói của Phó thị:

  • Tiểu Huy, đừng lôi thôi nữa, nhanh vào phòng đi kẻo cảm lạnh. Còn nữa, phải gọi là cô phụ mới đúng.

Tiểu Cảnh Huy cười ngọt ngào với Trương Nguyên, nhấp nháy mắt, đi vào phòng, tấm vải màn trong cửa buông xuống.