Lẳng Lơ Tao Nhã

Chương 353: Song Ngụy công công (2)




Thiếu giám Ngụy Triều đã xuống ngựa, bước lên mấy bước, mỉm cười thi lễ:

  • Sơn Âm Trương Giới Tử, ngưỡng mộ đại danh đã lâu, ngưỡng mộ đại danh đã lâu. Học phái Tạp gia cung Từ Ninh chấp sự Ngụy Triều... Trương công tử vào thành có gì muốn làm. A, Trương công tử đã là cử nhân rồi sao, chúc mừng chúc mừng.

Vũ Lăng bên cạnh nghe thiếu gia chỉ nói là cử nhân, không kìm được chen miệng nói:

  • Công công có biết, thiếu gia nhà tiểu nhân là đệ nhất Giải Nguyên thi Hương Chiết Giang.

Thấy thiếu gia liếc y một cái, hì hì cười lui lại nửa bước.

Ngụy Triều, Ngụy Tiến Trung kính nể hẳn lên, Ngụy Triều luôn miệng nói:

  • Không được rồi, không được rồi. Trương công tử thi xuân năm sau nhất định là phải đậu cao rồi, tiến sĩ thiếu niên, tiền đồ vô lượng.

Trương Nguyên đáp lễ, khiêm tốt, hàn huyên, thầm nghĩ:

  • Ngụy Triều này ta biết, là người đầu tiên Ngụy Trung Hiền dẫm đạp đi lên. Bây giờ Ngụy Trung Hiền với y xưng huynh gọi đệ, mấy năm sau y sẽ chết trong tay của Ngụy Trung Hiền.

Trương Nguyên đang muốn hỏi Ngụy Triều về tình hình gần đây của Chung thái giám, chiếc xe ngựa xa hoa bên cạnh đột nhiên vang lên một trận tiếng cười. Là thiếu niên sung sướng cười như điên, cười không ngừng, màn che trong xe ngựa tinh xảo cũng đang lay động.

  • Đây là?

Trương Nguyên chỉ chiếc xe ngựa, ánh mắt nhìn Ngụy Triều.

Ngụy Triều có chút xấu hổ, không biết giải thích với Trương Nguyên thế nào, lại nhìn Ngụy Tiến Trung. Ngụy Tiến Trung cười nói:

  • Tiểu hài tử khó khăn mới được ra ngoài một lần, cao hứng, ha ha.

Liền chuyển đề tài:

  • Chung công công nếu biết Trương công tử tới kinh tất nhiên rất vui mừng, nhất định sẽ tìm cơ hội gặp mặt Trương công tử. Trương công tử ở kinh có chỗ dừng chân chưa?

Thiếu niên trong xe ngựa vẫn đang cười, lại nghe thấy có người phụ nữ nhỏ tiếng trách mắng, thiếu niên tiếng cười chưa dứt, đột nhiên “rắc” một tiếng, màn che và cả cửa sổ đều bị đẩy ra một bên. Trương Nguyên nhìn thấy dung mạo của người phụ nữ trong xe, hắn vốn xưa nay bình tĩnh, lại có Vương Vi đề cao tầm mắt không thèm nhìn những cái nhỏ nhặt. Nhưng nhìn thấy người phụ nữ này cũng cảm thấy kinh diễm. Người phụ nữ này ước khoảng 26 tuổi, ăn mặc cung nhân, tóc buộc mảnh lụa mỏng màu xanh, trâm ngọc cài nghiêng, người mặc chiếc áo khoác mỏng màu tím, cổ tay áo tròn bó chặt, trên áo thêu cành hoa hướng dương nhỏ, chiếc váy cực kỳ lộng lẫy. Nhưng sự tươi đẹp trên chiếc váy lại không thể nào che dấu được vẻ đẹp. Trán trơn bóng cao rộng, chân mày vừa nhỏ vừa dài, đôi mắt đẹp của người phụ nữ này lại vừa to vừa sáng. Vì cửa sổ xe đột nhiên bị đẩy ra, người phụ nữ có chút giật mình, nghiêng đầu, thân lắc động, trừng to mắt, nhìn trúng vào ánh mắt của Trương Nguyên. Mặt trắng như tuyết nhất thời nổi lên một chút màu son, thiếu niên nhẹ nhàng đẩy cánh tay vờn quanh người nàng. Môi đỏ như mộng chau lại, xuỵt nói:

  • Ngồi ngay lại.

Lại liếc mắt nhìn Trương Nguyên ngoài cửa sổ một cái, cũng không có lập tức đóng cửa sổ lại.

Thiếu niên chân mày cũng hơi dài, dung mạo cũng xem là thanh tú, dáng vẻ mười mấy tuổi. Ban đầu con mắt linh chuyển, thấy Trương Nguyên nhìn cậu, ánh mắt cậu nhanh chóng tỏ ra ngây dại, bộ dạng giả ngốc.

Trương Nguyên trong đầu lóe lên một ý tưởng:

  • Đây là Hoàng trưởng tôn Chu Do Giáo và nhũ nương Khách Ấn Nguyệt sao?

Hắn cung kính thi lễ, không có nói gì, cũng không có nhìn vào trong cửa sổ xe.

Ngụy Triều nhanh chóng đến đẩy cửa sổ xe, nhưng màn xe bên trong lại không có kéo lên, phụ nhân mỹ mạo trong xe xuyên qua song cửa nhìn Trương Nguyên và Ngụy Triều nói chuyện. Một lát sau, Ngụy Triều sải bước lớn trèo lên ngựa, một đám nội thị vây quanh xe ngựa trở lại thành. Lúc này người phụ nữ mới che màn xe, nhẹ giọng trách cứ thiếu niên đó:

  • Lúc đầu ta dặn dò ngài thế nào, bảo ngài không được lên tiếng.

Thiếu niên ánh mắt linh hoạt lên, nói:

  • Ma ma bảo ta không được nói chuyện, không phải không được lên tiếng, ta một câu cũng không nói mà.

Mỹ phụ ăn mặc cung nhân này không nhịn được cười, lắc đầu nói:

  • Ra thể thống gì, ngài chính là...

Không nói, đổi lại hỏi:

  • Ca nhi thấy Trương công tử này tốt không, ta thấy rất có lễ mạo.

Thiếu niên nói:

  • Không có ngực đỏ, không có râu dài, không uy phong, là bạch diện thư sinh.

Mỹ phụ cười nói:

  • Thì ra là thư sinh à, có nghe thấy không, Giải Nguyên thi Hương đấy, thật là rất có tài học.

Ngụy Triều cưỡi ngựa theo bên cạnh xe ngựa thầm nghĩ:

  • Trương Nguyên mà Chung Bản Hoa kết giao xem ra là một nhân vật, tứ nguyên liên tiếp, không đơn giản đâu. Năm ngoái Chung Bản Hoa tổ tạo chức vụ Thái giám ở Hàng Châu về kinh, vốn có thể đi Chung Cổ Ti đảm nhiệm Chưởng ấn thái giám, nhưng chủ động yêu cầu đến Từ Khánh cung dạy Ca nhi học chữ. Người trong cung đều cười y “đốt bếp lạnh”, y ngược lại bình thản chịu đựng, chẳng lẽ là muốn chờ Ca nhi sau này kế vị sẽ chấp chưởng Ti lễ giám?

Nghĩ đến đây, Ngụy Triều cười cười, thầm nghĩ tiểu gia vẫn đang làm Thái tử tiếng tăm lừng lẫy. Nếu đến lượt Ca nhi kế vị, vậy phải chờ đến năm nào thắng nào. Hơn nữa Ca nhi và Chung Bản Hoa không thân cận, Ca nhi và lão Ngụy hợp nhau nhất, còn nữa...

Ngụy Triều chau mày không suy nghĩ nữa.

...

Trương Nguyên nhìn một đám nội thị vây quanh xe ngựa đi xa, người đi trên đường nhìn thấy đám thị nội đó cũng không có tỏ vẻ kinh ngạc, chỉ là hơi nhường đường mà thôi. Có lẽ kinh thành này Thái giám rất nhiều, thường có thể nhìn thấy, cho nên không ngạc nhiên, ai lại biết trong xe ngựa đó đang ngồi là đương kim Hoàng trưởng tôn chứ.

Trương Nguyên thầm nghĩ:

  • Thiếu niên đó chắc hẳn là Hoàng trưởng tôn Chu Do Giáo. Chu Do Giáo sinh vào năm Vạn Lịch thứ 33, năm nay cả tuổi mụ là 11 tuổi, vừa đúng với tuổi của thiếu niên này. Thiếu niên là Chu Do Giáo, người phụ nữ xinh đẹp đó nhất định là nhũ bảo Khách Ấn Nguyệt, chỉ có Khách Ân Nguyệt mới có mỹ mạo như vậy.

Mỹ mạo của người phụ nữ trong xe ngựa đó cho Trương Nguyên ấn tượng sâu sắc. Trương Nguyên có cảm giác kỳ quái, người phụ nữ này không phải con gái người Hán, làn da màu trắng có chút giống Mục Chân Chân, phảng phất băng tuyết của Bắc quốc. Nhưng lịch sử ghi chép Khách thị là người huyện Hưng Định phủ Bảo Định Hà Bách. Bảo Định chính là ở phía Tây Nam Bắc Kinh. Không tiếp giáp với Mông Cổ Nữ Chân. Khách thị này nhìn thế nào cũng có phong vận dị tộc.

Trương Nguyên trong lòng hiểu rõ, chỉ cần Chu Do Giáo lập vị, mỹ phụ này sẽ trở thành người đàn bà có quyền thế nhất trong cung. Cái này dường như khó có thể thay đổi, vì Chu Do Giáo luôn ỷ vào cô. Điều Trương Nguyên muốn thay đổi là Ngụy Trung Hiền cấu kết với Khách thị làm chuyện xấu, đơn giản là một mình Khách thị không thể nào gây nên sóng gió. Vậy nên bắt tay từ đâu, Ngụy Trung Hiền, Khách thị hay là hoàng đế tương lai Chu Do Giáo. Ngày đầu tiên hắn vào kinh thì nhất tề gặp được, tuy chỉ là vội vàng gặp, nhưng từ tính tình của ba người vẫn có thể suy ngẫm ra một ít. Ngụy Trung Hiền khéo đưa đẩy, Khách thị ngả ngớn, còn thiếu niên Chu Do Giáo? Tuy vẫn luôn cười, nhưng ánh mắt ngây dại giây khắc đó có áp lực rất rõ...

  • Thiếu gia, đi không. Xe phu không chờ được nữa.

Vũ Lăng đến thúc giục.

Trương Nguyên để lại Lai Phúc và vợ chồng người chèo thuyền trông thuyền. Uông Đại Chùy, Vũ Lăng và Mục Chân Chân theo hắn đi cổng Đông Tứ tìm chỗ ở của anh vợ Thương Chu Tộ. Phu xe đánh xe chạy qua cầu đá trên sông bảo vệ thành, vào cửa Triều Dương. Cửa Triều Dương là một trong chín cửa thành nội Bắc Kinh. Đầu tiên thuyền của Trương Nguyên qua cửa Quảng Cừ thành ngoại. Tường thành thành ngoại không có tường thanh cao to như thành nội, tường thành của Triều Dương này cao tới tám trượng, chân tường dày bảy trượng, thành lầu càng nguy nga hùng vĩ, phân bố ở địch đài, tường góc lan can. Thoạt nhìn phòng thủ kiên cố, nhưng một tòa thành nếu lòng người tan, tường đồng vách sắt cũng vô dụng...

Trương Nguyên không có ngồi xe, hắn muốn đi bộ ngắm nhìn thành Bắc Kinh này. Đường phố thành Bắc Kinh rộng lớn, thẳng tắp, kiến trúc hai bên cũng sang trọng đồ sộ tráng lệ, nhưng không tinh xảo như đình đài lầu các Giang Nam. Trên đường phố tuyết đọng được quét sạch sẽ, xe ngựa người đi đường qua lại không dứt. Lúc này đã là hoàng hôn, thủ đô của đế quốc Đại Minh hoàng hôn sắp bao phủ xuống...

Triều Dương môn cách cửa đông cổng Đông Tứ không tới hai dặm đường, hai chiếc xe ngựa chạy qua dưới cổng gỗ của tòa nhà ba gian bốn cột, chạy về hướng cung Đại Từ Diên Phúc. Hai bên dân cư đông đúc, không có đất trống, đường phố cũng không có lớn lắm. Lúc này Trương Nguyên ngồi trong xe, chạy hơn nửa dặm đường. Cung Đại Từ Diên Phúc ngói đen tường đỏ chính là ở phía nam con phố.

Cung Đại Từ Duyên Phúc là cung điện của Đạo giáo, thờ ba vị thần Thiên, Địa, Thủy, tục xưng miếu Tam Quan, nghe nói xin quẻ linh nghiệm, hương khói nghi ngút. Phu xe của Trương Nguyên chạy tới tây nam miếu Tam Quan, xa phu theo căn dặn của Trương Nguyên hỏi thăm người đi đường Thương Ngự sử Đô sát viện ở đâu. Liên tiếp hỏi ba người, hỏi được rồi, xa phu đánh xe ngựa rất nhanh tới trước tòa nhà Ngự sử. Là một tòa nhà cấp bốn, tọa bắc hướng nam, cột vàng cổng lớn. Cổng này không xem là xa hoa, nhưng cũng cho thấy chủ nhân là quan thần có phẩm bậc...

Cổng lớn sơn đỏ đóng chặt, Vũ Lăng đi tới gõ cửa, một lão gia bộc mở cửa liếc nhìn, lập tức kinh hỉ nói:

  • Là Trương cô gia ở Thiệu Hưng đến sao? Mời vào mời vào, lão gia đợi rất lâu, hôm nay lão gia vẫn chưa từ nha môn trở về.

Quay đầu lại căn dặn bà vú chạy vào đi thông báo, nói là Trương cô gia đến.