Lẳng Lơ Tao Nhã

Chương 350: Không chơi gái là có lỗi (1)




Tiêu Nhuận Sinh nói:

  • Gia phụ từng nói, bình sinh thông minh hiếu học giống như Giới Tử hiếm thấy. Giới Tử chắc chắn là muốn tìm hiểu thêm một chút thương phú phố phường muôn màu a. Nếu ai ai có thể là thánh hiền, như vậy ai ai cũng có học vấn của mình, học vấn có ở khắp mọi nơi.

Lại nói đến phó sứ Nam Viên ở Hàng Châu với Nguyễn Đại Thành, Trương Nguyên lần đầu bái kiến phụ thân y là Tiêu Pháp đã nói chuyện “Phủng trà đồng tử tức thị đạo”.

  • Hoài tả danh đô, trúc tây giai xử, giải an thiếu trú sơ trình.

Trương Nguyên cất cao giọng nói:

  • Chư vị dọc đường Dương Châu, chẳng lẽ cứ không thuận lợi như vậy mà đi, mặc kệ nhị thập tứ kiều phong nguyệt đó à?

Hứng thú của Trương Đại thật sự rất nồng đậm, tối qua hát hí kim sơn tự, hôm nay lại muốn chơi xuân đêm Dương Châu.

Chu Mặc Nông cười nói:

  • Tông Tử nói đúng, không ở thanh lâu bạc hạnh danh, quả thật là thẹn với tiên hiền.

Nguyễn Đại Thành đã đến Dương Châu nhiều lần, nói:

  • Ở đây cách Bình Sơn đường chùa Đại Minh khoảng năm đến sáu dặm, chúng ta đi bên đó chơi một chuyến thế nào. Bình Sơn đường là mấy năm gần đây trùng tu hả?

Thương nhân Cao Bưu trả lời một số câu hỏi của Trương Nguyên, sau đó liên tục vái lạy tạ ơn, trở lại thuyền ba mái chèo, liên đêm chạy đi huyện Bảo Ứng.

Trương Nguyên thấy mọi người thảo luận chơi xuân đêm Dương Châu, liền đi đến hỏi:

  • Tập Chi huynh, hồ Sấu Tây cách chỗ này xa không?

  • Hồ Sấu Tây gì?

Nguyễn Đại Thành sửng sốt:

  • Làm gì có hồ Sấu Tây nào?

Trương Nguyên nói:

  • Thì ở gần chùa Đại Minh.

Thầm nghĩ: Chẳng lẽ hồ Sấu Tây lúc này còn chưa nổi tiếng?

Quả nhiên, Nguyễn Đại Thành cười nói:

  • Đó là hồ Bảo Dương, là vết tích lưu lại của sông Vệ Thành thời Tống xưa. Nhưng Giới Tử gọi hồ Bảo Dương là hồ Sấu Tây càng hay, hồ Sấu Tây thật sự bằng một gốc hồ Tây.

Đám người Văn Chấn Mạnh, Hoàng Tôn Tố không thích du ngoạn, còn có mấy người thân thể gầy yếu sợ lạnh không đi thì ở lại trên thuyền. Văn Chấn Mạnh và Kim Ni Các bàn luận, nhận dịch Y Tác Ngụ Ngôn. Trương Nguyên, Trương Đại, Nguyễn Đại Thành, Chu Mặc Nông và tính cả người hầu hơn hai mươi người thuê kiệu phu ở bến tàu. Lúc ngồi kiệu đuổi tới chùa Đại Minh lại gặp phú hộ trong thành cúng cô hồn siêu độ vong thân ở trong chùa, mọi người có chút mất hứng. Lúc tới Bình Sơn đường, cửa đang đóng, lâu không mở, lá khô cây mây rụng trên bậc thềm đá trước cổng trông rất hiu quạnh.

Chu Mặc Nông còn mang theo tiêu của y, than thở nói:

  • Ngọc Nhân thổi tiêu ở đâu?

Nguyễn Đại Thành cười nói:

  • Hồ Sấu Tây nay vẫn không phồn hoa bằng hồ Tây Hàng Châu, càng huống hồ bây giờ trời đông giá rét, chỉ có chúng ta cao hứng mới đến.

Chu Mặc Nông xoa xoa tay, co rúm nói:

  • Thật sự là lạnh, không thích hợp chơi đêm. Tập Chi huynh hay là dẫn bọn ta đi lãnh hội một chút nhị thập tứ kiều phong nguyệt đi.

Nguyễn Đại Thành cũng là tay phong lưu sừng sỏ, nói:

  • Quảng Lăng nhị thập tứ kiều phong nguyệt, duy Khan Câu Thượng còn thú vị. Nhưng danh kỹ ở đó bình thường không thấy. Nếu danh kỹ không gặp người, nếu không dẫn được sẽ không gặp. Còn phải đặt trước, oai kỹ lại hơn mấy trăm người. Người Dương Châu không có phúc hậu, cứ gọi người ta là oai kỹ. Kỳ thật danh kỹ thường không lấy mỹ sắc kiến trường, phải xem sở thích và nhãn lực của chư vị.

Kỳ Bưu Giai cự tuyệt nói:

  • Ta không đi.

Nguyễn Đại Thành cười nói:

  • Chúng ta có thể uống chén rượu nóng ở đầu hẻm, tùy tiện xem xem, thật trúng ý thì giữ lại vui vẻ thì đã làm sao?

Trương Nguyên cũng không phải phẩm hạnh tốt, bản thân hắn cũng không gọi kỹ tầm hoan, nhưng cũng không ghét người chơi gái, đi uống ly rượu xem xem thì có ngại gì?

...

Hẻm Khan Câu Cửu là vùng đất pháo hoa Dương Châu, kéo dài hơn nửa dặm, con hẻm có chín khúc cong cong quẹo quẹo, canh phòng nghiêm mật chặt chẽ, ngoằn ngoèo xen lẫn nhau. Người đi vào giống như vào mê lầu của Tùy Dương đế, đều không tìm được lối ra. Lúc Trương Nguyên, Nguyễn Đại Thành vừa tới cửa hẻm Khan Câu Cửu đã là cuối giờ dậu, trời đã hoàn toàn tối đen, chỉ thấy trà quán tửu quán bờ nam Khan Câu Cửu treo đèn sa ly bách, lấp lánh kỳ diệu. Mấy trăm oai nữ thoa trầm hương, tô son điểm phấn, tụm năm tụm bảy ở trước hiên đèn của trà quán tửu quán chờ khách. Nguyễn Đại Thành nói cái này gọi là trạm quan...

Trương Nguyên và đại huynh Trương Đại còn có Vương Bính Lân, Kỳ Bưu Giai mấy người vào một quán trà, ngồi ở lầu hai sát bên đường, gọi một bình danh trà Khuê Long Châu Dương Châu, và những điểm tâm Dương Châu như ngàn mâm bán dầu, bánh xốp đay, gà tơ cuộn và bánh bao nhân măng thịt. Vừa thưởng thức trà, ăn điểm tâm cho đỡ đói, vừa dựa vào cửa sổ nhìn xuống phố chợ. Chỉ thấy Nguyễn Đại Thành, Chu Mặc Nông mấy người đang lùng sục kiếm mấy trăm oai kỹ, ai nấy đều nhìn chọn lựa người đẹp.

Trương Đại cười nói:

  • Trước đèn dưới trăng, người không chính sắc, những kỹ nữ này lại trang điểm dày, có sẹo có rỗ cũng khó nhận ra. Chu Mặc Nông cận thị, chọn đi chọn lại chọn hoa mắt. Hãy chờ xem, huynh ấy sẽ chọn xấu nhất mà cho là tuyệt sắc.

Kỳ Bưu Giai cảm thấy rất mới mẻ, đứng bên cửa sổ rướn cổ nhìn...

Vương Bính Lân cười nói:

  • Hổ Tử hiền đệ đừng ngại tiếp tục nhìn kỹ đi.

Kỳ Bưu Giai mặt đỏ lên, trở lại chỗ ngồi ăn gà tơ cuộn, bên tai đều là tiếng oanh oanh yến yến ngoài cửa sổ.

Trương Đại cười nói:

  • Hổ Tử thiền sư, xem thử không có gì ngại, không tính là phá giới.

Trương Nguyên, Vương Bính Lân cười ầm lên.

Sao quan Dương Châu, thương nhân tụ tập. Thương nhân là lực lượng tiêu dùng chính của thanh lâu Yên Hoa ngõ Khan Câu Cửu, còn có khách qua đường đều thích tới đây tầm hoan hưởng lạc tiêu giải nỗi buồn. Các kỹ nữ giữa bức màn dưới ánh đèn mờ ảo, khách nhân đến nhìn, nhìn trúng ý thì giơ tay kéo. Một khắc trước kỹ nữ còn đang gãi đầu làm tư thế dẫn dụ khách, lúc này bỗng nhiên bắt đầu kiêu ngạo không chịu đi với khách, chỉ chỉ ra cửa ngõ tỏ ý khách đi trước, cô từ từ đi theo. Cửa ngõ có người lấp ló rình mò, nhìn thấy kỹ nữ đó theo khách đi đến, liền hướng ra cửa ngõ gọi:

  • Phù Dung tỷ có khách rồi.

Trong hẻm náo nhiệt hưởng ứng, đèn lồng đỏ rực rất nhanh thắp lên nghênh đón Phù Dung tỷ và ân khách vào, bày rượu, hợp hoan tự không cần phải nói.

Mấy người Trương Nguyên ở trên lầu xem thích thú. “Cốc, cốc, cốc” cầu thang vang lên, Chu Mặc Nông dẫn một kỹ nữ đi lên, cười ha ha nói:

  • Tông Tử, Giới Tử, các huynh giúp ta xem xem, nàng này có đẹp không?

Kỹ nữ bên cạnh đi cùng Chu Mặc Nông trang điểm rất dày, một màu trắng che hết cái xấu, vẽ lông mày phượng, có chút tươi đẹp, thân hình mảnh mai thon thả. Trương Nguyên tuy là cận thị, cũng dám đoán chắc cô gái này tuổi không còn nhỏ, chắc hẳn là kỹ nữ tuổi ba mươi, hơn nữa tư sắc cũng thuộc trung hạ trong đám kỹ nữ dưới lầu. Chu Mặc Nông nhất định là hoa mắt rồi.

Kỹ nữ này liếc nhìn Trương Nguyên mấy cái, trong ánh mắt đó lộ ra ý cầu khẩn, sợ bọn Trương Nguyên cười Chu Mặc Nông không có mắt hại nàng bị vứt bỏ. Vương Bính Lân đã há miệng muốn nói ra hai câu, thấy ánh mắt của kỹ nữ đó, thì ngậm miệng, chỉ là cười.

Chu Mặc Nông nói:

  • Vương huynh cười cái gì?

Vương Bính Lân nói:

  • Không có gì.

Trương Nguyên thấy dáng vẻ của kỹ nữ đó rất khẩn trương, nghĩ nhất định vì tuổi tác lớn. Ngày thường làm ăn không tốt lắm, thật khó khăn mới câu được tên đọc sách cận thị, vô cùng lo lắng bị người ta khen chê hỏng chuyện tốt. Vòng eo hơi lắc lắc, vẫn duy trì tư thế vạn phúc, khổ sở đáng thương nhìn bọn họ...

Trương Nguyên nói:

  • Chu huynh rất có tầm nhìn. Nói ra là Tây Thi trong mắt tình nhân đấy, Chu huynh nhìn trúng ý thì được rồi.

  • Tây Thi trong mắt tình nhân, lời này rất hay.

Chu Mặc Nông cao hứng, quay đầu nhìn cô gái mà y lựa chọn ra từ mấy trăm kỹ nữ, đắc ý nói:

  • Nguyễn Tập Chi còn nói nàng già xấu, ta đến hỏi ý kiến của các huynh. Hay lắm, nàng... nàng tên gì.

Hỏi kỹ nữ đó.

Kỹ nữ oanh oanh nói:

  • Thiếp tên Như Hoa.

Chu Mặc Nông thích thú nói:

  • Như Hoa như ngọc, tên rất hay.

Chắp tay với mấy người Trương Nguyên, kéo kỹ nữ đó xuống lầu.

Trương Đại cười nói:

  • Vốn nhắc nhở lão Chu, thấy ánh mắt của cô gái đó thì không đành lòng.

Vương Bính Lân nói:

  • Giới Tử nói đúng, chỉ cần Chu Mặc Nông vừa ý thì được.

Lúc nhìn lại ngoài cửa sổ, mấy người Nguyễn Đại Thành, Ông Nguyên Thăng đã không thấy bóng dáng, nghĩ là chọn được kỹ nữ vừa ý cùng nhau đi vào con hẻm rồi. Mấy người Trương Nguyên lại uống một lúc trà, đã là thời gian canh hai, mấy trăm kỹ nữ đứng cổng chỉ còn lại 20-30 người, có thể thấy phần lớn kỹ nữ đều có ân khách rồi...

Lúc này khách lui tới dần thưa, đèn sa dưới mái hiên quán trà quán rượu đã tắt. Tối nay sẽ không tăng thêm nữa, có một số quán trà đã không còn khách, vắng tanh không bóng người tối om, mấy kỹ nữ ngồi trên cái ghế nhỏ quán trà vẫn đang chờ khách. Đều là thói quen ngày thường, người hầu trà cũng không tiện đuổi các cô đi, đành giơ tay không ngừng đánh ngáp. Mấy kỹ nữ đó góp mấy văn tiền cho người hầu trà mua một cây nến nhỏ, để chờ khách muộn, lại nũng nịu hát lời bài hát“Phách phá ngọc”, cười đùa rất vui, làm náo nhiệt, tỏ vẻ thời gian vẫn còn sớm, nhưng cười thì cười không ra, âm thanh dần dần mệt mỏi, người hầu trà cuối cùng mở lời:

  • Các tỷ tỷ về thôi, đêm nay sẽ không có người đến nữa đâu.