Lẳng Lơ Tao Nhã

Chương 350: Không chơi gái là có lỗi (2)




Mấy người Trương Nguyên đối diện trà lâu đi xuống chuẩn bị về thuyền, bên này sáu bảy kỹ nữ đồng loạt đứng bên đường nhìn bọn họ. Cái này chắc hẳn là hi vọng cuối cùng tối nay của các cô, nhưng mấy người Trương Nguyên tỏ ra không có ý định bố thí thân thể, chỉ nhìn bọn họ, quay đầu đi về hướng nam.

Đêm đã khuya, kỹ nữ không có ân khách dường như mệt mỏi đi trong con hẻm, tối mịt lặng lẽ mò mẫm vào cửa không dám ầm ĩ, gặp bà tú chịu đói chịu đánh không nói cũng biết rồi.

...

Trăng lạnh thê lương, gió đêm lạnh lẽo, rời hẻm Khan Câu Cửu đi về hướng Vận Hà, Trương Đại đột nhiên thở dài:

  • Hôm nay mới biết không chơi gái chính là có lỗi.

Vương Bính Lân cười nói:

  • Bây giờ chuộc tội cũng còn kịp

Trương Đại cười nói:

  • Quá nhiều người, ta chuộc không nổi.

Trương Nguyên nói:

  • Sĩ nông công thương, tam giáo cửu lưu, đủ loại cách sống, có thể sống ngày tháng thái bình như vậy thì tốt thật.

Đi qua chợ ven sông, Trương Nguyên nhìn thấy có cửa hiệu làm da giày vẫn còn sáng đèn, nhớ tới một chuyện, đi mua một đôi giày da bò số trung, Vũ Lăng thăm dò hỏi:

  • Thiếu gia, mua cho Chân Chân tỷ hả?

Trương Nguyên “ừ” một tiếng, đôi giày vải mang mùa đông của Mục Chân Chân gót cũng đã mòn rồi. Thiếu nữ đọa dân cho dù trong tay có tiền cũng không mua nổi giày mới, nên mới mang đôi giày đến khi không thể mang được nữa mới thôi.

Sắp đến bên bờ Vận Hà, Kỳ Bưu Giai đột nhiên nói:

  • Tuyết lại rơi rồi.

Trương Nguyên lập tức cảm thấy tuyết mịn bay nhẹ dính lên mặt, đây là tuyết Giang Bắc.

...

Sáng sớm hôm sau, Trương Nguyên tỉnh dậy, ngoài thuyền đã sáng rồi. Mục Chân Chân đang chải đầu, xiêm y sạch sẽ đều là thay mới. Bộ áo đông này là lần này rời khỏi Sơn Âm Trương mẫu Lã thị thưởng cho cô. Thấy Trương Nguyên tỉnh dậy, thiếu nữ ánh mắt u buồn ngoái đầu lại cười nói:

  • Thiếu gia, trời còn sớm, là tuyết quang phản chiếu đấy.

Trương Nguyên nói:

  • Tối qua tuyết lớn không? Ngồi dậy xem khe hở cửa buồm, quả nhiên thấy bên bờ trắng xóa một mảnh.

Mục Chân Chân vội vàng lấy áo dày đắp thêm lên vai hắn, nói:

  • Hôm nay lạnh hơn hôm qua, thiếu gia cẩn thận kẻo bị lạnh.

Mục Chân Chân hai tay kéo áo bào khoác cho Trương Nguyên. Trương Nguyên liền nắm giữ tay của cô, có chút lạnh, nói:

  • Chân Chân, hôm nay sao mặc áo mới rồi?

Mục Chân Chân ánh mắt trốn tránh:

  • Trời lạnh rồi mà, thiếu gia.

Trương Nguyên nói:

  • Ta nhớ mùng 6 tháng 11 năm trước, và mùng 6 tháng 11 năm ngoái, Chân Chân đều mặc chiếc áo mới lâu nay không nỡ mặc. Tại sao? Mùng 6 tháng 11 là ngày tốt gì sao?

  • A.

Mục Chân Chân không ngờ thiếu gia tỉ mỉ như vậy, cả chuyện nhỏ này cũng để trong mắt. Hai má trắng ngần ửng đỏ lên, nói có chút lắp bắp:

  • Tỳ nữ chính là thích mặc áo mới… vào hôm nay....

Trương Nguyên giơ tay khẽ vuốt lên gương mặt Mục Chân Chân, chuyển đề tài nói:

  • Chân Chân làn da thật khỏe mạnh, giống như dưa mễ đồng của Sơn Âm chúng ta.

Dưa mễ đồng vỏ ngoài cũng không trắng mịn, nhưng rắn chắc trơn bóng như sứ trắng.

Mục Chân Chân cuối đầu cười:

  • Dưa mễ đồng ăn sống không ngon, phải cắt miếng chiên dầu mới ăn ngon.

Trương Nguyên nói:

  • Ta không tin, ta quen ăn sống.

Nói rồi, nâng gò má của thiếu nữ, hôn một cái lên môi đỏ hồng của cô, hai hàm rang trắng làm bộ cắn cắn..

Mục Chân Chân co rút người cười, thấy Trương Nguyên áp lên người nàng, vội vàng thấp giọng nói:

  • Thiếu gia, tiểu Vũ và Lai Phúc ở bên đó đấy.

Khoang khoang này của Trương Nguyên khá lớn, Mục Chân Chân và Trương Nguyên ngủ bên trong khoang, Vũ Lăng và Lai Phúc ở bên ngoài, dùng bình phong ngăn lại.

Trương Nguyên ngửi cơ thể của thiếu nữ, nói bên tai cô:

  • Chân Chân, hôm nay là sinh nhật nàng à.

Mục Chân Chân không lên tiếng, thân hình nhũn xuống, hai tay ôm ngược lấy Trương Nguyên, kêu một tiếng:

  • Thiếu gia.

Lời nói mang nức nở, trên đời này ngoại trừ cha cô Mục Kính Nham, chỉ có Trương Nguyên nhớ sinh nhật cô. Hơn nữa cô cũng không có nhắc đến sinh nhật của cô với Trương Nguyên.

Trương Nguyên ngồi thẳng người mặc áo khoác, cười nói:

  • Ta liệu sự như thần mà, Chân Chân không lừa được ta.

Mục Chân Chân giúp hắn buộc thắt lưng, lòng tràn ngập vui mừng đáp:

  • Phải, thiếu gia thần toán, so với Thanh Mặc Sơn Nhân phố Thập Tự còn thần toán hơn.

Trương Nguyên nói:

  • Thanh Mặc Sơn Nhân làm gì mà thần toán chứ, hoàn toàn là bói toán lừa tiền. Hình như ông ấy không có cửa hiệu toán mệnh ở phố Thập Tự, có lẽ là làm ăn không tốt, về núi trồng trọt rồi.

Vừa nói chuyện vừa từ tấm đệm lót lấy ra đôi giày da bò:

  • Đây là tối qua ta mua ở cửa hiệu gần sông, nàng mang thử xem, không vừa thì đổi lại. Đây là quà sinh nhật ta tặng nàng, vốn định hôm nay cùng nàng đi mua.

Mục Chân Chân trái tim vui sướng chờ đợi, nhưng lại nói:

  • Nhưng thiếu gia, tỳ nữ là thân phận đọa dân, không thể mang ủng da.

Trương Nguyên nói:

  • Không có nhiều quy tắc như vậy, nhanh mang vào.

Thầm nghĩ: Nhà cửa tráng lệ của thương nhân bây giờ đều hơn quy chế của cao quan nhất phẩm. Thái giám cũng đội mũ Dực Thiện rồi, Nỗ Nhĩ Cáp Xích cũng sắp kiến quốc rồi, những cấp bậc rối rắm như vậy không có ý nghĩa.

Mục Chân Chân vâng lời mang vào, đi qua đi lại mấy bước, nhẹ nhàng dậm chân, vui mừng nói:

  • Thiếu gia, rất vừa chân, đa tạ thiếu gia.

Đi đến chải đầu búi tóc cho Trương Nguyên, vừa nói:

  • Mẹ tỳ nữ sinh tỳ nữ chính vào hôm tuyết to như vậy. Cha tỳ nữ vội vã chạy về, thấy tỳ nữ lạnh cứng môi thâm đen, thì giang rộng ngực, ôm tỳ nữ vào lòng, tỳ nữ mới không bị lạnh chết. Mẹ tỳ nữ bị bị cảm lạnh, không được mấy năm thì qua đời.

...

Đầu giờ tỵ, mấy người Nguyễn Đại Thành, Chu Mặc Nông chơi gái ở hẻm Khan Câu Cửu trở về. Chu Mặc Nông lòng đầy thõa mãn:

  • Vui vẻ đêm qua, còn hơn làm vua.

Trương Đại hỏi:

  • Có ý gì?

Chu Mặc Nông nói:

  • Mỹ nhân mấy trăm, mắt đâm tâm chiêu, xem ta như Phan An, ta vênh mặt hất hàm sai bảo, mặc ý lựa chọn, vương công đại nhân cũng không vui như vậy.

Cả thuyền cười ầm lên.

Nước sông Vận Hà tối đen, hai bên bờ tuyết trắng xóa, thuyền hướng về phía bắc, phía bắc...

Thời gian hoàng hôn, Trương Nguyên, Văn Chấn Mạnh và Kim Ni Các dịch suốt một ngày cuốn Y Tác Ngụ Ngôn đang ngồi ở sảnh thuyền nghỉ ngơi, phẩm trà, ăn điểm tâm, ngắm cảnh tuyết. Kim Ni Các vừa muốn mượn thời gian rảnh rỗi tuyên dương một chút giáo nghĩa thánh giáo với mấy người Trương Nguyên, Kim Ni Các luôn luôn không quên truyền giáo, nhưng Trương Nguyên thích học hỏi lại lấy ra súng kíp thỉnh giáo vấn đề liên quan với Kim Ni Các. Kim Ni Các liền giới thiệu loại súng kíp này là phát minh của người thợ sửa đồng hồ người Pháp tên Mahan. Quốc vương Henri thứ tư rất thích loại súng này, muốn mở rộng trong quân đội. Năm năm trước quốc vương Henri gặp phục kích bỏ mạng, mà tướng lĩnh quân Pháp không tin tưởng loại súng kíp mới này, nên nó bị lãng quên.

Trương Nguyên muốn thử một chút uy lực của loại súng kíp này, nhưng trong hòm gỗ không có đạn dược. Hỏi Kim Ni Các, Kim Ni Các mỉm cười, trở về khoang thuyền từ trong hành lý của y lấy ra một túi da trâu. Trong túi có mười viên đạn hơi nhỏ hơn trứng chim bồ câu, nặng trịch. Trương Nguyên ước lượng, viên đạn này ước chừng nặng nửa lượng, đường kính viên đạn với đường kính nòng súng xấp xỉ nhau. Kim Ni Các lắp viên đạn vào nòng súng, dùng khóa nòng đẩy viên đạn tới buồng đạn, đóng chặt lại, lắp một mảnh đá đánh lửa đã được mài vào cốc mồi, cười nói:

  • Trương Giới Tử muốn bắn thử một phát không?

Trương Nguyên thầm nghĩ: Súng này bất luận có tạc nòng hay không, nghe nói súng kíp quân Minh thường tạc nòng, đến nỗi quân sĩ sợ sử dụng súng kíp, nói rằng:

  • Mời Kim linh mục biểu diễn thử cho ta xem.

Kim Ni Các đẩy cửa sổ thuyền ra, đặt giá súng lên cửa sổ thuyền, nói:

  • Súng này tầm bắn xa nhất là khoảng ba trăm thước thước doanh tạo Đại Minh (thước doanh tạo bằng 0,32m. Là đơn vị độ dài chuẩn thời bấy giờ)... Trương công tử muốn bắn ở đâu. Tệ nhân kỹ thuật bắn súng không chuẩn xác, bắn vật nhỏ không được.

Trương Nguyên thầm nghĩ: Ba trăm thước thước doanh tạo đó chính là gần một trăm mét, thấy tốc độ Kim Ni Các lúc nãy lắp viên đạn vào trong hộp đạn, ước khoảng phải hai viên, ba phút mới có thể hoàn thành một lần kích bắn. Nhìn nhìn bờ bên trái, đây là quận Bắc thành Dương Châu, bờ sông khoáng đãng, không có người đi, liền chỉ chỗ không xa một gốc cây cổ thụ cành đầy tuyết:

  • Thì nhắm gốc cây đó bắn một phát.

Kim Ni Các hơi nhắm, liền bóp cò, lò xo kéo đẩy cốc mồi lên đá đánh lửa, hỏa dược trong máng phát lửa được đốm lửa của đá đánh lửa tràn ra gây nên một tiếng nổ “ầm”. Kim Ni Các cả người chấn động, viên đạn theo nòng súng gào thét bay ra khỏi nòng súng. Gốc cây xa hai mươi trượng đáp lại tiếng run rẩy, tuyết rớt xuống, mới nhận ra đây là một gốc cây lê. “Rắng rắc” một tiếng, một nhánh canh rớt xuống bờ sông, khói thuốc súng tràn ra.

Đám người Trương Đại, Hoàng Tôn Tố trước sau thuyền lần lượt đi ra tới đuôi thuyền, kinh hoảng hỏi lúc nãy là tiếng động gì, xảy ra chuyện gì?

Trương Nguyên cười nói:

  • Chư vị đừng sợ, ta và Kim linh mục thử súng thôi.

Trương Đại vui mừng nói:

  • Giới Tử, bắn lại một phát đi.

Trương Nguyên nói:

  • Được, đợi một chút.

Hỏi Kim Ni Các:

  • Có thể bắn liên tục không?

Kim Ni Các nói:

  • Súng này là thiết tinh luyện thượng hạng tạo ra, có thể bắn liên tục, không cần lo lắng tạc nòng.

Trương Nguyên dựa theo chỉ dẫn của Kim Ni Các, nạp đạn vào, đặt súng lên lan can cửa sổ. Súng đánh lửa này trước có ống ngắm, sau có cửa chiếu, chế tác khá hoàn mỹ. Trương Nguyên cong người nhắm gốc cây liễu bờ sông. Hắn cũng chỉ có thể bắn cây, lần đầu tiên bắn súng, trong lòng có chút khẩn trương. Hơn nữa thuyền vẫn đang chạy, ngắm một lúc, mạnh mẽ bóp cò.