Lẳng Lơ Tao Nhã

Chương 349: Dương Châu Mạn (2)




Thuế lại mặt vàng khác cười lạnh, bĩu môi nói:

  • Đừng lôi thôi gì với đồ ngu xuẩn vô năng này, buộc thuyền lại, kéo tới nha môn đánh một trận cho biết lợi hại.

Thương nhân trứng vịt muối thấy mấy người Trương Nguyên không hợp tác, ông không kìm được, liên thanh nói:

  • Tiểu nhân nộp, tiểu nhân nộp.

Đi ra ngoài, hao tài của trừ tai họa mà.

Không ngờ thuế lại mặt vàng đó lại nói:

  • Ngươi chống nộp thuế, nhiễu loạn trật tự sao quan, làm kênh đào bế tắc, phạt bạc năm lượng.

Xử phạt chính là phải độc, để răn đe, bằng không thuyền thương phía sau đều dong dài như vậy, vậy há chẳng phải bọn họ thu thuế rất mệt.

Thương nhân trứng vịt muối vừa nghe thấy, sắc mặt trắng bệch, hai tay không kìm được run rẩy lên, muốn nói chuyện nhưng cổ họng nghẹn lại nói không nên lời.

Thuế lại mặt vàng ác thanh ác khí nói:

  • Xem ra ông ta là quyết tâm không chịu nộp thuế rồi.

Xoay người muốn gọi người giải thương nhân Cao Bưu tới nha môn sao quan.

Trương Nguyên giơ tay nói:

  • Chờ một chút, xin hỏi hai vị thuế sai, dấm này của ông ấy nộp thuế thế nào. Tại sao lại phải nộp tám lượng sáu tiền?

Hai gã thuế lại cùng quay đầu nhìn Trương Nguyên, thấy Trương Nguyên là thư sinh trẻ tuổi, mặt áo cà sa, cũng không phải khăn vuông áo vải, lại không phải tú tài, cũng không tin sẽ có Cử nhân thiếu niên như vậy. Thuế lại gọi bắt thương nhân Cao Bưu cười lạnh với Trương Nguyên:

  • Chuyện liên quan gì với ngươi, thuyền này của các ngươi có hàng lậu không?

Người hầu của Nguyễn Đại Thành là Nguyễn Chính Xuân kêu lên:

  • Nhìn rõ một chút, mấy vị này đều là Cử nhân lão gia vào kinh đi thi, nộp thuế, nộp cái gì!

Người hầu của Đồng Thành Nguyễn thị luôn kiêu ngạo.

Thuế lại mặt vàng nhìn mấy người Nguyễn Đại Thành, Hoàng Tôn Tố mấy cái, nói:

  • Vậy xin lấy ra công cứ xem thử.

Nguyễn Đại Thành cười lạnh một tiếng, lệnh tùy tùng lấy công cứ ra, hai tên thuế lại cách thuyền nhìn nhìn, thuế lại mặt đen khoát tay nói

  • Vậy mời qua ải.

Thuế lại mặt vàng thấp giọng nói:

  • Hôm nay đi qua không ít thuyển Cử nhân, Cử nhân có nhiều như vậy không.

Ý này là không tin.

Nguyễn Đại Thành giận tím mặt, quát:

  • Cút đi, mở mắt nhìn cho rõ, Công Cư này có phải giả không!

Thuế lại mặt vàng nghe Nguyễn Đại Thành chửi mắng người, cũng nổi nóng lên, chính lúc sắp phát ra, thuế lại mặt đen bên cạnh nhanh chóng giật ống tay áo thuế lại mặt vàng một cái. Không cần đấu khí với bọn quan viên Cử nhân, vì mấy tháng trước có một thuyền thương giả mạo thuyền của Thông chính ti, lúc đó thuế lại sa quan cho qua, sau đó nghe người ta nói mới biết là mắc lừa, rất tức giận, làm tội bọn họ còn xông lên thuyền cúi đầu khom lưng. Tháng trước nhìn thấy một chiếc thuyền treo tấm biển nha môn Át sát ti Chiết Giang, bọn họ thấy thuyền khả nghi, cản lại điều tra, lại thật là chiếc thuyền của Át sát sứ Chiết Giang Trương Kỳ Liêm, bộ chủ Nam Kinh giám thu Sa Quan Khương Chủ Sự không thể không đích thân đến xin lỗi, cũng tại chỗ đánh vào mông thuế lại sa quan. Cho nên bọn thuế lại sa quan không có chứng cớ xác thực lại không dám tự ý kiểm tra những chiếc thuyền này có treo biển quan phủ không. Cử nhân tuy không phải là quan cao, nhưng cũng không phải thuế lại nhỏ nhoi bọn họ trêu chọc nổi. Thấy dáng vẻ của thanh niên sĩ tử tay cầm công chứng khí khí hùng hồn, chiếc thuyền này cũng rất hoa lệ, Công Cư này nghĩ nhất định sẽ không giả.

Thuế lại mặt vàng kiềm chế nhẫn nhịn, lùi lại sau một bước, thuế lại mặt đen nói:

  • Nhanh qua đi, đừng cản trở thuyền phía sau, làm trở ngại bọn ta thu thuế.

Trương Nguyên nói:

  • Ta hỏi thuế của thương nhân Cao Bưu này tính thuế như thế nào, tại sao phải nộp tám lượng sáu tiền?

Thuế lại mặt vàng nghĩ thầm: “Tiểu tử ngươi thế nào cũng sẽ không phải là Cử nhân đâu.” Giọng nói khó nghe nói:

  • Ta nói tám lượng sáu tiền chính là tám lượng sáu tiền, bây giờ còn phải thêm năm lượng tiền phạt.

Trương Nguyên nói với thương nhân Cao Bưu:

  • Ông cứ theo bọn họ đi nha môn sao quan, bọn ta sẽ theo sau tới.

Thuế lại mặt vàng trợn mắt nói:

  • Đây là ý gì?

Người hầu Nguyễn thị là Nguyễn Chính Xuân trừng mắt thuế lại lại, cười lạnh nói:

  • Chính là nói ngươi sắp xui xẻo rồi, mười sáu vị Cử nhân trên con thuyền này, giẫm cũng giẫm chết ngươi.

Lúc này mấy người Chu Mặc Nông, Trương Đại, Văn Chấn Mạnh trong thuyền uống rượu đều ra ngoài, hỏi xảy ra chuyện gì. Nguyễn Chính Xuân liền đầu đuôi gốc ngọn nói, Văn Chấn Mạnh nói:

  • Hộ bộ Nam Kinh Khương Chủ Sự là đồng niên thi hương của ta, sao quan Dương Châu là của Khương Chủ Sự cai quản. Bọn ta chính là đi thăm Khương Chủ Sự, nhất định phải nghiêm trị hai tên thuế lại côn đồ này.

Hai mươi năm trước Văn Mạnh Tử đã từng là Cử nhân, Cử nhân cùng khoa với ông có không ít đã thân ở vị trí cao.

Thuế lại mặt đen đó thấy tình thế không ổn, liền vội gật đầu khom lưng xin lỗi. Lại tát thuế lại mặt vàng một cái, thuế lại mặt vàng cũng nhẫn nhịn cúi đầu xin lỗi.

Trương Nguyên nói:

  • Hai vị thuế sai còn chưa trả lời vấn đề của ta?

Thuế lại mặt vàng đó trả lời:

  • Thuyền ba mái chèo này có 160 vò dấm Trấn Giang, mỗi vò giá thị trường là sáu tiền năm phân, 160 vò thì một trăm lượng, thuế 1/15, cộng thêm thuế qua thuyền, cũng gần tám lượng sáu tiền.

Chuyển đề tài:

  • Bọn tiểu nhân không biết số dấm này là của mấy vị Cử nhân lão gia, hiểu lầm hiểu lầm.