Lẳng Lơ Tao Nhã

Chương 346: Gián điệp của Đông Xưởng (1)




Tiêu Nhuận Sinh thấp giọng nói:

  • Vị Thẩm Thị lang này nóng lòng muốn lập công, muốn thăng quan. Quan hệ của Thẩm Thị lang và Hình công công cũng không tệ, Giới Tử tới thẳng chỗ Hình công công đòi người đi.

Trương Nguyên thầm nghĩ: “Thẩm Các là Chiết đảng, Chiết đảng đứng ngay sau lưng Yêm đảng. Thẩm Các và Hình Long quan hệ không tệ, ta cùng với Hình Long, Chung Bản Hoa quan hệ cũng rất tốt, xem ra cái mũ Yêm đảng ta nhất định phải mang rồi. Chỉ là hôm nay lại đắc tội với Thẩm Các.

Trương Đại đi ra nói:

  • Giới Tử, Cố Tế tửu gọi ngươi vào có chuyện muốn nói.

Trương Nguyên đi vào, chắp tay trước ngực cong người, Cố Khởi Nguyên nói:

  • Trương Nguyên, ngươi cầm danh thiếp của ta mai tới chỗ thái giám quản Nam Kinh nội phòng Hình Long, bảo lão ra mặt thả hai người Vương Phong Túc, súng vẫn là của ngươi.

Hắn vui mừng nói:

  • Đạ tạ Cố Tế tửu.

Cố Khởi Nguyên lại cười nói:

  • Ta biết ngươi khởi xướng nên Hàn Xã “Quốc gia hưng vong, thất phu hữu trách” lời này vô cùng tốt. Cố gắng lên!

Trương Nguyên nói với Tiêu lão sư:

  • Lão sư, học sinh cũng nên đi, ngày mai lại đến thưa chuyện với lão sư.

Tiêu thái sử nhìn Cố Khởi Nguyên, cười với Trương Nguyên:

  • Trương Nguyên cũng là một người có lòng nhiệt tình với người gặp khó khăn. Tốt lắm, ngươi đi đi, nhớ kỹ lời ta nói, phải dặn các giáo sĩ Thiên Chúa kiềm chế một chút.

Trương Nguyên đi ra sảnh, Trương Đại cũng đi ra, nói:

  • Giới Tử, muốn ta đi cùng không?

  • Không cần, Đại huynh tự về thuyền nghỉ tạm đi. Đêm nay có lẽ đệ sẽ không về thuyền.

Trương Đại thấp giọng nói:

  • Giới Tử muốn đến U Lan quán hả? Ta muốn đi Tương Chân quán, chỉ sợ Lý Tuyết Y có khách, vậy thì cũng xấu hổ.

  • Đại huynh còn nhớ mãi không quên Tuyết Y cô nương đó ư? Ngày mai đến gặp đi, chúng ta còn phải ở lại Nam Kinh hai ngày nữa cơ.

Dứt lời, cùng Mục Chân CHân và Vũ Lăng ra khỏi Đạm viên, đi về hướng bến tàu mã doanh. Lão bộc trông cửa đuổi theo vội vàng đưa cho hắn cái nón che tuyết, hắn cảm tạ, lại vòng tay đội lên cho Mục Chân Chân.

  • Thiếu gia…

Mục Chân Chân vội vàng tháo nón xuống trả cho hắn, hắn chặn lại nói:

  • Đội lên, đừng nói nhiều.

Trên đường tuyết mịn phủ trắng, cũng may chỉ có hơn hai dặm đường, đến hồ chỗ đỗ thuyền, Trương Nguyên bỏ khăn trùm đầu xuống và phủi tuyết trên vai, nói vài câu với Kim Ni Các, lại chào đám người Phạm Văn Nhược một tiếng, bèn bảo Lai Phúc chọn một gánh hộp lễ theo mình lên bờ. Đây là quà hắn đã chuẩn bị ở Sơn Âm để tặng cho Hình thái giám, cho dù không có việc của Vương Phong Túc, tới Nam Kinh hắn cũng phải đi gặp Hình Long.

Uông Đại Chùy chạy đến đầu thuyền, khẩn cầu:

  • Thiếu gia, để Đại Chùy đi cùng thiếu gia đi. Mấy ngày nay Đại Chùy đi theo thiếu gia cái gì cũng không làm, chỉ có ăn, trong lòng rất không nỡ.

Trương Nguyên cười, nói với Lai Phúc:

  • Ngươi ở lại trên thuyền, để cho Đại Chùy đi, y nhàn cư vi bất thiện.

Uông Đại Chùy mừng rỡ nhảy lên bờ, nói với Lai Phúc:

  • Lai Phúc ca nghỉ ngơi đi, ta làm.

Cướp lấy gánh lễ, đi theo Trương Nguyên, cùng Mục Chân Chân, còn Vũ Lăng thì đi thẳng về hướng Thông Tế kiều.

Tới cửa nha môn nội phòng Nam Kinh thì đã là canh hai, Trương Nguyên thấy quân sĩ thủ vệ lạ mắt nên không nói rằng muốn cầu kiến Hình công công, bằng không muộn thế này khẳng định quân sĩ cũng sẽ không để cho hắn vào, chắp tay nói:

  • Tại hạ Sơn Âm Trương Nguyên, vào Kinh thành đi thi, có tình bạn cũ với Liễu Cao Nhai Liễu trưởng ban. Không biết Liễu trưởng ban hôm nay có đi làm không?

Quân sĩ trong quân đội chẳng quan tâm tới khoa cử, đối với việc tài tử danh kỹ cũng chẳng có hứng thú, thật không biết Trương Nguyên là ai, nhưng nghe nói hắn vào Kinh thành đi thi thì hẳn cũng là cử nhân, đâm ra kính nể hẳn lên:

  • Trương công tử muốn gặp Liễu bách hộ ư? Để tiểu nhân đi thông báo.

Bèn chạy trước, một lát sau đã thấy Liễu Cao Nhai đi ra.

Trương Nguyên đưa ô trong tay cho Mục CHân Chân, chắp tay thi lễ nói với Liễu Cao Nhai:

  • Liễu bách hộ, một năm không gặp, phong thái còn hơn xưa.

Liễu Cao Nhai từ Đông Xưởng trưởng ban thăng chức làm Đông Xưởng Hình bách hộ kinh hỷ nói:

  • Thật sự là Trương công tử. Mau mời mau mời, Trương công tử, không, Trương giải Nguyên, Trương giải Nguyên tới gắp Hình công công phải không? Sợ là công công đi ngủ rồi, để ty chức đi hỏi trước một chút.

Mời hắn ngồi đợi trong phòng khách nhỏ, vội vàng vào thông báo. Khoảng chừng một khắc, mặt mày hớn hở đi vào, chắp tay nói:

  • Trương giải Nguyên mời.

Đưa hắn đi qua một cái cửa vào trong, thấp giọng nói:

  • Cũng chỉ có Trương giải Nguyên, công công mới vui lòng gặp, bằng không cho dù là Thượng thư lục bộ Nam Kinh đến công công cũng không đồng ý tiếp.

Trương Nguyên lại cười nói:

  • Chuyện này còn phải tạ ơn Liễu bách hộ nói tốt cho.

Được một câu đó, Liễu Cao Nhai nghe mà trong lòng đặc biệt hớn hở.

Thái giám Hình Long đứng ở tẩm lầu trong công đường, ngoài hành lang, đèn lồng chiếu ánh sáng tới ngoài mái hiên, vô số bông tuyết bay bay trong gió. Đêm nay gió rất lạnh, Hình thái giám rùng mình một cái, so hai vai, tiểu nội thị bên cạnh vội vàng đưa lò sưởi tay lên. Lão khoát tay, nhìn thấy Trương Nguyên theo Liễu Cao Nhai tiến vào, vội vàng ra đón, cười nói:

  • Ha ha, Trương giải nguyên công tử, khách quý đây. Muốn vào Kinh thi sao?

Trương Nguyên dừng lại chắp tay thi lễ, sau đó bước ba bước tới gần nâng khủy tay Hình thái giám, giọng điệu áy náy:

-Vãn sinh quấy rầy công công nghỉ ngơi rồi. Tuyết rơi cũng không nhỏ, công công mau vào nhà đi thôi.

Nghiêng đầu nhìn Hình Long, trên khuôn mặt lão thái giám này, nếp nhăn hằn sâu hơn năm ngoái, thắt lưng cũng còng hơn, nghe nói, thái giám không có hoan ái nam nữ cũng sẽ già nhanh hơn. Thật sự là vậy sao?

Hình thái giám được Trương Nguyên khẽ dìu đi lên hành lang, cười nói:

-Trời lạnh, đi dạo một chút cho ấm người, đang chuẩn bị lên giường thì nghe nói Trương công tử tới đây. Người khác thì không nói làm gì, chứ Trương công tử đến thì cho dù là nửa đêm, Tạp gia cũng phải ra gặp.

Trương Nguyên lại cười nói:

-Được công công nâng đỡ, vãn sinh thật may mắn.

Thái giám có sự tự ti từ trong xương, rất muốn kết giao với quan thân có danh tiếng, ngay cả hung tàn như Ngụy Trung Hiền, mới đầu cũng rất muốn xây dựng mối quan hệ tốt với người đảng Đông Lâm. Năm Thiên Khải thứ hai được thăng nhiệm làm Tả Đô Ngự sử, Ngụy Trung Hiền cố ý để cho cháu trai ngoại mang lễ đến bái hạ. Nhưng người của đảng Đông Nhân là ai? Họ thị phi rõ ràng, không phải đen tức là trắng. Vì thế phản ứng của bọn họ đương nhiên là đóng cửa không cho khách vào nhà. Thủ đoạn Ngụy Trung Hiền và Yêm đảng đối với đối thủ cố nhiên rất tàn nhẫn, nhưng người đảng Đông Lâm bài trừ dị kỷ, không biết linh hoạt chính là nguyên nhân khiến cho họ trở nên xấu đi. Đương nhiên Trương Nguyên sẽ không chết như vậy, có thể kết giao sẽ tận lực kết giao, không sợ dính bẩn của đối phương, quan hệ với ai thì nhìn vào ưu điểm của đối phương, chứ không phải chỉ chăm chăm vào khuyết điểm chí tử của họ.

Còn đối với thái giám Hình Long mà nói, thanh danh to lớn của Trương Nguyên đã vượt xa cả những quan thân bình thường, tứ nguyên liên tiếp, đứng đầu Hàn Xã, lần này vào Kinh tham gia thi hội là một thiếu niên tân quý, tiền đồ không thể lường. Hơn nữa, Trương Nguyên đã giúp lão một đại ân, càng khó có được là hắn không có bất cứ ý tứ kể công nào, thần thái luôn khiêm tốn, vừa không giống như tự ti nịnh nọt cầu người, cũng không giống như một kẻ ngông nghênh cố làm ra vẻ thanh cao. Đây là một thái độ rất bình đẳng khi đối xử với bạn bè. Hình thái giám để ý nhất ở Trương Nguyên là thái độ này, nhận định hắn là người đáng kết giao. Đương nhiên, đây cũng là phải xem người đến là ai, nếu chỉ là một người buôn bán nhỏ muốn đối đãi như bằng hữu bình đằng với Hình thái giám, lão sẽ để ý tới sao? Khẳng định là sẽ miệt thị.

Trong căn phòng nhỏ ở Tẩm lâu, hai chậu than tỏa ra hơi nóng hầm hập, bốn ngọn đèn lớn ánh sáng chiếu rọi. Bốn vách tường và xà ngang của căn phòng nhỏ này đều sơn vàng, điêu khắc, ghế bành gỗ hoa lê, bàn trà hương nam, hết sức xa hoa, khách và chủ cùng ngồi xuống, Hình Long hỏi:

  • Trương công tử uống trà hay rượu chén nhỏ?

Trương Nguyên đáp:

  • Tùy ý công công, vãn sinh uống trà là tốt rồi.

Không lâu sau, trà thơm nóng hổi được đưa lên. Hình Long đuổi hết gia nhân ra ngoài, hỏi thăm qua Trương Nguyên về việc lập gia đình và thi hương, rồi thấp giọng nói:

  • Lá thư lần trước của Tiểu Chung Trương công tử đã xem chưa, thật là khổ não.

Trương Nguyên quả quyết:

  • Chung công công sẽ có ngày hãnh diện.

Hình Long gật đầu:

  • Tiểu Chung vẫn chưa đến bốn mươi tuổi, vẫn còn nhiều thời gian, hầu hạ Hoàng trưởng tôn có thể xem như là bước đi lâu dài, Tạp Gia coi như đã bước nửa chân vào quan tài rồi, sẽ không quản cái gì quốc bản chi tranh nữa đâu, chỉ cầu chết già thôi.

Trương Nguyên thấy lão khá thờ ơ, đoán rằng lão thái giám này đã rất mệt mỏi rồi, liền đi thẳng vào vấn đề:

  • Hình công công còn chưa đến sáu mươi, lại được hoàng thượng sủng ái. Lần này vãn sinh muốn đến nhờ vả công công…

Bèn nói chuyện Vương Phong Túc giáo sĩ Thiên Chúa giáo của Nam Kinh vừa bị bắt cùng với buổi tiệc nhạt tối nay nói cho Hình Long, lại trình thiếp lên.

  • Chuyện của Vương Túc Phong Tạp Gia cũng có nghe nói.

Hình Long nhìn thoáng qua tấm thiệp, cười nói:

  • Trương công tử muốn gặp Tạp Gia, không cần chú ý đến thiếp của Tế tửu. Trương công tử giao du thật lớn, ngay cả người Tây Dương tóc đỏ mắt xanh cũng kết giao bằng hữu. Thẩm Thị lang rất bướng bỉnh, hai cây súng kíp kia là của Trương công tử trả lại Trương công tử là phải, còn có Tiêu Thái sử ra mặt nói hộ, nhưng lão lại thoái thác.

Lắc đầu liên tục.