Trương Nguyên nói:
Hình Long gật đầu xen vào, nói:
Sợ hắn không biết Phùng Kỳ, Lý Đới là ai, lão bổ sung:
Phùng Kỳ khi đó nhậm chức Lễ bộ Thượng thư, Lý Đới là Lại bộ Thượng thư, đây đều là những viên quan từ hơn hai mươi năm trước.
Trí nhớ của công công thật tốt.
Trương Nguyên khen một tiếng, lại nói:
Hình Long liên tục gật đầu, cười lạnh nói:
Dứt lời gọi Liễu Cao Nhai vào, bảo lão suốt đêm tới Binh Mã Ti đòi người, nhớ rõ phải mang hai khẩu súng kíp kia về.
Liễu Cao Nhai lĩnh mệnh vội vàng đi, muốn chờ lão về ít nhất cũng phải hơn nửa canh giờ, Hình thái giám đã ngáp ngắn ngáp dài, Trương Nguyên nói:
Hình Long nói:
Cố gắng ngồi nói chuyện với Trương Nguyên, nhưng không tới một khắc đã ngồi đó ngủ gật rồi.
Trương Nguyên vội vàng bảo tiểu nội thị đỡ lão thái giám này đi nghỉ tạm, nhỡ may bị cảm phong hàn cũng không hay.
Hình Long cũng không gượng nổi nữa, ngáp dài nói:
Trương Nguyên nói:
Hình Long nói:
Trương Nguyên ra đến ngoài cửa, ngồi trong căn phòng nhỏ chờ một lát, ước chừng nửa canh giờ, nghe tiếng vó ngựa dồn dập từ hướng bắc chạy về, dừng lại trong phòng trước cửa đại môn, Trương Nguyên vừa đi ra ngoài cổng, Liễu Cao Nhai đã bước nhanh vào, ôm quyền nói:
Trương Nguyên nói:
Đợi thêm một khắc nữa thì thấy Vương Phong Túc và Tạ Cửu Lộc đi theo mấy tên nha dịch đến, Vương Phong Túc thấy Trương Nguyên, vừa mừng vừa sợ. Ở Binh Mã Ti, Liễu Cao Nhai vẫn chưa nói Trương giải Nguyên đã cứu bọn họ, chỉ nói là Đông xưởng sẽ tham gia xử án này, sẽ thả hai người Vương Phong Túc và hai khẩu súng kíp liên quan đến vụ án, theo như đề nghị của Binh Mã Ti.
Một tên nha dịch mang theo một cái hòm gỗ dài tới đưa cho Trương Nguyên, cái hòm có vẻ nặng, hắn vừa mở ra thì thấy hai khẩu súng nằm im trong đó. Loại súng này ước chừng dài hơn bốn thước, báng súng bằng gỗ hồ đào, nòng súng bằng thép ẩn ẩn sáng lên âm u, đường kính nòng súng có thể nhét vừa một ngón tay cái. Nhìn kỹ hơn, đây không phải súng ổ quay, mà là súng chạm nổ. Kiến thức của Trương Nguyên về các loại súng ống khá hạn hẹp, chỉ biết là súng ổ quay tuy tiên tiến hơn súng ngòi lửa nhưng chi phí chế tạo khá đắt, hình như cũng dễ xảy ra trục trặc hơn, còn súng chạm nổ thì giản tiện dễ dùng hơn.
Trương Nguyên cảm thấy rất mừng, khẩu súng chạm nổ này chính là điều hắn tha thiết mơ ước bấy lâu nay, hiện giờ đã nắm được trong tay rồi. Hắn muốn mang hai khẩu súng này tới Kinh thành, để cho người của Binh bộ và Công bộ dựa theo hình thức mà chế tạo, sức chiến đấu của đội hỏa khí của quân Minh sẽ được gia tăng thật nhiều, đương nhiên, Binh bộ và Công bộ cũng không phải là Sơn Âm kính phường của hắn, nói phỏng chế liền phỏng chế, để có được quyền nói chuyện khẳng định Trương Nguyên hắn còn phải qua một phen gian nan vất vả, nhưng có súng tốt trong tay coi như đã thành công một nửa.
Liễu Cao Nhai đã sớm tìm hiểu rõ vụ án, để cho thủ hạ nhanh chóng viế ra một hồ sơ án, nội dung là Trương Nguyên để Vương Phong Túc mang theo hai khẩu súng kíp từ Tây Dương đem về. Trương Nguyên xem xong, ký tên đồng ý là có thể đưa người đi.
Đã tới canh ba, Trương Nguyên muốn dẫn hai người Vương Phong Túc rời đi, cảm tạ và cáo từ Liễu Cao Nhai, Liễu Cao Nhai nói:
Ánh mắt Trương Nguyên ngưng lại, thầm nghĩ: “Trò nịnh bợ này thật kỳ quái, ta cứu hai giáo sĩ liên quan gì đến trung quân ái quốc?”
Liễu Cao Nhai thấp giọng nói:
Dứt lời mỉm cười lui ra sau chắp tay thi lễ.
Nháy mắt, Trương Nguyên hiểu ra, chức trách đầu tiên của Đông xưởng chính là giám sát quan viên các cấp ở địa phương, thân sĩ nhân vật nổi tiếng cùng các xã minh và bang hội có ảnh hưởng. Vào tháng ba, Hàn Xã tập trung ở Sơn Âm Long Sơn thanh thế không nhỏ, Hán,Vệ ở Nam Kinh bèn phái người giám thị, việc này Hình Long không nói với hắn lời nào. Lão thái giám kia lòng dạ thâm sâu, hiện giờ Liễu Cao Nhai lại lộ rat tin tức này hẳn là có ý muốn lấy lòng hắn.
Nhưng bị người ta giám thị, cảm giác này thật không dễ chịu. Trương Nguyên chắp tay nói:
Liễu Cao Nhai nói câu kia với hắn xong cũng hơi hối hận, đây là trái với nội quy, nhưng nghe Trương Nguyên nói vậy mới yên tâm. Trương giải Nguyên này quả nhiên là một người thông minh thấu hiểu lòng người, lại cười nói:
Nhớ tới một chuyện, Trương Nguyên cười nói:
Liễu Cao Nhai khom người nói:
Trương Nguyên đáp:
Liễu Cao Nhai nói:
Trương Nguyên nói:
Tới canh ba, phố xá đều yên tĩnh, Vũ Lăng và Uông Đại Chùy một trái một phải cầm đèn lồng soi đường, trên mặt đất cũng có một lớp tuyết mỏng đọng lại. Trương Nguyên cùng hai vị giáo sĩ Vương Phong Túc, Tạ Cửu Lộc vừa đi vừa nói chuyện. Mục Chân Chân đi theo sau lưng hắn, tứ phía tối bưng, nhưng trong ánh đèn lồng, từng bông tuyết nhỏ li ti như thiêu thân lao đầu vào lửa lấp lánh ánh sáng li ti.
Vương Phong Túc cảm kích Trương Nguyên bao nhiêu không cần phải nói, nhưng chẳng hiểu sao bị bắt đi nhốt mất hai ngày, nhận hết khuất nhục, đương nhiên bất bình, một đường lên án với Trương Nguyên. Trương Nguyên cũng không bênh y, nghiêm túc khuyên Vương Phong Túc nên quay lại phương pháp truyền giáo của Lợi Mã Đậu, phải tôn trọng phong tục tập quán của dân chúng Đại Minh triều, không cần quá vội, nghi thức đọc kinh cầu nguyện không được quá sức phô trương, cũng phải có thái độ khoan dung với Phật tử…
Vương Phong Túc im lặng, một lúc lâu sau mới nói:
Trương Nguyên thầm nghĩ: “Ngươi không rõ chứng tỏ ngươi ở Đại Minh bao nhiêu năm như vậy là phí hoài”. Bèn hỏi:
-Thế thì vì sao mà Lợi công luôn chú ý cẩn thận truyền giáo?
Trương Nguyên âm thầm lắc đầu. Vương Phong Túc này bị nhốt hai ngày vẫn còn chưa nhận được chút giáo huấn nào, nói: