Tin Chúa trời thì không được tế tổ tế lễ, cũng không lạ khi Thẩm Thị lang và các quan thân cực kỳ bất mãn. Năm đó khi Lợi Công còn tại thế, Thiên Chúa giáo cũng không làm như thế này, Lợi Công được xưng là đại nho phương Tây, học vấn uyên bác, khí lượng rộng rãi, những người Vương Phong Túc không thể so sánh.
Trương Nguyên thầm nghĩ:
Tiêu lão sư cũng là muốn nói điều này, ông ấy muốn Trương Nguyên khuyên giáo sĩ Thiên Chúa ở Nam Kinh phải cẩn thận truyền giáo, không cần đối địch với các nho sĩ và Phật đồ. Đương nhiên hắn vâng lời đồng ý, Tiêu lão sư bèn bảo con trai Tiêu Nhuận Sinh cầm danh thiếp của mình đi mời Thẩm Các đến Đạm viên dự tiệc tối, lại nói:
Trương Nguyên nói:
Tiêu lão sư nói:
Tiêu Nhuận Sinh tới nha môn Lễ bộ mời Thẩm Các, Trương Nguyên và đại huynh Trương Đại, Hoàng Tôn Tố, Nguyễn Đại Thành cùng tới phủ Tế Tửu ở Quốc Tử Giám bái kiến Cố Khởi Ngyên. Tế tửu phủ ở ngay cạnh phía tây đường Hiền Nhai. Cố Khởi Nguyên thấy bốn người Trương Nguyên đương nhiên vui mừng, nhất là Trương Nguyên, mười tám tuổi đậu giải Nguyên, sư xuất Nam giám, đây là vinh dự của Nam giám đó. Vị Tế Tửu của Quốc Tử Giám Nam Kinh tinh thông phong thủy Cố Khởi Nguyên thầm nghĩ:
“Ta ở Nam giám xây dựng Thanh Vân Các, dựng Tụ Tinh Đình, khiến cho chấn động nhị mộc sinh hỏa, phát sao Văn Minh, như thế, ở Nam giám, trong vòng ba năm tất có người thi đậu Nhất giáp. Hay chính là Trương Nguyên này?”
Quốc Tử Giám đến Đạm viên khoảng hơn bốn dặm đường, đi tới đi lui một chút trời đã tối, trước cửa đại môn Đạm viên treo cao đèn lồng đỏ, đu đưa trong gió nhẹ, có kiệu quan dừng bên cửa, vừa hỏi mới biết Thẩm Thị lang đã đến trước.
Phòng ăn Đạm viên, Tiêu thái sử, Cố Khởi Nguyên, Thẩm Các ngồi một chiếu, Tiêu Nhuận Sinh tiếp La Huyền Phụ, Trương Nguyên, Trương Đại, Hoàng Tôn Tố, Nguyễn Đại Thành, Văn Chấn Mạnh ngồi hai chiếu, Tiêu thái sử gọi:
Trương Nguyên tới tự nhận tội vượt quá giới hạn với Tiêu lão sư, Cố Tế tử, Thẩm Thị lang, ngồi xuống ghế cuối, bất động thanh sắc đánh giá Thị lang Thẩm Các kia. Thẩm Các khoảng hơn bốn mươi tuổi, sắc mặt hơi nhợt nhạt, gò má cao, nhíu mày, hai mắt khá sâu, xem ra bộ dáng cũng không phải người dễ nói chuyện.
Rượu là rượu cống Thu Lộ Bạch, là Nam Kinh Thủ bị thái giám Hình Long tặng cho Tiêu thái sử, thơm thuần nhẹ mà nồng. Rượu khá nặng, Tiêu thái sử lớn tuổi không dám uống, chỉ uống rượu kê vàng nhà tự ủ để uống cùng. Buổi tiệc khá thanh đạm, điểm mặt đủ cả những món ăn nổi tiếng nhất của Trường Giang.
Rượu quá ba tuần, Thẩm Các bắt đầu hỏi Trương Nguyên về lời lúc nãy. Lúc trước Tiêu Thái sử có xin tha cho Vương Phong Túc khiến cho y thực sự khó xử. Mặt mũi của Tiêu Thái sử nhất định phải nể, nhưng đả kích Thiên Chúa giáo là Thẩm Các y muốn cầu chiến tích, y còn muốn làm lớn chuyện này lên nữa, sớ “Tham viễn di sơ” cũng đã viết xong gửi lên triều đình, yêu cầu tra rõ tà đảng Thiên Chúa giáo, chỉ đợi triều đình phúc đáp chấp thuận, y sẽ bắt giữ giáo sĩ và giáo dân Thiên Chúa khắp nơi. Hiện giờ, nếu vì Tiêu Thái sử can thiệp mà phải dàn xếp êm đẹp, y sao có thể cam tâm. Tiêu Thái sử đã ra mặt vì Trương Nguyên, vậy thì y nói rằng y không phục Trương Nguyên. Y không muốn giao hai khẩu súng kia cho hắn, bởi vì như vậy sẽ không có lý do bắt giữ Vương Phong Túc.
Trương công tử làm quen với người phương Tây Vương Phong Túc ở đâu?
Do sư huynh Từ Tử Tiên có thư giới thiệu nên mới biết. Tháng chạp năm ngoái Vương Phong Túc đã tới Sơn Âm tìm tại hạ, nói ở phương Tây có hỏa khí mới rất lợi hại, tại hạ mới nhờ Vương Phong Túc sai người từ đó sang mang theo hai khẩu về, xem có thể dùng cái này để cải tiến đội súng điểu của Đại Minh ta không.
Thẩm Các đã thẩm vấn Vương Phong Túc, câu trả lời cũng giống như của Trương Nguyên, lòng thầm cười lạnh: “Một tiểu cử nhân như ngươi đã nghĩ đến chuyện cải tiến đội hỏa khí của quân đội Đại Minh. Ai cho ngươi cái quyền đó? Dùng cái thứ hỏa khí bát nháo của man di đó chỉ làm hỏng quy chế binh khí của Đại Minh ta”. Nhưng Trương Nguyên đã trả lời như vậy, ngại mặt mũi Tiêu Thái sử, y cũng không tiện giữ hai khẩu súng đó nữa, hơn nữa, Trương Nguyên vẫn là tộc tôn của Trương Nhữ Lâm, lập tức nói:
Trương Nguyên nghe mà mày thẳng mặt nhăn. Nếu những lời này được nói sau chiến tranh thuốc phiện thì còn nghi ngờ rằng có nguyên nhân. Bây giờ là trong năm Vạn Lịch của Đại Minh, nói rằng các giáo sĩ muốn làm đảo điên Đại Minh thật sự là nói bậy. Đây là muốn vu khống thì cần gì nói nhiều nữa. Còn về việc chỉ trích các giáo sĩ ngông tạo tân lịch làm loạn lịch pháp Đại Minh lại là một cách nhìn bảo thủ cực đoan và ngu xuẩn. Lịch pháp của Khâm Thiên Giám Đại Minh không chịu chỉnh sửa, năm Vạn Lịch thứ ba mươi tám, Khâm Thiên Giám dự báo nhật thực xuất hiện sai lầm trầm trọng, mà trước đây Lợi Mã Đậu tính ra lại không sai chút nào. Thẩm Các không chịu nhìn thẳng vào sự thật đó, có thể thấy được người này chèn ép Thiên Chúa giáo không còn là vì công bằng, người như thế hoàn toàn không chịu nghe nói lý lẽ. Chỉ thấy y nói một câu:
Thiếu chút nữa thì Trương Nguyên cười ra tiếng, thầm nghĩ muốn đả kích Thiên Chúa giáo thì tốt xấu gì cũng nên hiểu biết một chút giáo nghĩa Thiên Chúa chứ. Có như vậy mới thành công được, ngươi ăn nói bừa bãi như thế chẳng phải quá vụng về sao? Bèn nói thẳng:
Lời của Thẩm Thị lang sai rồi. Vẽ thập tự của giáo đồ Thiên Chúa là có ý cầu nguyện chúc phúc, giống như chữ thập của Thích gia, đạo nhân chắp tay thi lễ vậy.
Trương Nguyên, không được vô lễ.
Tiêu thái sử quát khẽ, tuy biết hắn nói rất có lý, nhưng vẫn phải trách hắn. Đây chính là kiêng kị của bậc trưởng lão.
Trương Nguyên cũng lập tức đứng lên thi lễ xin lỗi Thẩm Các. Thẩm Các hơi ngượng, ngầm bực tức hắn, điều chỉnh giọng nói, nói với Tiêu Hồng:
Thẩm Các đã nói vậy, Tiêu thái sử cũng không thể cưỡng cầu nữa, cười nói:
Lời còn chưa dứt, chợt nghe có gia nhân kêu lên:
Tiêu Nhuận Sinh chạy ra ngoài phòng nâng đèn nhìn, tuyết mịn đều, bèn quay người chắp tay trước ngực nói với Tiêu lão sư:
Thẩm Các không còn lòng dạ nào uống rượu nữa, mượn cớ tuyết rơi để cáo từ. Tiêu thái sử sai con trai thay mình tiễn khách. Trương Nguyên cũng đi theo ra ngoài, chắp tay với Thẩm Các đã ngồi trong kiệu quan:
Thẩm Các không nhịn được, nói:
Vái sơ sơ một cái nâng kiệu quay đi.