Edit: Nhiên Nhiên
Beta: Wine
Vô tận hư không, hồng liên như hỏa, giữa ngàn hoa Lưu Ly Kính khổng lồ đang phản chiếu một câu chuyện khác.
Đêm mưa hoang vắng, ánh nến lập lòe, có một thiếu niên ôm đầu khóc thút thít. Y không dám khóc thành tiếng, sợ bị tu sĩ phòng bên nghe thấy. Uất ức và tuyệt vọng nén chặt khiến bả vai trở nên run rẩy, chỉ dám phát ra tiếng nghẹn ngào đứt quãng.
Mười chín tuổi bị Mộc gia đuổi đi, vất vả cả đoạn đường để tới Côn Ngô để rồi trở thành một đệ tử tạp dịch, vì yếu đuối hèn nhát nên y luôn bị người khác coi thường chế giễu. Mộc Thanh Ca cảm thấy bản thân là đồ phế vật, không làm nên chuyện.
Thiếu niên ôm đầu, cong lưng, căn phòng tối tăm càng làm y toát lên vẻ đẹp khiến người ta muốn chà đạp.
Vẻ mặt Ân Vấn Thủy vô cảm.
Sau khi sống lại, hắn vẫn thấy khó tin khi nhìn lại “chính mình” kiếp trước.
Trong lòng cũng có chút mới lạ, nhưng cảm giác thờ ơ, chán ghét lại càng nhiều hơn.
Vạn năm trước, toàn bộ ba ngàn thần thức đều diệt tán với Lục Hợp Bát Hoang, chỉ còn lại một tia ý thức sống ký sinh trong cơ thể người khác.
Kiếp trước, người hắn sống nhờ là Mộc Thanh Ca.
Nói cách khác, sống nhờ chỉ là vỏ bọc, thực chất hắn là một nửa linh hồn của Mộc Thanh Ca.
Hắn lạnh lùng quan sát cuộc đời của “mình” qua một góc nhìn đặc biệt.
Điên rồi, thế giới này điên rồi, mọi người dường như bị một thế lực vô danh nào đó điều khiển làm những chuyện điên rồ.
Ban đầu, tiếng khóc của Mộc Thanh Ca không ngừng vang bên tai hắn.
Bị vu oan, chỉ biết khóc.
Bị vu hãm, chỉ biết khóc.
Bị khinh nhục, chỉ biết khóc.
Nước mắt của y rơi như thể nó không bao giờ cạn, yếu đuối hệt như lũ sâu bọ.
Ân Vấn Thủy nghĩ, đây chỉ là một phàm nhân hèn mọn, vì sự kém cỏi của bản thân mà tràn đầy tuyệt vọng với thế giới.
Thời gian đầu Ân Vấn Thủy không có chút cảm xúc gì đối với nửa linh hồn kia.
Không quá đồng cảm, cũng không quá chán ghét.
Mãi cho đến khi Lưu Ly Kính xuất thế, rơi vào tay Mộc Thanh Ca, mọi chuyện dần khác.
Sự khác biệt hiện rõ trong mắt của những người xung quanh, khinh thường và chế giễu trước đây trở nên phức tạp như ma nhập. Thứ lóe lên lại là ham muốn và khao khát không thể kiểm soát.
Đây là cái nhìn khiến bất kỳ người tên trai thẳng nào cũng thấy ghê tởm đến buồn nôn.
Thế mà Mộc Thanh Ca lại nghiện nó, y chỉ biết đỏ mặt trước những ánh mắt này. Khi bị Vân Đỉnh tôn nhân trêu chọc, y nghiện mà còn ngại, khi được Yến Vô Di đối xử dịu dàng, y ăn nói nhỏ nhẹ.
Mộc Thanh Ca là người thế nào, Ân Vấn Thủy không muốn nhắc lại, nếu phải mô tả, chỉ có thể nói là người hèn nhát nhưng tỏ vẻ thanh cao, nghiện sắc dục.
Lúc này, trong lòng hắn chỉ thấy chán ghét.
Không lâu sau, Mộc Thanh Ca giả vờ miễn cưỡng ỡm ờ nảy sinh quan hệ với Vi Sinh Lan, Ân Vấn Thủy chặn mọi giác quan của bản thân.
Tóc đen như thác đổ quấn vào nhau, thân thể trùng điệp, bọn họ hoa thức chồng chất, Ân Vấn Thủy ở bên cạnh nhìn, lòng không chút gợn sóng.
Dần dần, tính cách Mộc Thanh Ca cũng bắt đầu thay đổi.
Khiến y càng trở nên đáng ghét hơn.
Chỉ cần đám nhân tình có chút bất hòa dù không mấy đáng kể, y cũng sẽ òa khóc nức nở.
Chỉ cần Vi Sinh Lan gay gắt vài câu, y sẽ tức giận đi nhập nhằng ái muội với người khác.
Chỉ cần có ai làm không đúng ý, y lập tức cho rằng cả thiên hạ đều có lỗi mình.
Ân Vấn Thủy cảm thấy tên này có bệnh.
Nhưng thế giới bệnh hoạn này lại thấy những tâm tư nhỏ nhen của Mộc Thanh Ca vô cùng đáng yêu, là biểu hiện thật lòng, y là báu vật trong lòng bàn tay của thế giới này, là đối tượng được mọi người yêu mến.
Nhưng tại sao một nam nhân lại cần được yêu chiều?
Ân Vấn Thủy tôn trọng đồng tính luyến, nhưng hắn lại muốn giết Mộc Thanh Ca.
Đã nhiều năm qua, hắn chưa từng có ý giết người, thế mà người đầu tiên khiến hắn muốn ra tay lại là chính bản thân, thật buồn cười.
Có lẽ vì hắn thực sự không nhìn nổi gương mặt của mình nằm dưới thân người khác.
Hoặc có thể chỉ đơn giản là muốn giết chết y.
Đã có một lần hắn điều khiển cơ thể này.
Lúc Mộc Thanh Ca đau lòng vì hai tình nhân nhỏ muốn độc chiếm y, không muốn chung sống hòa bình, hắn đã thức tỉnh.
Hắn mở cửa đi đến hậu viện, đập vào mắt là bóng cây hòe khổng lồ đổ xuống nền đất. Tiếng ve sầu vang liên tục trong những buổi chiều hè khiến giọng chúng khản đặc, nghẹn ngào toát ra vài phần lười biếng tản mạn. Dưới gốc cây hòe, có người đang dựng một giàn hoa tử đằng, một thân bạch y, tựa như trúc xanh trăng sáng.
Là Lâm Kỳ.
Một trong hai tình nhân nhỏ của Mộc Thanh Ca.
Lần đầu tiên Ân Vấn Thủy nhìn kỹ dáng vẻ của người này, hắn hơi kinh ngạc. Đây là Lâm Kỳ, trong ấn tượng của hắn, người này là một vị sư huynh vừa cáu kỉnh lại vừa ích kỷ. Trong lòng Mộc Thanh Ca, người này kém xa Vi Sinh Lan và Yến Vô Di.
Lâm Kỳ mỉm cười với hắn: “Sao không ở trong viện nghỉ ngơi đi? Ra ngoài này làm gì?”
Y nói rồi đi về phía hắn, gương mặt tuấn tú vốn có càng đến gần càng trở nên cuồng si.
Lại tới nữa.
Ân Vấn Thủy nghĩ.
Lại tới nữa.
Ánh mắt Lâm Kỳ dâm đãng tà ác, nửa ôm lấy eo hắn: “Hay là tối qua ta không thỏa mãn ngươi?”
Kỳ thật hắn khá thích tướng mạo của người này, lần đầu tiên nhìn y, hắn chợt nhận ra, đây không phải thích thì là gì? Nhưng tình cảm này chỉ là sự yêu thích ngoại hình, không thể chìm sâu. Hắn cũng không muốn chìm sâu.
Ngón tay Ân Vấn Thủy nhẹ nhàng nâng cằm Lâm Kỳ.
Lâm Kỳ cho rằng đây là tình thú kiểu mới, liếm liếm môi.
Ân Vấn Thủy dùng ánh mắt trong trẻo mà hời hợt quan sát hắn, sau đó nhẹ nhàng nói: “Tốt nhất là ngươi nên chết đi.”
Tốt nhất là ngươi nên chết đi.
Hắn giết Lâm Kỳ.
Tiếng ve kêu mùa hè khiến hắn khó chịu, giàn hoa tử đằng không vững chắc bị một cơn gió mạnh thổi lật đổ xuống.
Hắn quay trở về phòng, sau khi Mộc Thanh Ca tỉnh dậy, hắn nhìn Mộc Thanh Ca ôm thi thể Lâm Kỳ khóc trong đau đớn.
Mặt khác, vài tình nhân nhỏ vì không muốn thấy y tiếp tục đau buồn nên đã chấp nhận chung sống hòa thuận cùng chăm sóc y.
Sao có thể chịu đựng được việc phải chia sẻ mọi thứ với người khác chứ?
Mộc Thanh Ca nói đó là vì yêu tha thiết.
Yêu tha thiết?