Edit: Nhiên Nhiên
Beta: Wine
Sau khi bình tĩnh lại cẩn thận quan sát xung quanh, Lâm Kỳ mới phát hiện bọn họ đang ở trong một cung điện dưới lòng đất.
Hẳn là đang ở vị trí trung tâm, có tổng cộng tám cửa, phân bố đối xứng trên dưới, trái phải.
Lâm Kỳ không lạ gì thế trận này, bát quái trận chắc chắn là một trong những trận pháp được lưu truyền rộng rãi nhất, trước khi xuyên sách, Lâm Kỳ đã thấm nhuần các loại tiểu thuyết huyền huyễn tu tiên thăng cấp, bát quái trận là thường xuyên xuất hiện nhất. Sau khi xuyên thư tới đại lục Thương Trạch, rèn luyện khắp núi sông bốn biển, đa số các trận pháp mà y gặp cũng là biến thể của trận bát quái.
Cơ bản nhất, xa xưa nhất, có thể đơn giản, cũng có thể rất thâm sâu.
Bắt nguồn từ nỗi kính sợ đối với chủ nhân của Sơn Thủy cảnh, Lâm Kỳ cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, y cẩn thận đánh giá từng cánh cửa một trong cả tám cánh cửa rồi nhận ra chúng chẳng không có chút khác biệt nào.
Bát quái trận có tám cửa: Hưu, Sinh, Thương, Đỗ, Ảnh, Tử, Cảnh, Khai. Sinh, Cảnh, Khai là cửa tốt, Hưu, Thương, Đỗ, Ảnh, Tử là cửa hung.
Hướng Chính Đông là đường sống.
Nhưng đấy là trận pháp cơ bản nhất, trong nhiều biến thể của nó, cửa tốt và hung thay đổi thất thường.
Lâm Kỳ nhất thời không xác định được, nhưng với trình độ hiện tại, y không thể đoán được ý đồ của vị tiên nhân hàng nghìn năm trước. Sau nhiều lần cân nhắc, y vẫn chọn hướng an toàn nhất.
Tuy trong núi y không phân biệt đông tây nam bắc, nhưng nếu ở trong nhà, đứng ở giữa trung tâm, dưới chân lấy bát quái trận làm chuẩn thì vẫn có thể xác định được hướng Chính Đông.
Lâm Kỳ chỉ nhấc chân lên rồi lại lùi lại. Trước đây y chỉ có một mình nên thường tự đưa ra quyết định, nhưng bây giờ y chợt phát hiện bên cạnh mình còn có một cuốn bách khoa toàn thư sống.
Lâm Kỳ quay đầu hỏi: “Bây giờ nên đi cửa nào, ngươi có gợi ý gì không?”
Ân Vấn Thủy lắc đầu: “Sư huynh cứ việc chọn đại đi.”
Nếu Ân sư đệ đã không có ý kiến gì, vậy Lâm Kỳ sẽ chọn theo ý mình.
Cánh cửa khổng lồ ở phía Đông thoạt nhìn khá kín kẽ, nhưng chỉ cần đẩy nhẹ là có thể mở ra.
Hành lang dốc xuống hiện ra trong tầm mắt, đoạn cuối hành lang đã bị bóng tối che khuất.
Lâm Kỳ lấy ra giao nhân đuốc mà y mang theo, ngọn lửa màu xanh nhạt bùng lên chiếu sáng con đường hẹp. Y thấy cảnh này hơi quen thuộc, bất chợt bật cười: “Trông có giống lần đó không? Lúc ta và đệ rơi khỏi vách đá rồi tìm thấy hang động kia, chúng ta cũng đi vào thế này.”
Ân Vấn Thủy nghe vậy cũng cười: “Phải ha.”
Đường chỉ đủ rộng cho một người đi, Lâm Kỳ đi phía trước, rất tự nhiên nắm tay Ân Vấn Thủy dẫn hắn đi.
Khoảnh khắc tay Lâm Kỳ chạm vào tay hắn, Ân Vấn Thủy giật mình, theo bản năng muốn tránh né, nhưng cảm giác ấm áp kỳ lạ khiến hắn bình tĩnh lại. Loại cảm giác bị người khác lôi kéo này khiến hắn cảm thấy rất khó chịu, trong lòng hơi khó xử, nhưng lại không tìm được lý do gì để từ chối.
Không tìm được lý do gì để từ chối, hắn nghĩ vậy.
Lâm Kỳ nhướng mày: “Sao tay ngươi lạnh vậy?”
“Hả?” Ân Vấn Thủy trong lúc còn bối rối lại bị ngắt đoạn suy nghĩ, nhất thời không kịp phản ứng: “Trời, trời sinh đó.”
Lâm Kỳ khịt mũi: “Trời còn sinh ngươi băng cơ ngọc cốt.”
*Băng cơ ngọc cốt (冰肌玉骨): Da như băng, xương như ngọc, chỉ thân hình dáng dấp người con gái đẹp.
Ân Vấn Thủy hơi xấu hổ nói: “Đâu có.”
Lâm Kỳ giơ giao nhân đuốc, trong bóng tối có thể tưởng tượng được dáng vẻ ngượng ngùng của sư đệ, y mỉm cười: “Băng cơ ngọc cốt có gì xấu đâu. Nhiều nữ tử còn cầu mà không được kìa.”
Lâm Kỳ cố ý muốn trêu chọc hắn, y dừng lại, cầm đèn xoay người trong hành lang tăm tối, y rất muốn nhìn gương mặt đỏ bừng của Ân Vấn Thủy.
Y quay người đúng lúc thấy Ân Vấn Thủy ngước mắt lên.
Ánh đèn phản chiếu toàn bộ bóng người lên tường, Ân Vấn Thủy ngẩng đầu, hàng mi dày giống như hai chiếc quạt nhỏ, khẽ khàng mở ra, trong mắt đào hoa không chứa nước, nhưng khi hắn nhìn thẳng vào y, y dường như được đắm mình trong dòng suối mùa xuân. Nốt ruồi lệ dưới mắt, hệt như yêu phi họa quốc.
Lâm Kỳ đối diện với đôi mắt như vậy, đột nhiên cảm thấy có chút xấu hổ, ho khan một tiếng, xoay người: “Được, để ta xem ngươi có đi theo hay không.” Nói xong, y âm thầm tự phỉ nhổ bản thân, mẹ nó, mày đang nắm tay người ta kìa, còn xem người ta có đi theo hay không, xem cái rắm.
Lâm Kỳ thấy mặt mình nóng lên, buồn bực nghĩ rằng đó là do ánh lửa.
Ân Vấn Thủy ở phía sau mở to mắt, tuy đứng trong bóng tối nhưng tầm nhìn của hắn hiện rất rõ ràng, không cần ánh nến cũng thấy được đôi tai đỏ bừng và khuôn mặt ngượng nghịu của Lâm Kỳ.
Toàn nói lời trái lòng.
Cảm giác này thực sự rất kỳ lạ, trong lòng tựa như bị cào nhẹ. Cái chạm nhẹ đó khiến ngón út của hắn giật giật.
Ân Vấn Thủy thấp giọng nói: “Ồ.”
Lâm Kỳ cảm thấy bầu không khí bất chợt đóng băng, vắt óc tìm cách đổi chủ đề, cuối cùng đột nhiên nảy ra suy nghĩ, nói: “Lần trước sau khi ta ngất đi, ngươi đã giúp ta thoát khỏi đó, chân ngươi có ổn không?”
Lần trước?
Ân Vấn Thủy giật giật khóe miệng, hai chân của hắn vốn dĩ không hề bị gì, con rắn kia cũng là do hắn không biết vì sao tự nhiên lại gọi ra, có thể là đùa cợt, có thể là mua vui, cũng có thể là do hắn muốn thử một người mà hắn nhớ đến ở kiếp trước.
Ai biết được? Nhưng quá khứ là quá khứ, giờ truy cứu cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Khi Lâm Kỳ hôn mê, bọn họ còn cách lối ra rất xa. Một số ký ức dần dần hiện lên, sau khi Lâm Kỳ ngã xuống, hắn xuống khỏi lưng y, để cơ thể vững vàng hắn phải ôm Lâm Kỳ. Sau đó vị sư huynh đã hôn mê bất tỉnh vô thức ôm mình vào lòng như muốn tìm hơi ấm, cảm giác rõ ràng nhất lúc đó là chán ghét, hắn trực tiếp buông tay, để cho sư huynh lăn xuống đất.
Nhưng loại chuyện như vậy sao mà kể được?
Đầu Ân Vấn Thủy nhanh chóng nảy số, nói: “Lúc sư huynh bất tỉnh, chúng ta đã ra ngoài rồi, ta dùng linh lực đưa sư huynh về tông môn, không tốn chút sức lực nào. Còn vết thương ngoài da cũng không sao, đã lành lâu rồi.”
Lâm Kỳ vừa nghe vậy là nhớ đến khoảng thời gian đó mình liên tục bị trêu chọc về việc “ được ôm về”, thật là khiến người ta xấu hổ.
“Ra vậy, ta còn chưa cảm ơn việc ngươi đã đưa ta về Thanh Sương Phong.”
Ân Vấn Thủy cười: “Nếu phải cảm ơn thì người cảm ơn là đệ mới đúng.”
Một đoạn chuyện cũ cứ được kể lại nhẹ nhàng như thế.
Bầu không khí cũng thoải mái hơn một chút, Lâm Kỳ im lặng, nghiêm túc bước đi.
Tuy nhiên, trong đầu Ân Vấn Thủy vẫn không ngừng nhớ lại cảnh tượng ngày đó, đặc biệt là dáng vẻ của sư huynh khi nằm trong lồng ngực hắn.