Edit: Nhiên Nhiên
Beta: Wine
Phía nam ngọn núi.
Liễu Thanh Toàn cũng phục vận may của bản thân, chỉ đi lung tung mà cũng gặp được tiết mục giết người cướp của. Người bị cướp là đệ tử trong phái, thường ngày là kẻ vô pháp vô thiên, nhân phẩm tệ đến cùng cực - Kim Thành.
Tuy rất chán ghét nhưng dưỡng dục của Côn Ngô Phái nhiều năm đã ngăn cản nàng thấy chết không cứu, huống hồ đây còn là đồng môn.
Nữ tử áo đỏ của Tuyệt Tâm Cốc đứng đối diện mỉm cười quyến rũ: “Tiểu muội muội ngươi tới xem náo nhiệt sao, chẳng lẽ cũng muốn chia phần hả?”
Kim Thành hai mắt đỏ bừng: “Tiện nhân!”
Ả lộ ra vẻ mặt mê người: “Kim đạo hữu, thái độ của ngươi thay đổi nhanh quá đó, vừa rồi còn kéo ta lại gọi 'bảo bối' mà.”
Kim Thành tức giận phun ra một ngụm máu, rít lên: “Ta muốn giết ngươi!”
Nữ tử phong tình vạn chủng đằng sau tấm voan mỏng đỏ cười rộ lên, ánh mắt tràn đầy khinh thường.
Liễu Thanh Toàn không nhịn được nữa, quay đầu trừng mắt với hắn.
“Kim Thành, ngươi câm miệng trước đi!”
Kim Thành che ngực, nhìn nàng bằng ánh mắt nham hiểm rồi không nói gì nữa.
Liễu Thanh Toàn cũng đã đoán được mọi chuyện.
Tuyệt Tâm Cốc là một tà phái trong đạo giáo, nam nữ đều tu mị thuật, thông qua giao hợp hút dương bổ âm, hút âm bổ dương. Nàng đã từng nghe qua chuyện về những người bị loại công pháp này hút cạn sinh lực, vì lợi ích của bản thân mà gây hại cho người khác, cho nên Tuyệt Tâm Cốc xưa nay luôn bị các đại môn phái coi thường.
Kim Thành bị sắc dục át trí phải lòng yêu nữ này, bị hạ thuốc ức chế tu vi, yêu nữ kia phỏng chừng đã sớm biết thân phận của hắn nên cố ý chuẩn bị tiết mục giết người cướp của.
Bên phía Tuyệt Tâm Cốc ngoài yêu nữ kia còn có một nam nhân, nam sinh nữ tướng, dung mạo vô cùng quyến rũ. Hai người, nam tử Kim Đan, nữ tử Trúc Cơ hậu kỳ.
*Nam sinh nữ tướng: người đàn ông nhưng có vẻ ngoài giống như nữ giới.
Nàng chắc chắn hiện tại mình đánh không lại.
Liễu Thanh Toàn nhíu mày, hy vọng sư huynh có thể đến sớm một chút.
Nữ tử áo đỏ cười, nói: “Tiểu muội muội, ngươi đang chờ người đến sao?” Nói đến đây, ngón tay thon dài sơn màu đỏ máu của yêu nữ kia đã chạm vào roi trên eo.
Nhưng ả lại bị nam tu sĩ Kim Đan bên cạnh ngăn lại, nói: “Đợi đã, tiểu cô nương này rất xinh đẹp, để đó cho ta.”
Khi hắn ta nói lời này, trong mắt hiện lên một tia dục vọng tà ác.
Liễu Thanh Toàn không hề xa lạ với loại ánh mắt này, nói gì đến sợ hãi, nếu sợ hãi nàng đã không dám ra khỏi cửa. Đùa chứ, xinh đẹp là lỗi của nàng rồi.
Nam tu Kim Đan tới gần, cười ha hả: “Tiểu cô nương quản chuyện của tên hèn nhát này làm gì? Không bằng chúng ta tìm chỗ nào đó vui vẻ chút, anh đây bảo đảm sẽ làm ngươi say tiên muốn chết.”
*Say tiên muốn chết: cảm giác cực kỳ hạnh phúc giống như sắp chết.
Liễu Thanh Toàn lùi lại, lấy lá bùa từ trong tay áo ra.
Hai người Tuyệt Tâm Cốc đều nheo mắt lại.
Liễu Thanh Toàn tung lá bùa vàng lên không trung, cắn ngón tay, một giọt máu rơi thẳng vào giữa lá bùa.
Nàng hét lên: “Mở!”
Trong khoảnh khắc, ánh sáng xanh trong như pha lê tỏa ra rực rỡ, lá bùa vàng trong không khí tách thành những đốm sáng, từ từ bao quanh nàng và Kim Thành.
Kiếm ý thâm hậu cùng tu vi hoàn mỹ của Nguyên Anh khiến tất cả mọi người có mặt đều kinh ngạc, uy lực áp đảo buộc hai người của Tuyệt Tâm Cốc phải lùi lại mấy chục bước.
Ánh sáng xanh tạo thành một lá chắn.
Đây là một trong những lá bùa sư phụ cho để cứu mạng nàng, nhưng sẽ không duy trì được lâu.
“Vân Đỉnh tôn nhân?” Nữ tử áo đỏ híp mắt, sau đó cười khanh khách: “Ta đoán ngươi là Liễu Thanh Toàn? Haha, lần này chúng ta thu hoạch được kha khá rồi đây.”
Nam tu Kim Đan ánh mắt âm trầm: “Kết giới này hẳn là không duy trì được lâu!” Hắn liếm liếm ngón tay, cười: “Không biết đệ tử của Vân Đỉnh tôn nhân rốt cuộc có hương vị như thế nào đây.”
Xoẹt!
Đột nhiên, một thanh kiếm ra khỏi vỏ, lao đến phía trước, đâm thẳng vào cánh tay phải của người đàn ông rồi xoay vòng trở về.
Nam tu sĩ Kim Đan còn chưa kịp hoàn hồn từ lúc cánh tay phải bị đâm xuyên qua, sau đó cảm giác đau đớn vì cánh tay bị đứt lìa làm hắn trợn mắt há hốc mồm, hét lên: “Ai?!”
Lâm Kỳ cùng Ân Vấn Thủy trên trời đáp xuống.
Bạch y nhẹ nhàng tiếp đất, mặt lạnh lùng: “Thằng hề như ngươi mà cũng dám nhảy nhót mơ tưởng đến đệ tử Côn Ngô Phái bọn ta?”
Liễu Thanh Toàn hưng phấn nói: “Lâm sư huynh!”
Tu sĩ Kim Đan che lại cánh tay phải, mở to mắt: “Lâm Kỳ?”
Tuổi còn trẻ đã đạt tới công lực như vậy, nhất định là Lâm Kỳ. Trong lòng hắn vừa sợ vừa tức, tức vì bị người khác đánh lén, sợ vì đó chỉ là một người vừa mới kết đan.
Công lực lại cường hãn như thế.
Lâm Kỳ cười nhạo.
Nữ tử áo đỏ kinh hãi trong lòng, cũng biết việc hôm nay tất nhiên không thể thành.
Ả lo lắng nói: “Lâm tiền bối bớt giận!”
Lâm Kỳ không hề tức giận, y cúi đầu, nhàn nhạt nói: “Ngươi cho đệ tử phái ta uống thuốc gì? Đưa thuốc giải ra đây.”
Đời này Kim Thành chưa bao giờ nghẹn khuất như vậy, đối với hắn việc được Lâm Kỳ giúp đỡ còn khó chịu hơn là bị y làm nhục.
“Không cần ngươi giả mù sa mưa!”
Liễu Thanh Toàn gần như muốn tát chết hắn: “Ngươi im lặng cho ta!”
Ả vội vàng lấy ra một viên thuốc màu nâu từ trong tay áo, run rẩy đưa cho Lâm Kỳ.
Lâm Kỳ nhận lấy từ xa, sau đó không thèm nhìn lấy một cái đã ném cho Liễu Thanh Toàn.
Liễu Thanh Toàn nhận lấy, một tay mở miệng Kim Thành, trực tiếp nhét thuốc vào.
Thuốc có tác dụng rất nhanh, chỉ trong vài giây, Kim Thành liền cảm thấy tu vi của mình đang dần dần khôi phục.
Thấy Lâm Kỳ không có ý định ra tay nữa, nữ tử áo đỏ vội vàng kéo nam tu bị thương cánh tay phải định rời đi.
Không ngờ, Kim Thành đột nhiên nổi giận, lao về phía hai người. Sự xấu hổ và tức giận trong lòng hắn giờ đây đã biến thành cảm giác oán hận và giết chóc, quanh quẩn mãi trong lòng.
Kim Thành cầm kiếm, mặt dữ tợn: “Tiện nhân đi chết đi!”
Lâm Kỳ sửng sốt, sau đó tức muốn hộc máu, “Kim Thành, quay lại!” Không tu sĩ nào tu luyện đến kim đan kỳ mà không có pháp bảo cứu mạng, sở dĩ y để hai người đó đi là vì không nghĩ sẽ làm đến độ cá chết lưới rách.
Nhưng Kim Thành đã tẩu hỏa nhập ma đến mức không còn nghe được gì nữa.
Thấy vậy, nam tu sĩ Kim Đan vốn định một sự nhịn chín sự lành lại trở nên tức giận, nếu đã muốn đuổi tận giết tuyệt như vậy thì hắn cũng không khách khí nữa, trong lòng tràn ngập phẫn nộ.
Đột nhiên một hạt châu màu xanh lơ lửng ở giữa mọi người.
Sau đó nổ tung!
“Đều chết hết đi!”
Một làn sóng năng lượng cực lớn quét qua toàn bộ ngọn núi, khiến cây cối rung chuyển, cát đá bay tung!
Tia sét màu tím lóe lên trong ánh sáng xanh, kêu lách tách, ánh sáng giống như một cây cột!
Lâm Kỳ bị ánh sáng làm chói mắt, y cảm giác được trong ánh sáng xanh sinh ra một vòng xoáy cực lớn, trọng lực phi thường, bóp méo không gian.
Y bị một lực nào đó kéo ngang, bị thổi bay mấy dặm, không biết là do dao động quá lớn, chạm phải lối vào do chủ nhân Sơn Thủy cảnh thiết lập hay do nguyên nhân nào khác mà không gian đang bị bóp méo bỗng nhiên trở thành trời cao, gió thổi mạnh.
Mọi người đều bị bao phủ trong một quả cầu ánh sáng xanh đen, sau đó cây cối thưa thớt xung quanh dần dần biến mất trong bóng tối, bầu trời sụp đổ, trong nháy mắt, mọi thứ trở mờ ảo, rồi lại rõ ràng.
.......
Khi Lâm Kỳ tỉnh lại, xung quanh y là khoảng không hỗn loạn, tối đen như mực, bóng tối vô tận.
Xung quanh không nhìn thấy gì dù chỉ là một tia sáng.
Thế giới trống rỗng không có âm thanh càng đánh thức giác quan.
Trong hoàn cảnh như vậy, y theo thói quen sờ vào thanh kiếm bên hông, nhưng khi đưa tay ra thì lại chỉ là một khoảng không trống rỗng.
“!!!”
Không thấy kiếm...
Lâm Kỳ không biết nên diễn tả cảm giác lúc này thế nào, giống như một người đang chìm nổi trong cơn sóng lớn của biển cả đã mất đi mảnh gỗ cuối cùng để nương tựa, chỉ còn lại một mình, bốn phương tám hướng cô tịch.
Y chán nản thu tay lại, từng bước đi thẳng một đường về phía trước.
Tựa như y trở lại lúc năm tuổi khi bước lên Vấn Tâm Đạo, cũng lang thang không có mục đích, nhưng lúc đó bên người y vẫn có kiếm, còn giờ phút này chỉ có một mình.